35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Sự Sùng Bái Của Fan Cuồng 7

Chỉ đeo nhẫn sư huynh tặng thôi, được chứ?

Thư Niên chớp mắt nhảy khỏi tủ áo, đáp lên lòng bàn tay Úc Từ Hàng.

Cậu nhập vào người giấy nên thân hình lúc này rất nhỏ, còn chẳng bằng một ngón tay của sư huynh. Úc Từ Hàng không hề bất ngờ, chắc đã từng trông thấy thuật hóa thân này rồi, hắn chọt nhẹ lên cái đầu nhỏ của Thư Niên, cười bảo: "Đáng yêu lắm."

Thư Niên ngượng ngùng, hỏi: "Sao sư huynh đến đây?"

"Anh tình cờ ở gần đây, nghe em gặp chuyện sao mà không đến được?" Úc Từ Hàng nói, "Không có sư phụ, sư huynh phải chăm sóc em chứ."

"Lúc anh vào bờ có gặp chuyện gì không?" Thư Niên hỏi. Bản thể của Hạ Tinh Kỳ đang canh giữ hòn đảo này, ngoài Thư Niên ra ai đến cũng sẽ bị gió bão khủng bố nhấn chìm xuống biển, nhưng điều bất ngờ là Úc Từ Hàng lại lên đảo một cách yên bình.

"Dùng cách tránh đi, nhưng giờ không chắc nữa, sớm muộn cũng bị cậu ta phát hiện."

Úc Từ Hàng mỉm cười, tuy nói thế nhưng cũng chẳng để ý là bao: "Phát hiện được gì rồi? Nói với sư huynh nào."

Thư Niên gật đầu kể lại cho Úc Từ Hàng, gồm cả việc Hạ Tinh Kỳ là hóa thân của "hắn", việc người nhà Hạ Tinh Kỳ bị chính hắn giết hại, còn cả hành vi cúng bái tà thần của Hạ Minh Mạn.

"Dòng máu nhà Hạ Minh Mạn có vấn đề." Nghe xong, Úc Từ Hàng nói, "Không phải bệnh di truyền mà là lời nguyền cổ xưa, tổ tiên của họ có liên quan đến tà thần."

Thư Niên cũng nghĩ thế, vả lại Hạ Minh Mạn khác thường từ sau khi ngồi thuyền qua sông, Hạ Tinh Kỳ cũng như vậy sau khi lên đảo, cả việc Thư Niên ngã xuống sông được Hạ Minh Mạn chọn cũng liên quan tới nước.

Nhìn Thư Niên trong lòng bàn tay, Úc Từ Hàng cười hỏi: "Hạ Tinh Kỳ là hóa thân của lệ quỷ, anh sẽ không giết cậu ta giúp em. Đừng bảo em không nỡ giết cậu ta giống như lúc với Tả Triều Kiến nhé?"

"Không đâu." Thư Niên đáp.

"Người thật của em đâu rồi?" Úc Từ Hàng hỏi.

"Trên lầu, đang ở cùng với hóa thân của Hạ Tinh Kỳ."

"..." Úc Từ Hàng khựng lại, "Sư huynh đi tìm em."

"Sư huynh đừng đi." Thư Niên lắc đầu, "Em không gặp nguy hiểm, vả lại..." Cậu nhỏ giọng, "Dấu hiệu vẫn chưa hết phải không?"

Úc Từ Hàng trầm ngâm một lúc mới đáp: "Chưa."

Thư Niên cảm thấy may mắn vì mình gặp sư huynh trong lốt người giấy, chứ người thật của cậu mà ở đây trông thấy sư huynh, chắc là...

Úc Từ Hàng chợt vươn một ngón tay xoa má và lưng Thư Niên.

Người giấy vẫn có cảm giác, Thư Niên sượng người vì khó chịu, cậu vội ôm ngón tay sư huynh: "Đừng..."

Gò má cậu ửng hồng, Úc Từ Hàng bật cười dịu giọng dỗ dành: "Được, anh không đi nữa, em phải cẩn thận đó."

"Vâng!" Thư Niên gật đầu ngay tắp lự, cậu chỉ vào căn biệt thự trên biển, "Chúng ta qua đó xem trước đã."

Cậu bảo bạch tuộc con lên lầu trước, còn mình theo Úc Từ Hàng. Gió bên ngoài rất to, Úc Từ Hàng lo cậu bị gió thổi bay, bèn nhét cậu vào túi áo khoác.

Thư Niên đứng trong túi áo ấm áp, trông thấy một chiếc nhẫn bạc thì khá bất ngờ: "Sư huynh, chiếc nhẫn này là?"

"Quà sư huynh tặng em." Úc Từ Hàng cười đáp: "Mất vòng tay rồi, đành dùng món khác bù đắp thôi."

Nhẫn ư... Thư Niên hơi thẹn thùng: "Cảm ơn sư huynh."

"Anh sẽ tận tay đeo nó cho em."

Úc Từ Hàng thò tay vào túi chạm lên mặt Thư Niên, ra vẻ thờ ơ: "Chiếc nhẫn này giúp tránh tà, có nó rồi em sẽ không cần nhẫn khác nữa. Niên Niên, hứa với sư huynh chỉ đeo nhẫn sư huynh tặng thôi, được chứ?"

Tim Thư Niên hẫng một nhịp.

Cùng thời điểm đó, trong căn biệt thự trên đảo, Chu Oanh chợt hóa thành tro bụi, các bạn học sinh giật nảy mình suýt đã hét lên thì thấy Thư Niên đang chớp mắt với họ ý bảo đừng lên tiếng.

Họ từng xem Đêm trong nhà ma, có vài người còn là fan của Thư Niên, thấy thế liên tưởng ngay đến chiếc bật lửa của cậu rồi gật đầu tỏ ý đã hiểu, không phát ra tiếng động nữa.

Hạ Tinh Kỳ vẫn đang đắm chìm trong nụ hôn của Thư Niên, trước sự dẫn dắt của cậu, hắn quay lưng về phía các bạn học sinh nên không thấy Chu Oanh đã biến mất, sau khi buông Thư Niên ra, hắn liếc sang không thấy Chu Oanh nhưng cũng chẳng để ý nhiều.

"Hộc..."

Thư Niên thở hổn hển dựa vào lồng ngực Hạ Tinh Kỳ, bị hôn nhũn người.

Cậu đã hy sinh quá nhiều để thu hút sự chú ý từ Hạ Tinh Kỳ, chẳng những môi bị cắn rách, hai tay Hạ Tinh Kỳ còn siết chặt eo cậu rất đau, chắc bầm tím cả rồi, hễ Hạ Tinh Kỳ kích động là sẽ không kiểm soát được sức lực, thô bạo vô cùng.

Giọng Hạ Tinh Kỳ khàn đi, trầm ấm gợi cảm: "Kỹ thuật hôn của anh tốt quá."

Thư Niên dốc hết tay nghề để dụ dỗ hắn, giờ ngẫm lại sự can đảm ban nãy khiến mặt cậu đỏ lựng, xấu hổ quá chừng.

Bấy giờ bên phía người giấy cậu cũng cảm nhận được Úc Từ Hàng đã đẩy cánh cổng biệt thự trên biển.

Khoảnh khắc hắn bước vào, như cảm nhận được, Hạ Tinh Kỳ lia mắt sang phía cửa sổ.

Thư Niên vội xoay mặt hắn về, nhìn thẳng vào hắn: "Tinh Kỳ, cậu còn nhớ chuyện trước đây không?"

"Chuyện gì?" Hạ Tinh Kỳ mê muội trong tiếng "Tinh Kỳ" đầy thân thương ấy, mất hẳn một lúc mới hoàn hồn.

"Vừa thấy ảnh chụp chung của chúng ta tôi đã nhớ ra, tôi từng hứa với dì Hạ sẽ trở thành cô dâu của cậu." Thư Niên nói.

Hạ Tinh Kỳ trợn tròn mắt: "Thật chứ?"

"Thật, dì ấy là ma nữ ban nãy chúng ta vừa gặp, cậu không tin cứ hỏi dì ấy."

Thư Niên đến gần Hạ Tinh Kỳ, nâng tay chạm lên ngực hắn rồi chậm rãi sờ xuống dưới, thỏ thẻ bên tai hắn: "Muốn tôi dạy cậu những việc khác không?"

"Ầm..."

Hòn đảo bỗng dưng rung lắc mạnh gần nửa phút mới hết, các bạn học sinh sợ điếng hồn, ôm nhau co cụm một chỗ.

Hạ Tinh Kỳ đỏ mặt đỏ cả tai, "Xin lỗi, bản thể của em bất cẩn... em kích động quá."

"Em tìm được một ít tính người rồi, bản thể đang thay đổi, thêm chút nữa thôi là em có thể dùng bản thể đến gặp anh rồi... em, em vui lắm..."

Hắn nói liến thoắng, mắt cũng đỏ lên như muốn khóc nhưng vẫn cố kìm nén: "Niên Niên đừng nhìn em nữa, em chỉ... cảm giác như giấc mơ mình mong chờ đã lâu cuối cùng cũng thành hiện thực."

"..." Thư Niên im lặng giây lát, nói: "Chúng ta có thể đi tìm dì Hạ."

"Ừm, ừm, được." Hạ Tinh Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay Thư Niên hôn cái chóc lên má cậu, buông lời âu yếm, "Nghe anh hết."

Bên kia, Úc Từ Hàng bước vào biệt thự trên biển, đóng nhẹ cửa lại.

Tòa nhà này được xây khác với biệt thự trên đất liền, chỉ có một tầng trên mặt biển thôi, phần chính còn lại là bên dưới, tổng cộng hai tầng, mỗi phòng đều có mặt tường diện tích cực lớn để nhìn thấy những loài cá đang rong chơi dưới đáy đại dương.

Chỗ này đáng sợ hơn biệt thự trên đất liền, vừa bước vào đã trông thấy trần nhà nhuộm đẫm màu máu đỏ tươi, hàng loạt những ký hiệu tà quái được vẽ trên đó, mùi tanh xộc thẳng vào mũi, sàn nhà còn đầy những chiếc xúc tu đen đúa nhầy nhụa.

Úc Từ Hàng nhìn thoáng qua, ném vài lá bùa xuống đốt trụi chúng, sau đó đẩy cửa vào phòng trong.

Đó là phòng nghỉ ngơi, bấy giờ mặt thảm trắng tinh cũng đẫm máu, có vài quyển sách dày cộm nặng trịch, chỉ nhìn bìa thôi đã cảm giác rất tà ác, Úc Từ Hàng cầm sách lên lật vài trang rồi cười khẽ.

Thư Niên ló đầu từ trong túi nhìn chúng, cậu không hiểu những con chữ cổ xưa bên trên, nhưng tranh vẽ của nó hình như là nghi thức tà giáo tàn nhẫn và máu me, chẳng biết để làm gì.

Ngước mắt quan sát những ký tự tà quái trên tường, Úc Từ Hàng hỏi Thư Niên: "Hạ Tinh Kỳ giết người thân à?"

"Đúng."

"Vậy là quyển này." Úc Từ Hàng vứt quyển sách trong tay đi, cầm quyển khác lật xem với tốc độ cực nhanh, bỗng dừng lại ở một trang, "Cậu ta dùng nghi thức này."

Thư Niên nhìn sang, hình vẽ nghi thức và ký tự trên bức tường khá giống nhau, chỉ một ký tự thì không có tác dụng, nhưng khi chúng đi cùng với nhau sẽ tạo thành một cổng nghi thức.

Đặt tứ chi của người có quan hệ máu mủ vào giữa, dâng thêm xương đầu dê đen và máu thịt.

"Nghi thức này để làm gì?" Thấy Úc Từ Hàng có vẻ đọc hiểu chúng, Thư Niên hỏi.

"..."

Mặt Úc Từ Hàng đanh lại nhìn hình vẽ cử chỉ tay quái lạ nọ, im lặng hồi lâu mới trả lời: "Nghi thức kết hôn."

...

Trong biệt thự trên đất liền, Hạ Tinh Kỳ và Thư Niên đi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được ma nữ.

Nước biển chảy tràn, người phụ nữ trẻ tóc đen xuất hiện, cô mặc chiếc váy trắng nhỏ nước, gương mặt xinh đẹp nhạt nhòa không rõ nét nhưng vẫn cất cao tiếng hát, chẳng hề nói chuyện với họ.

Tiếng hát của cô được lưu giữ mãi, cái giá phải trả là cô sẽ không thể nói ra bất cứ chữ gì, giữa tiếng ca, cô vươn tay về phía con trai mình nắm nhẹ ngón tay hắn.

"Mẹ..."

Hạ Tinh Kỳ gọi cô, hai mẹ con ôm nhau một lúc, Hạ Minh Mạn buông con trai ra cười với Thư Niên, quả thật cô rất thích Thư Niên.

Cô chỉ vào Thư Niên rồi lại chỉ vào trái tim Hạ Tinh Kỳ, sau đó nâng tay làm hình trái tim.

"Con sẽ trân trọng Niên Niên." Hạ Tinh Kỳ cười, "Anh ấy là cô dâu của con mà."

Hạ Minh Mạn gật đầu, đoạn dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trước bụng mình rồi làm một hành động quái lạ, Thư Niên thấy cử chỉ này giống hệt với cử chỉ mình vừa thấy trên sách, theo lời Úc Từ Hàng thì nó có liên quan đến nghi thức kết hôn.

"Thật à?" Thấy hành động ấy, yết hầu Hạ Tinh Kỳ chuyển động lên xuống, hạ giọng đáp, "Con hiểu rồi."

"Con sẽ trân trọng cơ hội này."

"Niên Niên cũng thích con, anh ấy sẽ vui lắm..."

"Niên Niên." Hắn bỗng quay đầu cười rạng rỡ với Thư Niên, "Theo em nhé, em dẫn anh đi tổ chức nghi lễ."

.

Group chat chồng chưa cưới 35

Số 4: Các cậu định làm gì?

Số 4: Chắc chắn thứ quái quỷ đó không chỉ là nghi thức kết hôn.

Số 7 (quản lý): Tôi biết cử chỉ tay đó, nó có nghĩa là "sinh sản".

Số 7 (quản lý): Sau khi hoàn thành nghi thức này, dù đối tượng nghi thức là thứ gì cũng sẽ mang thai được, Số 3 và mẹ cậu ta muốn Thư Niên mang thai.

Số 3 (chủ group): Đúng vậy, chỉ cần tôi đưa Niên Niên vào căn phòng đó để anh ấy hoàn thành nghi thức, thì anh ấy sẽ có mang con của tôi rồi!

Số 7 (quản lý): Thư Niên có bầu ở trên giường chắc chắn tuyệt vời lắm.

Số 7 (quản lý): Tôi thích.

Số 4: Sao anh không nói thật với Thư Niên! @Số 1

Số 4: Chắc chắn anh đã nhận ra những ký tự đó, sao không nói để em ấy đề phòng?

Số 7 (quản lý): Rất đơn giản, nhìn mặt anh ta là biết ngay.

Số 7 (quản lý): Lúc cử hành nghi thức chắc chắn anh ta sẽ thay thế Số 3, để Thư Niên mang thai con anh ta.

Số 7 (quản lý): Ai không muốn Thư Niên mang thai chứ?

Số 4: Con mẹ anh.

[Thành viên Số 4 đã rời khỏi nhóm.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei