VỊ HÔN PHU PHÁCH LỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tác giả: Tâm Lam

- Dịch và edit: Nhóm VFIC

- Rating: 18+

- Thể loại: hiện đại ngôn tình, oan gia ngõ hẹp.

- Nội dung:

Đi một vòng thật lớn, cuối cùng nàng vẫn phải gả cho tên lãng tử tình trường này sao!?

Đào hôn hai năm trước để thoát khỏi một cuộc hôn nhân “xứng đôi vừa lứa”.

Hai năm sau học xong về nước, mới biết vì mình mà liên lụy em gái mình trở thành cô dâu thay thế.

Mỉa mai là, chú rể lại đúng là kẻ phóng đãng đã từng ngang nhiên đùa giỡn phi lễ nàng ở sân bay.

Nói gì thì nàng cũng phải cứu giúp em gái mình thoát khỏi cuộc hôn nhân chết tiệt này…

Nàng giúp em gái nhưng lại không tự cứu được chính mình. Sự kích động của nàng làm ông nội hắn tức giận đến nỗi phải vào bệnh viện.

Cuối cùng nàng phải trở thành “cô dâu thay thế”, bị đưa vào động phòng để bù đắp sai lầm.

Hắn hành động bừa bãi phóng túng ở bữa đại tiệc của bạn gái hắn, không đếm xỉa đến cảm nhận đấu tranh trong lòng nàng.

Nhưng hắn lại phách lối không cho phép nàng ngủ, nói gì mà mỗi khắc xuân tiêu đều phải “sử dụng” triệt để.

Nhưng nàng không để hắn được vừa ý, dùng tuyệt chiêu để đuổi hắn đi, trốn mặt hắn, né tránh hắn.

Máy bay bình ổn bay lượn ở trên cao hai vạn thước Anh.

Phong cảnh ngoài cửa sổ là những áng mây tựa như bông, giống như nhìn thấy biển mây trên núi cao, hoặc như là nhìn thấy sóng lớn bạc đầu ở bờ biển.

Sau chuyến bay dài đã gần tới mười mấy giờ đồng hồ, chỉ cần nửa tiếng bay nữa là có thể đến được trạm cuối cùng – Đài Loan.

Theo lý thuyết, Quý Hiếu Hàm nên thở phào một hơi vì chuyến bay dài này cuối cùng đã kết thúc, cũng nên cảm thấy một chút vui sướng bởi đã gần về đến nhà.

Nhưng tâm trạng tốt của nàng bị người đàn ông bên cạnh phá hỏng hầu như không còn sót lại.

Sau khi chuyển máy bay ở Hong Kong, nàng liền phải ngồi cạnh kẻ đàn ông đáng ghét này. Từ giây phút máy bay bắt đầu cất cánh, nàng căn bản không có giây phút nào được yên tĩnh.

Nàng chỉ biết là người đàn ông này họ Tống – mấy vị tiếp viên hàng không trái một tiếng Tống tiên sinh, phải một tiếng Tống tiên sinh, khiến người khác muốn không biết cũng khó.

Vị Tống tiên sinh này hình như là khách quen của công ty hàng không này, vô cùng quen thuộc với các tiếp viên hàng không trên máy bay. Mỗi lần tiếp viên hàng không vừa nhìn đến hắn, ai cũng đều nở nụ cười xinh đẹp mà hàm chứa khiêu khích, quyến rũ mê người. Hai gò má còn không tự kìm được, nhẹ nhàng đỏ ửng hết lên, rất giống tiểu cô nương vừa mới mười tám tuổi xuân xanh.

Vậy thôi thì nàng cũng vốn chẳng e ngại, chẳng phải chuyện của nàng, nhưng hết lần này đến lần khác khi nàng đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, các tiếp viên hàng không kia lại thay nhau trình diện, cứ cách năm phút đồng hồ lại có người tới ân cần hỏi hắn có cần gì không, như là có muốn nước hoa quả, rượu, bánh kem, trà hay không, tiếp đó lại cùng vị “Tống tiên sinh” này liếc mắt đưa tình.

Tiếng cười khẽ làm dáng nhu mì của con gái đan xen hòa cùng tiếng nói trầm trầm hàm ý hơi cợt nhả của người đàn ông bên cạnh, ong ong tác hưởng trong tai của Quý Hiểu Hàm, thật là như ruồi vo ve bay quanh khiến người ta ghét bỏ.

Chuyến bay mệt nhọc khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, cuối cùng, nàng nhịn không được mở đôi mắt to long lanh, vẻ mặt miễn cưỡng tỏ ra tươi cười, quay đầu sang hỏi với người đàn ông bên cạnh: “Vị tiên sinh này, anh còn cần được phục vụ gì nữa chăng?” Nàng liếc mắt nhìn trước người hắn, nước hoa quả, trà, rượu, bánh kem sớm đã đầy đủ mọi thứ từ lâu.

“Tôi thấy anh không còn thiếu gì hết nha!” Mặc dù  vẫn là vẻ mặt tươi cười, nhưng cặp mắt đen bóng của nàng lại sắc bén nhìn chằm chằm đối phương, trong giọng nói chỉ có hàm ý chế giễu, trào phúng.

Đang liếc mắt đưa tình cùng tiếp viên hàng không xinh đẹp, Tống Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đẹp trong vắt, rực sáng của Quý Hiểu Hàm.

Ánh mắt đối nhau trong tích tắc, hai người đều có chút giật mình, nhưng vẻn vẹn chỉ trong thời gian một giây, hai người nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng, làm người ngoài không nhìn ra được có điều gì khác thường.

Quý Hiểu Hàm thừa nhận, vị Tống tiên sinh này quả thực mê người đến cực điểm, có khuôn mặt đẹp nam tính. Hắn thực sực có tướng mạo này quý khí chân chính – cái trán rộng, mũi cao thẳng, khóe môi nhếch lên, hàm dưới phong long mạnh mẽ, cùng cặp mắt sâu đen láy như đêm khuya.

Đôi mắt hơi hẹp dài cũng với cánh môi hơi mỏng, hơn nữa khi mỉm cười thì má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, làm cho hắn càng có vẻ bất cần đời, khí chất ung dung tiêu sái phóng khoáng. Trong vẻ anh tuấn kết hợp uyển chuyển một chút phóng túng cùng tà khí, thảo nào tất cả tiếp viên hàng không vừa thấy hắn đã giống như ruồi nhặng nghe thấy mật đường, chen lấn tới làm hắn vui vẻ.

Nhưng riêng người như thế cũng chính là loại người mà Quý Hiểu Hàm nàng ghét nhất, như kinh nghiệm nhìn đàn ông nhiều năm qua của nàng, loại đàn ông này tám chín phần mười đều tự cho rằng mình là công tử phong lưu, lưu luyến bụi hoa.

Tống Thiên Lỗi hơi thấy hứng thú, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn chằm chằm Quý Hiểu Hàm, không để lời nói chế giễu, trào phúng của nàng ảnh hưởng đến tâm tình an nhàn bình tĩnh của hắn.

“Tôi không thiếu cái gì cả,” hắn nhún vai, cười hì hì mà trả lời: “Thế nhưng cô… trái lại cô rất cần một cốc nước đá…..” Hắn cố ý dừng lại, khuôn mặt tuấn tú bỗng tiến đến trước mặt Quý Hiểu Hàm, hướng nàng nở ra một nụ cười tà tà mê chết người không đền mạng, “để hạ hỏa!”

Nói xong, hắn chưa cho nàng cơ hội phản ứng lại, đã tự quay người dặn bảo với cô tiếp viên hàng không vừa rồi: “Cho vị tiểu thư này cốc nước đá đi!”

Tiếp viên hàng không kia vẻ mặt cười duyên mà gật đầu, lập tức quay người rời đi, lát sau lại bưng tới một chén nước đá.

Quý Hiểu Hàm vốn trong bụng đã bốc hỏa, hiện giờ để hắn trêu chọc, chế giễu như thế, giọng điệu kia như vậy làm sao cũng không nuốt trôi được, nhưng ngại là đang ở trên máy bay coi như là nơi công cộng, nàng không tiện cho biết tay một cách lộ liễu, nhưng mà cũng đừng hy vọng nàng sẽ quên đi như thế!

[Ch.1-2] Vị hôn phu phách lối

Bỗng nhiên, vầng sáng chợt lóe lên trong đầu, nàng nhanh chóng mỉm cười lộ đôi lúm đồng tiền rạng rỡ liếc nhìn sang hắn, cũng rất nhanh mà tiếp nhận ly nước đá trong tay tiếp viên hàng không kia, cặp mắt nàng sáng rực lóe lên sự tinh quái xảo quyệt, giả vờ không cẩn thận làm đổ ly nước xuống trên bàn ăn của Tống Thiên Lỗi. Cả ly nước đá theo mép bàn nghiêng rơi xuống bộ vị trọng yếu của hắn.

Sự việc xảy ra vừa nhanh vừa gấp, chỉ thấy tiếp viên hàng không kia mở to hai mắt, đôi môi đỏ thắm cũng bất giác vo lại thành hình chữ O, rõ ràng đã ngẩn cả người.

Bị lúm đồng tiền tỏa nắng của Quý Hiểu Hàm chiếu vào, Tống Thiên Lỗi chợt thấy kinh sợ, chỉ cảm thấy đũng quần một trận lạnh buốt, cả người ngay tức khắc hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn không tài nào tin được mà nhìn xuống “bộ vị” ẩm ướt, lạnh lẽo của mình, rồi nhanh chóng lườm về phía Quý Hiểu Hàm.

Quý Hiểu Hàm cố nén cười, vẻ mặt giả vờ vô tội nói: “Thật vô ý, tôi nhất thời trượt tay, xin lỗi nha!” Đôi mắt to chớp chớp không có lấy nửa điểm áy náy, mà ngược lại, tâm tình nàng rất tốt, với cái loại tự cho mình là phong lưu này, nhất định cần cho hắn một chút giáo huấn.

Tống Thiên Lỗi nheo mắt lại, cặp mắt đen xuất hiện đốm lửa nhỏ, hung hăng nhìn nàng chòng chọc. Hắn dám đánh cuộc là nàng cố tình, tính khí vẫn luôn tốt đẹp của hắn đều bị lửa giận kích động lên hết. “Cô nên vui mừng vì bây giờ là ở trên máy bay, nếu không đối với hành vi ấu trĩ này của cô, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ!” Tiếng nói trầm trầm lộ ra một trận uy hiếp, đóng băng lạnh lẽo làm cho người ta run sợ.

Quý Hiểu Hàm chẳng những không sợ, trái lại đôi mắt tròn xoe cười cợt mở to, nhìn hắn chăm chú, sau đó thở dài khoa trương một hơi, “Ai nha! Cái người này sao lại để bụng như vậy, đã nói tôi không phải cố ý mà, chẳng lẽ anh nhất thiết cần phải đánh tôi để cho hả giận!”

Nói xong lời cuối cùng, nàng còn không quên giả bộ dáng vẻ oan ức, đáng thương, một lọn ngắn tóc xoăn bám ở miệng càng làm tôn thêm vẻ  trong sáng, chọc người trìu mến của khuôn mặt xinh đẹp giống như búp bê.

Tống Thiên Lỗi hơi giật mình ngây người một lúc, rồi lập tức phục hồi lại tinh thần, trong lòng đúng là vừa bực mình lại vừa buồn cười; hắn chưa từng gặp qua người con gái nào ranh ma gian giảo mà lại động lòng người như thế. Nhìn như quyến rũ chín muồi mà lại lanh lợi, có vẻ ngây thơ, khóc lóc om sòm của cô bé con, tính chất đặc biệt mâu thuẫn dung hợp cùng một chỗ, khiến nàng có một sức quyến rũ khác lạ, đặc biệt hấp dẫn người khác.

Ngay cả tiếp viên hàng không đứng bên cạnh cũng không nhịn được nói hộ cho nàng: “Tống tiên sinh, tôi thấy bỏ đi, vị tiểu thư này chắc không phải là cố ý, có muốn tôi mang khăn mặt đến cho anh không?”

“Không cần đâu.” Tống Thiên Lỗi nói với vẻ miễn cưỡng đành chịu. Lời đối thoại của bọn họ đã khiến cho những người xung quanh ghé mắt liếc nhìn, hắn cũng không muốn lại càng thêm xấu hổ, “Tôi đi WC thay quần áo là được rồi.” May là hắn có thói quen mang theo một bộ quần áo thể thao để ở hành lý bên mình.

Nói xong, hắn gỡ hành lý xuống, không để ý tới  ánh mắt hơi cười nhạo của người ngoài, đi thẳng vào toilet, dù trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt ung dung tiêu sái, nhưng trong lòng lại tức giận nói thầm, không nghĩ bản thân mình lại bị một con nhỏ sửa lưng. Đây chính là một sự xúc phạm lớn nhất từ lúc hắn mới chào đời tới nay. Người đàn bà này, tốt nhất là đừng có khiến hắn gặp lại nữa, bằng không khó bảo toàn hắn sẽ không thừa cơ báo thù “Lão Thử oan”! (*Oan con chuột: ý chỉ lòng dạ hẹp hòi báo thù bằng mọi thủ đoạn bỉ ổi)

[Ch.1-3] Vị hôn phu phách lối

Sau khi đến sân bay quốc tế Trung Chính, Quý Hiểu Hàm mang hành lý tới đại sảnh ở lối ra ngồi chờ. Nàng đã đánh điện về nhà, nói ông Lý tài xế đến đón nàng.

Nàng vừa ngồi xuống chờ, vui mà lại chẳng vui. Tống Thiên Lỗi cũng mang hành lý đi tới đại sảnh, hắn toàn thân màu trắng, thoạt nhìn phấn khởi tuấn dật lại có vẻ ung dung tiêu sái, phong thái của hắn đúng là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái.

Quý Hiểu Hàm chán ghét đảo mắt, giả vờ dường như không thấy hắn, quay đầu đi chỗ khác.

Tống Thiên Lỗi nhìn thấy nàng đằng xa, hắn cố tình đi về phía nàng, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt đen thâm sâu dài hẹp hấp háy, lộ ra vẻ cười cười tà tà, liếc nhìn qua nhìn lại nàng.

Không thể nghi ngờ, nàng đúng là một tiểu mỹ nhân nũng nịu yểu điệu, hay cười. Bộ váy ngắn không tay màu vàng nhạt in hoàn hoàn mỹ ôm lấy vừa đủ thân hình thon thả yểu điệu của nàng, đặc biệt là đôi chân dài duyên dáng trắng nõn và cân xứng yểu điệu, chính là tiêu điểm chú mục của đàn ông.

Nhận thấy được ánh mắt quan sát thoáng nóng rực, mang theo hứng thú của hắn, Quý Hiểu Hàm ngẩng mạnh đầu lên, đầu tiên là tặng hắn một đóa đồng tiền tươi tắn xinh đẹp rạng rỡ, xong bỗng chốc khuôn mặt trở nên hung hăng trợn mắt trắng dã, rồi liền quay đầu đi, không hề để ý tới hắn.

Tống Thiên Lỗi bị vẻ mặt lập tức biến đổi của nàng làm khích tình hứng trí, chưa từng có người con gái nào nhìn thấy hắn lại có phản ứng biểu hiện chán ghét cùng khinh thường như nàng vậy, thế nhưng lại kích thích tính tình ngang ngược cùng mong muốn chinh phục của hắn.

Hắn luôn luôn chiến thắng trên tình trường, là thiên chi kiêu tử được đông đảo nữ giới tranh nhau ái mộ, lấy lòng nịnh nọt, vẫn chưa từng có người nào khiến hắn biến sắc, ba lần bảy lượt khiêu khích hắn, cho nên, hắn nhất định phải dạy dỗ cô gái nhỏ này nếm thử sự lợi hại của hắn.

Bỗng dưng, hắn dịch chuyển thân thể lại gần nàng, hai tay xoay mình vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh của nàng, coi như xung quanh không có ai mà vuốt ve lấy, khóe môi mỏng cả gan chà chà lên bên tai nàng, dường như hắn cùng nàng là một đôi người yêu đang yêu nhau cuồng nhiêt.

Quý Hiểu hàm bỗng nhiên sửng sốt cứng người một hồi lâu, chợt ra sức giãy dụa cơ thể.

Người này quả thực chính là một tên phóng đãng, dám cợt nhả nàng ngay trước nơi đông người, mặc sức tùy tiện mà ôm ấp nàng. Có lầm hay không vậy, bọn họ chỉ là những người xa lạ chẳng dính dáng gì đến nhau cả!

“Ngươi… Ngươi không biết xấu hổ, căn bản đúng là đồ hạ lưu vô sỉ, còn không mau buông ra!” Mặt nàng đỏ ửng lên, hổn hển gầm nhẹ.

Tống Thiên Lỗi không những không hề sợ hãi lùi bước, ngược lại càng kề sát vào nàng, vẫn cắn tai của nàng. “Đừng như vậy mà! Anh biết em còn đang giận anh, em muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?”

Đây…Đây là cái gì cái gì. Không ngờ hắn lại làm trò đùa giỡn nàng, tỏ rõ phải báo thù nàng đã ác ý trêu cợt hắn trên máy bay.

“Ta căn bản là không quen biết ngươi, nếu ngươi không buông ta ra, ta sẽ lớn tiếng hô hoán lên đấy!” Nàng thử đẩy hắn ra.

Không biết vô sỉ lại càng sát mặt lại hơn, vẫn không buông tha thân thể đang giãy dụa.

Tống Thiên Lỗi động tác nhanh chóng mà tự nhiên, bắt lấy cánh tay thon dài nhỏ nhắn của nàng, kéo về đặt lên khuôn ngực rắn chắc của hắn.

“Lẽ nào em thực sự không thể tha thứ cho anh sao? Cho dù em giận anh thế nào, cũng không nên đối đãi với anh như người xa lạ nha!” Âm lượng của hắn vừa đủ lớn để làm cho người đi qua nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.

Hai người cứ cù cưa cù nhằng trong lúc đó, khiến cho người ngoài nhìn chằm chằm vào, nhưng mỗi lời nói cử chỉ của Tống Thiên Lỗi đều khiến cho mọi người nhận thức bọn họ chính là một đôi người yêu đang giận dỗi, nhao nhao cãi nhau.

Hơi thở ấm áp của hắn thổi lên cái tai mịn màng mẫn cảm của Quý Hiểu Hàm, làm tâm thần nàng không tự chủ được mà rung động một lát, hơn nữa bàn tay đặt trên lồng ngực rắn chắc ấm áp truyền đến lực tim đập mạnh mẽ dồn dập, càng làm cho cơ thể nàng nhất thời cứng đờ, không biết nên làm thế nào để dẹp đi.

Tống Thiên Lỗi thấy thần sắc thất thố của nàng, đầy đắc ý khẽ bật cười ra tiếng. Nỗi tức nghẹn trên máy bay kia cuối cùng đã hoàn toàn giải tỏa được; tuy vậy, hắn cũng không định thả nàng ra nhanh như vậy, bởi vì cơ thể mềm mại cùng hơi thở thơm ngát của nàng như vậy rốt cục lại làm cho hắn cảm thấy hơi có chút ý loạn tình mê, phản ứng hóa học mãnh liệt mà nhanh chóng như thế, đúng thật là chưa từng xảy ra trên người hắn.

Hắn được voi lại đòi tiên, áp môi lên cần cổ trắng như tuyết của nàng, nhẹ nhàng hôn, nhay cắn, hai tay cũng không nhàn rỗi, xoa bóp qua lại không rời trên cánh tay mềm mại trơn mượt của nàng.

Quý Hiểu Hàm vừa thẹn vừa giận, nhưng cả người lại run rẩy không thôi, chưa bao giờ có bất kỳ người đàn ông nào dám khinh bạc, phi lễ nàng thế này, hơn nữa lại còn ở trước mặt bao người; nhìn khuôn mặt tươi cười và biểu tình của những người đi qua đi lại, nàng thực sự cảm thấy khó nói được nên lời.

“Ngươi đủ rồi chưa? Chúng ta hai bên đã hòa nha, ai cũng không thiếu nợ ai, bực tức của ngươi cũng đã tiêu tan hết rồi!” Nàng tức giận mà la nhẹ, nếu không phải tình hình ám muội không rõ như vậy, nàng đã sớm lớn tiếng cãi nhau, cho hắn ăn một trận biết tay rồi.

[Ch.1-4] Vị hôn phu phách lối

Tống Thiên Lỗi nhún vai bất cần, nhưng vẫn còn sỗ sàng trên người nàng. Hắn cũng đang chơi đến cao hứng, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không nỡ dừng tay. Hơn nữa, người đến đón hắn vẫn chưa đến, hắn sao lại không giết thời gian trong lúc này.

Việc này mà nhẫn được thì gì chả nhẫn được, lòng Quý Hiểu Hàm đã gần như sắp bùng nổ. Tên vô lại này quả thực khinh người quá đáng, thủ đoạn trả thù của hắn cũng không tránh khỏi quá mức phát hỏa!

Không rảnh ngẫm nghĩ, nàng giơ chiếc giày cao gót với gót nhọn hoắt lên, hung hăng đá về phía ống chân hắn, khiến hắn đau đến buông hai tay ra, tiếp đó nàng lại tốc độ nhanh như chớp mà thưởng cho hắn một cái bạt tai vang giòn đau rát.

Cái tát này, cả hai người đều bỗng giật mình.

Quý Hiểu Hàm theo dõi gương mặt sưng đỏ hai má của hắn, trong lòng biết vậy nên một trận thoải mái, hừ, đây là cái giá phải trả cho việc bắt nạt nàng, cho hắn biết nàng không thể dễ chọc như vậy.

Nhưng lúc mắt của nàng chạm phải ánh mắt nổi giận âm ỉ lửa nóng lửa lạnh của hắn thì, trong phút chốc sự sảng khoái của nàng tan biến hết không còn dấu tích, một nỗi kinh sợ hoảng loạn xâm chiếm. Nàng không nghĩ tới một công tử bột lưu manh như này, mà lúc nóng giận lại thực đáng sợ như thế, nàng đã đánh giá hắn quá thấp rồi.

Nàng khó khăn mà nuốt nước miếng một cái, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, nhìn quanh bọn họ đã có một đám người vây xem kịch vui, chắc hẳn hắn không dám làm gì bất lợi với nàng trước mặt mọi người chứ! Vừa nghĩ, nàng chậm rãi giật giật cơ thể, dự tính trong nháy mắt liền định chạy trốn khỏi người đàn ông bên cạnh này.

Dường như phát hiện ra ý đồ của nàng, Tống Thiên Lỗi nhanh như chớp vươn tay kéo nàng lại, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng hắn, trước mặt bao nhiêu người hung hăng hôn đôi môi mềm mại của nàng, khí thế rào rạt mà cắn bờ môi mịn màng của nàng, ngang ngược dùng lưỡi mở hàm răng nàng ra, nhanh chóng đi vào vào bên trong miệng nàng, phóng túng tàn sát bừa bãi.

Quý Hiểu Hàm hoàn toàn sửng sốt, lòng nàng tràn đây kinh ngạc không thôi… Hắn không ngờ lại cường hôn nàng ở nơi công cộng này, khiến nàng mất mặt không thể về nhà!

Mạnh mẽ bức hôn mang theo cơn tức giận, vốn là để nghiêm khắc trừng trị nàng, ai bảo nàng dám bạt tai hắn trước mặt mọi người, chưa từng có người nào dám như vậy với hắn, nhưng khi hắn vừa chạm vào đôi môi mềm mại thơm ngào ngạt của nàng, lại không tự chủ được mà bị trầm luân giam hãm lại, thầm nghĩ nếm hương thơm và ngọt ngào của nàng cùng cho thỏa thích.

Ý thức được tình triều cuồn cuộn khác thường không hiểu nổi của bản thân, hắn buông mạnh đôi môi của nàng ra, đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua lướt lại mọi người vây xem một cái. Ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo của hắn khiến mọi người vây xem tản hết đi. Sau một chốc, hắn lại hồi phục dáng vẻ lưu manh trêu chọc, bất cân đời.

“Cô có thể ngẩng đầu lên, không còn những người khác xem ở bên cạnh đâu.” Tiếng nói trầm thấp của Tống Thiên Lỗi vang lên bên tai nàng.

Quý Hiểu Hàm theo bả vai hắn ngẩng đầu lên, len lén liếc mắt dò xét bốn phía một cái, sau khi xác định không còn có người vây xem, nàng căm giận đẩy trong ngực hắn ra, nhanh chóng dịch chuyển sang bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp long lanh nổi giận nhìn chằm chằm hắn.

“ Ngươi…Ngươi quả thực…” Nàng tức giận đến không nói được một lời nào, hai gò má cao cao tràn đầy rặng mây đỏ, cặp mắt đen trong veo long lanh mang ánh nước nhìn chằm chằm vào hắn, đôi môi đỏ bừng hơi run rẩy nhưng bất kể thế nào cũng không thốt ra nổi một câu mắng chửi người.

Tống Thiên Lỗi nhìn chằm chằm vào bộ dạng tuyệt đẹp ảo não không chút cười của nàng như vậy, tâm trí bỗng dưng lại một lần rung động, nhưng hắn lập tức bỏ qua cảm giác này; hắn luôn luôn yêu thích những mỹ nữ dịu dàng biết làm vui người khác, chứ không thể là người đanh đá cào cấu lợi hại như mèo này được.

“Thế nào? Bị mèo ăn mất lưỡi rồi à? Diện mạo cô không tệ lắm, chỉ tiếc không hợp khẩu vị của ta, vừa rồi chẳng qua đùa với cô thôi, đừng tưởng thật nha! Hắn hơi nhếch khóe miệng, giọng mang giễu cợt, trêu tức.

Một phen nói thật to này chọc giận Quý Hiểu Hàm, làm nàng trong lòng vừa thẹn vừa giận, cả khuôn mặt đỏ lên giống như một quả cà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#aiemh2o