21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Trang Chu Mộng Điệp 4

Không ai được phép chạm vào em

Nếu bảo ban nãy Thư Niên còn tò mò về mộng cảnh, thì giờ đây suy nghĩ ấy đã biến mất tăm.

Bị người lạ đè xuống bàn không phải một trải nghiệm vui vẻ, cảm giác quá đỗi chân thật, ngoài không thấy đau ra thì gần như giống hệt hiện thực cả, ấy vậy mà cậu còn chẳng phản kháng được.

Thư Niên chưa gặp tình huống này bao giờ.

Kinh nghiệm vào mơ của cậu khá phong phú, sức mạnh trong mơ cũng ngang bằng hiện thực, lẽ ra với người bình thường như Tả Triều Kiến thì cậu chỉ cần một đạp là văng năm sáu mét rồi mới phải, thế mà bây giờ cậu lại bị khống chế hoàn toàn, không cựa quậy được.

Chỉ hai người khiến cậu chịu thua đó là sư phụ và "hắn", giờ là sao đây, sao cậu đánh không lại Tả Triều Kiến?

Thư Niên chỉ có thể đưa ra một nguyên nhân đó là giấc mơ này xa xưa quá nên có được sức mạnh biến dị, nói rõ hơn thì là... chết lâu quá, củ cải dù bình thường cỡ nào thì ngâm mãi cũng thành dưa muối.

Cậu chợt thấy đau khổ. Đúng là mộng tinh, chẳng lẽ muốn ra ngoài thì phải ấy ấy với Tả Triều Kiến...

"..."

Lúc này Tả Triều Kiến và Thư Niên đã rất gần nhau, Thư Niên có thể ngửi thấy hương thơm trên người hắn lúc hắn cúi xuống.

Một làn hương nhạt và thanh, khá giống mùi bạc hà, cũng gần giống mùi trà, hòa cùng nhiệt độ cơ thể và hơi ẩm nước mưa làm lòng người say đắm.

Hắn hôn Thư Niên, Thư Niên quay đầu khiến nụ hôn lạnh lẽo rơi lên mặt cậu.

Nhưng dường như Tả Triều Kiến cũng chẳng để tâm nơi mình hôn, chỉ gò má thôi đã mãn nguyện rồi, hắn hôn mút thật nhẹ, thật chậm, chẳng bao lâu sau Thư Niên đã không chịu nổi, cậu thở dốc quay đầu, bấy giờ Tả Triều Kiến đã tìm đúng được đôi môi mềm mại kia.

Hắn ôm chặt eo Thư Niên, mười ngón tay siết lại, đây là nụ hôn trái ngược hoàn toàn với ngoại hình của một chàng trai lạnh lùng hời hợt với mọi thứ xung quanh, nụ hôn nồng nhiệt vồ vập, đắm đuối cháy bỏng, dụ dỗ đối phương ngã xuống vòng xoáy nhục dục.

"Ưm..."

Thư Niên vô thức túm lấy áo sơ mi của Tả Triều Kiến, đầu ngửa để lộ phần cổ yếu ớt, những tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng.

Cậu không tài nào thở được, mắt rưng rưng nước đến khi có một giọt lệ tuôn rơi. Tả Triều Kiến hôn lên tóc mai ẩm ướt của cậu, hôn lên giọt nước vừa tràn mi, dù là nước mắt cũng phải thuộc về hắn.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn tầm tã rơi, tâm trí Thư Niên trống rỗng, mụ mị, như đang dạo bước nơi tầng mây xa xôi.

Cho đến khi tâm trí quay về, cậu mới phát hiện Tả Triều Kiến đã buông mình ra, còn cậu thì đang thở dốc từng hồi.

Nụ hôn quá thoải mái, nếu chỉ xét về mặt cảm quan thì nó đủ khiến người ta sảng khoái, nhưng bấy giờ Thư Niên lại nhào tới bóp cổ Tả Triều Kiến, nhấn hắn xuống bàn, thoắt chốc đã hoán đổi vị trí của hai người.

Tả Triều Kiến không phản kháng, mặc cho Thư Niên khống chế mình.

Thư Niên trừng mắt với Tả Triều Kiến, tên này tự dưng đi mộng tinh làm gì? Cậu sẽ không để mộng cảnh tiếp diễn, phải đánh ngất Tả Triều Kiến trói lại.

Nếu làm vậy vô ích, cậu sẽ cắt phăng "công cụ gây án" của hai người họ đi, dù sao cũng đâu có cảm giác đau, chẳng phải sợ. "Công cụ" mất rồi làm sao mơ tiếp chứ? Chắc chắn cậu sẽ tỉnh lại thôi!

Thư Niên ra một quyết định tàn nhẫn, vừa định thực hiện, Tả Triều Kiến bỗng nắm nhẹ cổ tay cậu, những ngón tay thon dài đặt lên chiếc lắc tay bạc, viên đá mắt mèo màu lam tỏa ra vầng sáng dịu.

"Thư Niên."

Hắn gọi cậu, cái lạnh trong mắt như được hòa tan bởi làn gió ấm vừa ghé thăm, hóa thành ao hồ ngày xuân.

"Anh nhớ em lắm."

"..." Thư Niên khựng lại. Tả Triều Kiến biết tên của cậu ư? Nhưng cậu chưa nói gì cả mà.

Vẻ ngờ vực của cậu quá rõ ràng, Tả Triều Kiến nói: "Chúng ta từng gặp nhau." Hắn dừng một lúc thì bổ sung, "Không chỉ một lần."

Thư Niên trả lời: "Tôi không có ấn tượng."

"Trong mơ." Tả Triều Kiến nhắm mắt lại, sau đó nhìn cậu, "Vụ bắt cóc ở khu ổ chuột. Em còn nhớ chứ?"

Tim Thư Niên run lên, loáng thoáng nhớ ra, cậu quan sát Tả Triều Kiến thật kỹ, khuôn mặt này dần trùng khớp với khuôn mặt của thiếu niên trong trí nhớ.

Cậu trợn tròn mắt: "Anh là..."

Tả Triều Kiến nói: "Em đã vào giấc mơ của anh cứu anh, anh luôn rất nhớ em."

Thư Niên ngạc nhiên vô cùng. Đúng là cậu rất thường vào giấc mơ, bởi bẩm sinh linh thức cực mạnh, nên hễ đêm đến cậu sẽ ngủ không được yên ổn, dễ đi vào giấc mơ của người khác, cũng dễ bị người khác vào giấc mơ của mình, ví dụ như "hắn".

Nhưng Tả Triều Kiến đã qua đời mười mấy năm rồi, lúc xảy ra sự kiện này cậu chưa ra đời, hai người họ ở hai mốc thời gian khác nhau, cậu thật sự không ngờ mình lại kết nối được với mộng cảnh của hắn.

Cậu còn nhớ như in giấc mộng của Tả Triều Kiến, bởi cậu đã vào đó rất nhiều lần, lần đầu tiên là chuyện của mười một năm về trước, khi ấy cậu chỉ mới mười tuổi.

Điểm bắt đầu của mộng cảnh là một căn nhà trệt tồi tàn, đẩy cửa ra sẽ trông thấy một loạt những căn nhà ổ chuột xập xệ. Hoàn cảnh sống ở đây rất tệ, đường sá chật hẹp, nhà vệ sinh công cộng bốc mùi xú uế hôi tanh, một đống ruồi bay vo ve trên trời.

Cư dân ở đây ăn mặc rách rưới, hai má hóp vào, người ngợm bẩn thỉu nhưng không hề tỏ ra khổ sở, bởi họ đã chết lặng rồi, cả khuôn mặt của mấy đứa trẻ cũng ngơ ra, chỉ còn bản năng sinh tồn mà thôi.

Lúc Thư Niên đẩy cửa, họ đều chú ý đến cậu, Thư Niên mười tuổi chưa can đảm như bây giờ, mấy lần đầu vào giấc mơ này cậu đều chẳng dám nhìn thẳng họ, chỉ cúi đầu chạy vèo khỏi khu ổ chuột, sau đó sẽ thức dậy.

Sau đó cậu lại vào giấc mơ này thêm vài lần và dần thích ứng, bắt đầu lang thang trong khu ổ chuột.

Cửa sổ nhà trệt chất đầy đồ vật, tiện cho cậu trèo lên nhìn quanh, và rồi cậu trông thấy một thiếu niên có khí chất khác hẳn với khu ổ chuột đang ngồi trong căn phòng lợp mái tôn, đây cũng chính là chủ nhân của mộng cảnh.

Thư Niên nhặt được một thẻ học sinh trong nhà trệt ban đầu, chất giấy bị nước làm nhòe nhìn không rõ tên, thiếu niên trên ảnh sở hữu gương mặt thanh tú, khí chất điềm đạm, mặc đồng phục học sinh màu nâu sậm giống hệt với thiếu niên trong căn nhà nọ.

Trạng thái của thiếu niên không được tốt, mắt và miệng đều bị băng keo bịt kín, tứ chi bị dây thừng trói chặt, áo sơ mi lốm đốm vết máu, đầu gục xuống, ngực phập phồng nhẹ, chẳng biết đang tỉnh hay đã ngất.

Bọn bắt cóc cầm chai bia đẩy cửa vào trong, khu ổ chuột không có điện, sắc trời tối dần, chúng bèn thắp nến ngồi vào bàn nhậu.

Ánh sáng lập lòe, bóng người hắt xuống mặt đất, kéo dài vô tận như con quái vật đang nhe nanh múa vuốt.

Chợt, điện thoại của gã đại ca đổ chuông, gã bắt máy, chẳng biết nghe thấy gì mà mắng vài câu, sau đó đến trước mặt thiếu niên đá văng ghế ngồi của hắn, khiến thiếu niên ngã đè lên thi thể bên dưới, mặt dính đầy máu.

"Nói chuyện!"

Tên đại ca bóp cằm thiếu niên đưa điện thoại sang, xé băng keo buộc hắn lên tiếng.

Khóe miệng thiếu niên chảy máu, hắn vẫn câm như hến, tên đại ca rút dao rạch một đường trên người hắn, sau đó đâm mũi dao vào khuấy một vòng, có thể nghe thấy cả tiếng thịt bị rọc nát.

Thư Niên ngoài cửa sổ thấy thế sợ điếng người, cậu run bắn lên, bất cẩn va trúng vật bên cạnh, bị bọn buôn người phát hiện.

Chúng xông tới túm lấy cậu, Thư Niên bỏ chạy thục mạng, tiếc là cậu còn bé chạy không nhanh, lại chẳng quen địa hình nên cuối cùng vẫn bị bắt lại, bụng bị đâm mấy dao, chết tức tưởi trong mơ rồi giật mình choàng tỉnh.

Thư Niên ngồi trên giường hồi lâu, sau đó xoay người xuống giường mếu máo tìm sư phụ.

"Con chịu uất ức rồi."

Lý Đại nghe cậu kể xong thì ôm cậu ngồi lên đùi, xoa cái đầu nhỏ bé của cậu.

Thư Niên cuộn mình say giấc trong lòng sư phụ một đêm, nhưng mấy hôm sau, cậu lại nằm mơ đến khu ổ chuột nọ.

Nhớ đến chuyện lần trước, tuy hơi sợ nhưng cậu vẫn thậm thò nhìn lén căn phòng đó.

Cảnh tượng bên trong trở nên ghê rợn hơn, vết thương của thiếu niên ngày càng nặng, máu chảy đầy người, dưới chân có thêm một xác chết thối rữa, ruồi bọ bò hẳn lên chân, ấy vậy mà hắn chỉ im lặng ở cùng với xác chết.

Thư Niên ngẫm nghĩ, cậu muốn cứu thiếu niên ra, cho dù đây chỉ là giấc mơ.

Cậu lén lút bò lên đống đồ cao, chuồn vào nhà cởi trói cho thiếu niên, nhưng vừa được một nửa, bọn buôn người lại về sớm, lần này cậu chết do bị cắt cổ.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, Thư Niên cũng nếm trải những kiểu chết khác nhau. Có vài lần cậu đã định không cứu thiếu niên nữa, nhưng dù trốn đi hướng nào, cậu đều sẽ gặp bọn buôn người, bị chúng giết chết một cách tàn nhẫn.

Dù không đau nhưng tử vong chẳng phải trải nghiệm tốt đẹp gì, Thư Niên tủi thân xin sư phụ giải mộng cho mình, còn hỏi nguyên nhân vì sao cậu cứ lạc vào cơn ác mộng kia, Lý Đại tính một quẻ, sau đó cho cậu đáp án bất ngờ.

"Cậu ta đang cầu cứu con."

"Cầu cứu?" Thư Niên hoang mang. Chỉ bị bắt cóc trong mơ thôi mà, sao phải cầu cứu?

"Giấc mơ phản ánh ý thức và hiện thực." Lý Đại giải đáp, "Có thể cậu ta từng bị trói nên khúc mắc, mới liên tiếp gặp cùng một cơn ác mộng như vậy."

"Theo miêu tả của con, tình trạng cậu ta chắc hẳn rất tệ, tiềm thức đầy gai nhọn nhưng lại khao khát được cứu rỗi, mong rằng con sẽ cứu cậu ta."

Lý Đại nhìn Thư Niên: "Thầy có thể giúp con ngăn chặn giấc mơ cậu ta thu hút con, từ nay con sẽ không lạc vào giấc mơ của cậu ta nữa. Muốn thế nào, quyền quyết định ở trong tay con."

Thư Niên ngẫm nghĩ, hỏi sư phụ: "Nếu con phá giải được ác mộng của anh ấy, khúc mắc trong lòng anh ấy sẽ biến mất chứ?"

"Đúng vậy." Lý Đại gật đầu.

Thư Niên nghe thế trả lời dứt khoát: "Con muốn cứu anh ấy."

"Được." Lý Đại dặn dò, "Vậy con hãy chuẩn bị kỹ để cứu cậu ta."

Sau đó, Thư Niên lại chết thêm nhiều lần trong giấc mơ của thiếu niên, có lúc chết trong khi dò xét địa hình, có lúc thì đang tìm nguyên liệu dụng cụ, thú thật, lần nào cậu cũng chết rất ghê rợn, nhưng Thư Niên lại dần chai sạn, sức mạnh của thói quen thật đáng sợ.

Cuối cùng, vào một đêm nọ, cậu chuẩn bị sẵn sàng, vừa vào giấc mơ đã quen nẻo lật tung đống phế liệu tìm một miếng sắt rỉ, một tờ giấy bỏ, một cuộn len, một cành cây và nửa thùng sơn chưa khô, mang hết theo bên người.

Chờ bọn bắt cóc vào phòng, cậu dùng miếng sắt rỉ cắt mảnh giấy thành hình người giấy tí hon, phết sơn lên cành cây, vẽ thêm áo mũ cảnh sát lên người giấy tí hon, nhỏ vài giọt máu rồi thổi hơi, đưa chúng vào nhà qua khe cửa.

Người giấy phình to phát ra tiếng vù vù, trở nên như cảnh sát thứ thiệt.

Bọn buôn người bị phép che mắt này dọa tái mặt bỏ chạy khỏi phòng, Thư Niên nhân cơ hội lẻn vào trong, dùng miếng sắt cắt đứt dây thừng đang trói tay chân thiếu niên, xé băng keo xuống.

Thiếu niên đã vô cùng suy yếu, hai mắt nhắm chặt, sau khi dây thừng lỏng thì chẳng tài nào chống đỡ nổi khiến cơ thể ngã thẳng về phía trước.

Thư Niên phải dốc hết sức bình sinh mới dìu được hắn dậy, cậu cắt thêm một người giấy vạm vỡ, bảo người giấy cõng thiếu niên, còn quấn một sợi chỉ đỏ lên cổ người giấy, mình thì dắt người giấy rời đi.

Thư Niên và người giấy bỏ chạy thật xa, chạy đến khi tất cả mọi người trong khu ổ chuột hóa thành những bóng ma đen ngòm nhe nanh múa vuốt đuổi theo sau lưng họ đầy dữ tợn, hòng bắt lại thiếu niên về.

"Ầm!"

Đất trời rung chuyển, cả khu ổ chuột lần lượt đổ sụp như những quân bài domino, tứ phía đều có chướng ngại vật ngăn cản bước chân của họ, may mà Thư Niên đã thuộc địa hình, cậu đều có thể suýt soát tránh đi.

Và cuối cùng Thư Niên cũng đưa thiếu niên chạy thoát khỏi khu ổ chuột với những vụn gạch ngói bắn lung tung sau lưng. Cậu đã kiệt sức, người giấy biến về hình dạng ban đầu, thiếu niên thì nằm trên mặt đất.

Thư Niên mệt bở hơi tai, ngồi thở hồng hộc. May mà tuy quá trình hung hiểm nhưng đã cứu được người, cậu phấn khởi vô cùng.

Đây là người đầu tiên cậu cứu, sư phụ mà biết cậu thành công thì sẽ khen cậu lắm nhỉ?

Thư Niên vui như mở cờ, chờ đợi giấc mơ kết thúc, nhưng chờ hoài chờ mãi mà vẫn chẳng thấy, cậu bèn rời mắt nhìn chàng thiếu niên, chẳng lẽ phải chờ anh ấy tỉnh lại mới tính à?

Cách khu ổ chuột không xa có một con sông, Thư Niên nghỉ ngơi mọt lát rồi xé mảnh vải thấm ướt, sau đó về lại bên cạnh thiếu niên lau sạch những vết máu bẩn lấm lem trên mặt hắn.

Tay cậu bỗng bị nắm lấy, thiếu niên mở đôi mắt lạnh lùng vô hồn, một lúc sau thấy rõ mặt Thư Niên, vẻ chết lặng nơi đáy mắt dần rút đi, hắn chợt ôm Thư Niên vào lòng.

Cơ thể hắn run mạnh, vòng tay siết chặt, rõ ràng đang suy yếu nhưng sức lực lại mạnh đến đáng sợ, Thư Niên bị hắn siết chặt không thở nổi, bèn cất giọng thương lượng: "Thả em ra đi."

Thiếu niên lặng thinh, nhắm mắt lại, mặt vẫn nhợt nhạt. Hắn không chịu buông tay, Thư Niên khó chịu quá rồi, cậu gắng sức đẩy hắn ra, nhưng nào ngờ chỉ hành động nhỏ đã làm mắt thiếu niên nhòa lệ.

"... Đừng đi."

Giọng hắn khản đặc như đang van nài, ngón tay níu lấy vạt áo Thư Niên một cách hèn mọn, nước mắt tràn mi: "Đừng đi."

"Em... em không đi, em chỉ muốn ngồi thôi."

Thư Niên luống cuống khi thấy hắn rơi lệ, mỗi lần thấy ai khóc là cậu sẽ cảm thấy như mình đã làm chuyện gì có lỗi vậy, vội nắm lại tay thiếu niên: "Như vậy được không?"

"Muốn... gần em thêm một chút."

Ánh mắt của thiếu niên như tấm kính rạn nứt vậy, yếu ớt và mong manh, chạm vào sẽ vỡ ngay.

Hắn là kẻ sắp chết đuối, bị ngộp thở và chìm dần xuống đáy biển trong đau đớn, chỉ mỗi Thư Niên cứu được hắn, và cậu đã thật sự cứu hắn ra rồi, sao hắn có thể buông tay chứ?

Dù là người có trái tim sắt đá cũng sẽ lung lay trước ánh mắt này, Thư Niên chẳng tài nào thốt ra lời từ chối.

Cậu chủ động dang cánh tay bé nhỏ của mình, cất giọng mềm mại: "Vậy anh ôm nhẹ thôi nhé?"

"Được."

Thiếu niên hạ giọng đáp rồi dè dặt ôm lấy Thư Niên, một cách thật khẽ khàng.

Nhưng cánh tay đang vòng quanh Thư Niên vẫn gồng cứng, ngón tay ghim vào da thịt rướm máu. Hắn đang cố kiềm chế bản thân không làm đau Thư Niên.

"Đừng khổ sở nữa."

Rõ ràng nhỏ tuổi hơn nhưng Thư Niên lại là người xoa đầu thiếu niên, cậu an ủi: "Cũng đừng sợ hãi, em đã đuổi họ đi cả rồi, anh sẽ ổn thôi."

Thiếu niên không trả lời, cơ thể run rẩy dần bình tĩnh, hắn nhắm mắt lại.

Thư Niên và hắn ôm nhau nằm trên cỏ, điều kỳ lạ là dù đang trong mơ nhưng cậu vẫn thấy buồn ngủ, thiếp đi khi nào chẳng hay, lúc tỉnh lại trời đã sáng, Lý Đại ngồi bên giường xoa đầu cậu, gọi cậu dậy ăn sáng.

Song, lần này cứu được thiếu niên không có nghĩa là sau đó Thư Niên sẽ hết gặp hắn, thực ra vết thương lòng của thiếu niên nghiêm trọng hơn cậu nghĩ, nó đã đâm sâu bén rễ, thế nên vài ngày sau, cậu lại trở lại khu ổ chuột lần nữa.

Đã quyết định cứu hắn, Thư Niên sẽ không bỏ dở. Cũng như lần trước, cậu cứu thiếu niên ra, lần này cảm thấy dễ hơn nhiều, chứng tỏ trạng thái tinh thần của thiếu niên đã có chuyển biến tốt.

Nhưng thiếu niên vẫn ôm ghì lấy cậu, vùi mặt vào hõm vai trông vô cùng ỷ lại vào cậu, tựa như Thư Niên là tất cả những gì còn lại của hắn.

Hai người ôm nhau ngủ, nhưng chỉ cần Thư Niên động đậy, thiếu niên sẽ ngay lập tức mở choàng mắt, xác nhận cậu vẫn còn đó mới nhắm lại.

Mỗi tháng Thư Niên sẽ gặp thiếu niên khoảng ba đến bốn lần, thời gian dần trôi, vài năm qua đi, cậu đã bằng tuổi thiếu niên rồi.

Cậu lớn lên từng ngày, ấy thế mà thiếu niên vẫn giữ mãi dáng hình cũ, cũng chưa hề nói ra tên mình, không phải vì hắn không muốn cho Thư Niên biết, mà là hắn không nói được.

Thư Niên từng hỏi sư phụ, điều này chứng tỏ vết thương trong tâm hồn của thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, vẫn hoang mang về bản thân.

"Anh đang sợ gì thế?"

Thư Niên mười bốn tuổi ôm thiếu niên, ngẩng đầu hỏi hắn. Cậu rầu rĩ lắm chứ, rõ ràng họ đã bằng tuổi nhau mà thiếu niên vẫn cao hơn cậu cả nửa cái đầu, khiến cậu phải ngước cổ mỗi khi nói chuyện.

Bờ mi thiếu niên run run, ánh nước nhoáng lên trong mắt như trăng bạc, hắn và Thư Niên nhìn nhau.

"Anh không muốn chữa khỏi."

"Khỏi rồi... sẽ không còn gặp em nữa."

"Anh có thể đến chơi với em mà." Thư Niên nói.

Thiếu niên không nói được thân phận của mình, nhưng Thư Niên đã cho hắn biết cả họ tên lẫn địa chỉ nhà cậu, thế mà thiếu niên vẫn chưa đến gặp, cậu còn đang buồn bực vì chuyện này đây.

"..." Thiếu niên hé môi nói chẳng thành lời, vẻ mất mát hiện rõ trên mặt.

Chẳng lẽ bố mẹ anh ấy không cho anh ấy ra ngoài chơi?

Thư Niên đoán thế thì mềm lòng, cậu theo sư phụ vào nam ra bắc, vô cùng tự do, còn thiếu niên nhìn vào biết ngay gia đình nghiêm khắc, bố mẹ trông kỹ, không được ra ngoài lung tung.

"Em chờ anh đến tìm em." Thư Niên nói khẽ với hắn.

"Được." Thiếu niên nắm tay cậu, hứa thật trịnh trọng, "Anh sẽ tìm em."

"Dù thế nào anh cũng sẽ tìm được em."

...

Bấy giờ cuối cùng Thư Niên cũng hiểu, có lẽ năm xưa không phải Tả Triều Kiến không đi tìm cậu, mà là tìm không được.

Họ cách nhau hơn hai mươi năm, tình cờ quen biết nhau qua giấc mơ nhưng lại chẳng thể vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, sau khi Tả Triều Kiến mất, họ mới gặp lại trong mộng cảnh mà Tả Triều Kiến để lại.

Biết Tả Triều Kiến là thiếu niên năm xưa, tâm trạng Thư Niên phức tạp vô cùng, vừa vui nhưng cũng buồn vì hắn đã không còn nữa, cậu chủ động ôm Tả Triều Kiến.

"Lâu rồi không gặp."

Tả Triều Kiến đờ người, chậm rãi nâng tay ôm lại Thư Niên, hắn đặt một nụ hôn khẽ lên đỉnh đầu cậu, nỉ non gọi: "Thư Niên."

Thư Niên không cảm nhận được nụ hôn phớt của hắn, nhưng nhớ đến giấc mộng quái lạ này, cậu bèn buông tay giữ khoảng cách với Tả Triều Kiến, hỏi: "Sau đó anh ra sao, khỏi bệnh chưa?"

Từ khoảng mười lăm tuổi, Thư Niên đã rất ít gặp Tả Triều Kiến, vài ba tháng mới mơ một lần, năm mười bảy tuổi chỉ gặp một lần, sau mười tám tuổi, mộng cảnh của cậu đều bị "hắn" chiếm giữ, gần như chẳng còn mơ gì khác nữa.

Nhưng cậu cảm thấy Tả Triều Kiến không giống đã khỏi. Anh ấy trong cuộn băng hờ hững xa cách, gần giống tự kỷ, như một bức tượng hoàn hảo được tạc từ băng tuyết, chẳng còn chút hơi ấm nào.

Ý không phải đang mắng hắn bất bình thường, mà là thiếu niên đã thay đổi nhiều so với ấn tượng của cậu.

Trước đây thiếu niên ít nói, biểu cảm không đa dạng, nhưng Thư Niên vẫn cảm nhận được nội tâm phong phú tinh tế dạt dào trong lòng hắn, nhưng sau khi trưởng thành... như ngọn lửa lụi tắt vậy, chỉ còn lại đống tro tàn.

Cũng vì thế nên Thư Niên không nhận ra hắn lúc mới gặp.

Tả Triều Kiến chưa trả lời câu hỏi này, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cậu, Thư Niên nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: "Cuộn băng mộng cảnh là của anh làm à?"

"Đúng vậy. Anh không tìm được em, cũng từng mời người tính quẻ, biết được mình không thể sống cho tới lúc gặp em."

Tả Triều Kiến nắm tay Thư Niên, bao trọn chúng trong lòng bàn tay mình: "Nên anh lưu giữ giấc mơ này để gặp em."

Thư Niên nhớ đến hai dòng chữ sau tấm ảnh, Tôi tỉnh lại trong giấc mơ của em, em ngủ say trong giấc mơ của tôi là của Tả Triều Kiến viết, quả thật cũng khớp với hai người họ.

"Nhưng anh," Thư Niên ngập ngừng, "tại sao anh..."

Tả Triều Kiến ngước mắt nhìn cậu, chờ đợi những lời kế tiếp.

"Anh muốn gặp em mà sao lại dùng mộng xuân?" Thư Niên hỏi.

"..."

Hàng mi dài của Tả Triều Kiến run lên, phát âm từng chữ: "Không phải mộng xuân."

Không phải mộng xuân á?

Thư Niên khó hiểu vô cùng. Bạn bè lâu ngày không gặp đâu ai chào hỏi nhau bằng nụ hôn nồng cháy như thế? Với tính cách của Tả Triều Kiến thì càng không, chẳng lẽ anh ấy...

"Ầm!"

Tả Triều Kiến vừa định lên tiếng, bên ngoài chợt có lốc xoáy phá nát cánh cửa sổ đang đóng chặt.

Khung cửa sổ va vào tường, kính thủy tinh vỡ tan tành, nước mưa lạnh lẽo tạt vào lớp, đèn treo chớp tắt liên hồi chiếu lên bóng dáng người đứng ngoài cửa, cũng soi sáng khuôn mặt đang ẩn trong bóng râm của hắn.

Dưới ánh đèn trắng, đôi mắt Úc Từ Hàng như bao phủ bởi sương lạnh, không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei