Chap 8 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Sorry vì để mọi người đợi lâu, hôm nay nhân dịp quốc tế thiếu nhi mà cả ngày chúng ta đã dành cho thiếu nhi hết rồi, nên bây giờ là thời gian của chúng ta vì thế mình quyết định hoàn thành bộ này luôn. Xin cám ơn mọi người đã không bỏ rơi Fic và cám ơn vì đã đón đọc.

Nửa năm sau.

"Fany, cậu biết không? MinHy đúng là cùng chủ nhiệm có tư tình, vợ của chủ nhiệm đến bệnh viện làm loạn lên, nghe nói bọn họ đã qua lại hai năm rồi."

"Thật sao? Hoàn toàn không nhìn ra , rồi sao nữa?"

"Vợ của chủ nhiệm ở văn phòng náo loạn một hồi, sau đó MinHy tạm thời nghỉ việc, chủ nhiệm thì bị viện trưởng gọi đi, xem chừng chức chủ nhiệm này khó giữ đây."

"Thật sao? Quả thật con người chủ nhiệm cũng không tệ lắm."

"Đấy không phải vấn đề, vấn đề là ông ấy có vợ mà vẫn yêu đương vụng trộm, cho nên phải trả giá là xứng đáng."

Tiffany nghe bạn thân qua điện thoại khái quát lại mọi chuyện.

Nửa năm trước cô và Taeyeon chia tay, cô nhờ Sica giúp cô chuyển đồ, đêm đó cô rời khỏi nhà Taeyeon, vừa lúc người thân của Sica có phòng muốn cho thuê, cô liền chuyển qua, sau đó tự nguyện xin đến chi nhánh ở miền nam làm việc, một tháng sau cô chuyển đến miền nam.

Sau khi rời đi, cô có trở về Kim gia để nói chuyện với cha về việc cô muốn giải trừ hôn ước, nhờ ông giải thích với mọi người, kết quả cha không trách cô, cô đúng là không biết phải làm thế nào.

"Vấn đề ở bản thân Taeyeon sao?" Ông Kim hỏi

Cô không biết phải trả lời cha như thế nào "Có thể vấn đề là ở cô... cô đã làm hỏng hết tất cả".

"Fany, cậu ở bên ấy có quen không?"

"Có." Cô cười. Cũng đã nửa năm, đã quen từ lâu rồi.

"Thật hi vọng đợt tình nguyện nhanh chóng kết thúc, như vậy cậu có thể trở về trụ sở chính."

Cô từ chối cho ý kiến " Jessi, mình nghĩ dù đợt tình nguyện kết thúc mình cũng sẽ ở lại đây làm việc."

"Vì sao? Vì Kim Taeyeon sao?"

"Một nửa thôi." Cô không phủ nhận "Quả thật mình cảm thấy ở đây cũng không sao, mọi người rất thân thiết. Cậu biết không, tiền nhà ở đây cũng không cao, chủ nhà thường làm cho mình rất nhiều đồ ăn ngon, lần sau cậu đến mình sẽ cho cậu nếm thử . Hương vị đặc biệt mới lạ nha ."

"Đừng nói là cậu vĩnh viễn muốn ẩn cư ở đây nhé, thất tình thì có là gì, mình không phải cũng vài lần rồi sao, cậu mới lần đầu tiên cho nên đừng nghĩ nhiều, vẫn nên trở về Seoul thôi."

"Nói sau đi, đúng rồi, kỳ thi của cậu thế nào?"

"Cũng tốt, có điều muốn qua còn cần cố gắng nhiều hơn."

"Chúng ta cùng nhau cố gắng." Tiffany cười cổ vũ bạn tốt.

Sau khi cúp máy, cô đi đến bên cửa sổ, căn phòng hiện tại cô thuê ở một nơi khá yên tĩnh, không khí buổi sáng cũng rất trong lành, cô cảm thấy sống ở đây đúng là không tệ.

Tuy rằng thỉnh thoảng cô cũng gọi điện cho cha, tuy muốn sửa lại xưng hô nhưng ông lại không đồng ý, giải trừ hôn ước đã khiến ông rất đau lòng, vì không muốn làm ông đau lòng nên cô vẫn chiều theo ý ông vẫn tiếp tục gọi ông là cha.

Về phần Taeyeon, từ khi cô rời đi bọn họ cũng chưa từng gặp lại, cô ấy cũng không hề tới tìm cô.

Nhớ đến chuyện hôm đó cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Cô ấy còn giận sao?

Chắc thế, bởi vì đêm đó Taeyeon đã rất tức giận. Vốn đã bị chán ghét, chuyện ấy lại càng khiến Taeyeon không thể tha thứ cho cô, đây đều là lỗi của cô.

Tuy rằng cô rất muốn làm cô ấy hạnh phúc, rất muốn cuộc sống của bọn họ càng lúc càng hoà hợp, thậm chí còn làm người khác thấy ngọt ngào, nhưng cô đã quên đi thân phận của mình, cô vẫn là người được cha mang từ bên ngoài về, chuyện này là không thể thay đổi, cô sao có thể làm Taeyeon hạnh phúc đây?

Thật may, giờ đã có người có thể khiến cô ấy hạnh phúc.

Qua tạp chí cô biết Taeyeon đã có bạn gái mới , cô ấy tên Lee Sunny, hình như là con gái của Chủ tịch công ty giải trí hàng đầu Hàn Quốc, kể cả là diện mạo hay gia thế đều xứng với Taeyeon, nghe nói chuyện tốt của họ cũng sắp diễn ra, cô chân thành hi vọng Taeyeon hạnh phúc, như vậy dù cô có đau lòng đến đâu cũng sẽ cười chúc phúc cho Taeyeon.

Tại quán bar, Taeyeon và Sunny cùng nhau uống rượu, bên cạnh Taeyeon có một người tự xưng là người hầu tên Choi Sooyoung. Tóc ngắn, đẹp trai, cá tính hoạt bát, Sunny nhìn Sooyoung, ngữ khí có phần bất mãn "Vì sao tôi đi hẹn hò với cục bột , ở giữa lại có một chướng ngại vật lớn thế này?"

Sooyoung cười khổ, "Làm ơn, tiểu thư, Tôi hình như là đến trước mà, hơn nữa vẫn là Taeyeon nói tôi ngồi lại đây."

"Cậu ấy gọi cô lại đây cô liền lại thật sao? Thật đúng là nghe lời, không hổ là người hầu."

Trước cô đại tiểu thư bốc đồng Sooyoung không có cách nào đáp lại, nếu cô ta không phải còn chút đáng yêu thì cô đã không để ý đến cô ta , nói cho cùng, nếu nói cô là người hầu vậy Lee đại tiểu thư cô ta cũng là người hầu thứ hai.

Tuy rằng mọi người đều nói Taeyeon và Sunny đang hẹn hò, hai người cũng thường xuất hiện, nhưng theo cô thấy, chỉ là Sunny bám lấy Taeyeon mà thôi.

Bởi vì trước hômTaeyeon thông báo tin có bạn gái, cũng tại nơi này đã diễn ra một cuộc đối thoại kinh điển...

"Tôi là Lee Sunny, tôi biết cô là Kim Taeyeon, tôi cảm thấy cô vừa lạnh lùng lại đẹp trai, hiện tại tôi không có người iu, có muốn làm người iu của tôi không?"

"Được."

Câu trả lời của Taeyeon lúc ấy khiến cho rượu trong miệng cô phun hết ra, cứ như vậy hai người bọn họ hẹn hò nhau, thật buồn cười.

Sunny đột nhiên ghé đến gần Sooyoung, tinh tế nhìn , sau đó ái muội hỏi "Thành thật khai ra, có phải cô cũng yêu cục bột cho nên mới bám theo cô ấy."

Lần này Choi Sooyoung không phải phun rượu mà chính là muốn hộc máu "Cho xin đi, trăm ngàn lần đừng có nói lung tung, cẩn thận lại hại tôi về sau không lấy vợ được đấy."

Thế là cô đem thiên tình sử kể ra, hù chết Sunny.

"Vậy sao cô còn bám lấy cục bột không buông?"

"Tôi không phải đã nói với cô rồi sao là Taeyeon gọi tôi tới." Thật là, rõ ràng đáng yêu như vậy sao nói chuyện lại chẳng có tí đáng yêu nào.

Hai người đấu võ mồm ầm ĩ hình như cũng không ảnh hưởng gì đến một người ngồi bên cạnh, Kim Taeyeon tay cầm ly rươu, chậm rãi uống.

"Cục bột , có thể đừng gọi cô ta ngồi chung bàn được không?" Ầm ĩ một lúc cuối cùng Sunny quay đầu hỏi Taeyeon.

"Chuyện gì?"

"Cuối cùng có nghe em nói chuyện không?"

Taeyeon buông ly rượu, nhìn cô "Em nói đi, tôi đang nghe."

"Em cảm thấy mỗi lần ở cùng Taeyeon , người đến nhưng tâm không biết bay đi đâu, luôn trầm mặc không nói gì, như vậy là người yêu sao?"

"Xin lỗi."

Cho dù nói xin lỗi nhưng Sunny vẫn không cảm nhận được chân thành, bởi vì ngữ khí nói vô cùng lãnh đạm.

"Tuy rằng từ đầu em đã nói Taeyeon thật lạnh lùng và đẹp trai, nhưng hiện tại em cảm thấy chúng ta không hợp, kỳ thật không phải không hợp, căn bản là Taeyeon không phải đang hẹn hò với em." Hơn một tháng nay hai người gặp không quá vài lần, luôn là cô gọi trước , sau đó là hẹn gặp, điều này làm cho cô cực kỳ nhàm chán.

Taeyeon nhìn cô, biểu tình vẫn rất bình tĩnh.

"Cho nên em quyết định chúng ta chia tay đi !" Sunny thẳng thắn nói, thậm chí còn hơi mỉm cười "Nếu Tae không có ý kiến gì thì em với Tae coi như đã chia tay, vậy em có thể đi tìm người mới, tạm biệt."

Nhìn cô rời đi, Sooyoung chỉ biết há hốc mồm . Nhưng giai nhân không thèm để ý đến , liếc mắt liền đi đến quầy bar.

Hai người này đúng thật kỳ lạ? Nói hẹn hò vì lạnh lùng, ngay cả chia tay cũng vì lạnh lùng sao.

"Taeyeon, cậu thật sự chia tay với Sunny sao? Quả thật cô ấy có bộ dạng xinh đẹp, tính tình lại ngay thẳng." Vì sao phải nhắc đến những thứ này chứ? Vì cô hoài nghi người bạn tốt của mình căn bản không biết gì về Sunny.

Ngay cả Sunny cũng nhìn ra được Taeyeon không để tâm đến mình, điều đó là đương nhiên, nửa năm trước sau Taeyeon và Tiffany tuyên bố huỷ hôn, bộ dạng của Taeyeon còn lạnh lùng hơn trước, mọi chuyện xung quanh gần như không thèm để ý.

Bởi thế, ngày đó Sunny nói muốn hẹn hò cùng Taeyeon , cậu ta mới có thể gật đầu đồng ý.

"Nếu cô ấy đã muốn chia tay thì cứ để thế đi."

"Tôi biết cậu dành trái tim cho cô gái khác, có muốn tìm cô ấy trở về không?"

Vừa nghe thấy lời Sooyoung nói , khuôn mặt Taeyeon đột nhiên biến hoá, liền chau mày.

"Giống như chia tay với Sunny , tôi cùng cô ấy đã huỷ hôn ước, không có gì để nói."

"Nhưng mà......"

"Tôi về trước." Nói xong lập tức đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi quán Bar. Choi Sooyoung tuy muốn đuổi theo nhưng thấy bên quầy Bar có một người đàn ông đang tán tỉnh Lee Sunny, cô nhìn cửa, lại nhìn quầy Bar, nội tâm giãy dụa.

Được rồi, cô thừa nhận mình trọng sắc khinh bạn, lần sau sẽ khuyên Taeyeon vậy.

Cô lập tức đi đến quầy bar, muốn tìm tình mới phải không? Tôi miễn cưỡng làm tình mới của cô vậy, thuận tiện nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không phải iu Taeyeon .

Bật đèn, căn phòng đang tối bỗng sáng trưng.

Tuỳ tiện buông cặp tài liệu xuống, mệt mỏi ngồi ở sô pha.

Nghĩ đến lúc mình đứng trước cửa nhà, vẫn không tự giác nhớ đến có một cô gái có nụ cười xinh đẹp dịu dàng chạy ra đón khiến bản thân không khỏi nở nụ cười tự giễu.

Thật buồn cười, cũng đã nửa năm, còn không quen sao .

Sớm nên quên đi, đem cô gái kia quên đi, đem những ngày tháng ấy quên đi.

Tuy rằng Sooyoung có nói, Tiffany nói nhưng lời ấy là cố ý muốn cậu điên lên, không phải thật lòng, nhưng ai biết đâu được? Cô cũng nghĩ mình hiểu được cô gái này, nhưng thật ra cô không hiểu gì về cô ấy hết.

Lần trước khi về nhà gặp cha, cha kể cô nghe những chuyện trong quá khứ, trước khi rời đi, dì Lee chạy đến tìm cô, nước mắt nước mũi tèm lem hỏi vì sao giải trừ hôn ước, rõ ràng Fany là cô gái tốt, rõ ràng tình cảm hai người đang tốt, vì sao đột ngột chia tay? Bà thậm chí còn nhắc đến chuyện hôn lễ và sinh con.

Cô không biết cô ấy nhắc đến chuyện hôn lễ là có ý gì, là thật tâm muốn gả cho mình hay là thay mẹ hoàn thành tâm nguyện tiến vào Kim gia?

Khi cô mệt mỏi cô ấy giúp cô mát xa, tay cô ấy nhỏ nhưng mềm mại, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về khiến cô nổi lên dục vọng, giống như hiện tại, nội tâm đang như có lửa bốc lên ngùn ngụt.

Nửa đêm trằn trọc miên man, không biết đã bao đêm mất ngủ, có điều cùng sống chung bốn tháng bản thân không ngờ mình đã quen với việc ôm lấy cô đi vào giấc ngủ, thiếu thân hình mềm mại kia chỉ có thể mất ngủ mà thôi.

Hôm đó sau khi trở về nhà , trong phòng một mảng im lặng tĩnh mịch, trên bàn cũng không có bữa sáng đầy hứa hẹn chuẩn bị vì cô làm cho cô hiểu được cô ấy đã ngoan ngoãn nghe lời , trước khi cô trở về đã bỏ đi.

Lúc ấy trái tim như bị ai đó đâm nát, rõ ràng là muốn cô rời khỏi, nhưng lại cảm thấy thống khổ, thậm chí còn nghĩ nếu cô đợi mình về, mình nên nói gì với cô?Thật sự muốn đuổi cô đi sao?

Trằn trọc suốt đêm khiến bản thân phẫn nộ cũng cảm thấy đau lòng, rất rõ ràng, đau lòng vì mình thật sự yêu cô ấy.

Rõ ràng không muốn yêu, rõ ràng muốn trốn tránh cô ấy , nhưng cô ấy lại ngước đôi mắt to nhìn cô , dùng nụ cười dịu dàng của mình từng bước đi vào trái tim của cô.

Biết mình là cố ý lạnh lùng, là vì không muốn mê muội hơn vì cô ấy, nhưng có lẽ bản thân đối với cô ấy chính là nhất kiến chung tình.

Nhưng, cô ấy thật lòng sao? Hay là vẫn vì tâm nguyện tiến vào Kim gia mà lấy lòng mình?

Kích tình hoan ái cùng giọng nói mềm mại cũng là giả sao?

Cô hiện tại đang làm gì?

Trong khi mình đang chịu sự tra tấn này vậy cô ở đâu? Có thật sự cảm thấy ăn năn vì sai lầm của mình không?

Một tuần sau, Taeyeon đến chi nhánh ở phía nam thị sát, cùng viện trưởng nói một chút chuyện về các vấn đề của chi nhánh trong nửa năm qua.

Đây là bản đánh giá đầu tiên từ khi khai trương bệnh viện, kỳ thật cô cũng muốn tự mình tới đây vì dù sao ở Seoul công việc đã hoàn thành, cũng nên xuống miền Nam xem thế nào, cũng coi như là đi nhìn một chút.

"Khoa phục hồi chức năng ở nơi nào?" Cô đột nhiên hỏi.

Viện trưởng gần sáu mươi sửng sốt.

Bởi vì ông nghe nói Tiffany cùng tổng tài đã huỷ hôn ước, sợ tổng tài mất hứng nên ông đã không nói đến khoa phục hồi chức năng, nhưng thế nào mà tổng tài lại chủ động nói đến, không lẽ tim tức của ông không chính xác?

"Khoa phục hồi chức năng ở tầng tiếp theo."

Không biết rõ ý của tổng tài, vì thế viện trưởng đành cẩn thận đi cùng cô đến từng tầng một, thao thao bất tuyệt giải thích cho cô, nhưng ánh mắt Taeyeon thì không ngừng quan sát bốn phía.

Nhân viên của khoa phục hồi chức năng gần như có đủ cả, hộ lý nhân viên nhìn thấy tổng tài và viện trưởng, ai cũng nhanh chóng chào hỏi.

Nhưng cô vẫn không phát hiện ra cô gái kia. Có khi nào cô ấy biết mình đến nên cố ý trốn đi sao?

"Tiffany Hwang đâu?"

Đứng ở trước bàn tiếp tân, Taeyeon cuối cùng không còn nhẫn nại, lạnh lùng hỏi làm cho nhân viên đứng trong quầy lo lắng.

"Tiffany ở khu bên kia, có cần gọi cô ấy qua không ạ?"

"Không cần." Nhìn theo hướng hộ lý chỉ, Taeyeon liền tự mình bước đi.

Đi đến phòng phục hồi, cách một lớp cửa thủy tinh, nhìn thấy người cần tìm , cô ấy đang cùng một cậu bé ngồi xe lăn nói chuyện.

Cô vẫn như trước, vẫn buộc tóc đuôi ngựa, vẫn luôn mỉm cười dịu dàng.

Khuôn mặt kia vẫn đẹp như trong trí nhớ , sắc mặt cũng khá tốt...

Cô gái này hình như sống rất tốt? Không khỏi hơi nhếch môi.

Rời khỏi tôi đối với em không ảnh hưởng chút nào sao, cuộc sống vẫn vui vẻ thế sao?

Nhớ đến bản thân trằn trọc miên man, biểu tình của Taeyeon càng thêm âm trầm.

"Tiểu Min , em dũng cảm lên, đừng sợ đau, đứng lên, như vậy mới có thể tự mình đi, còn phải trở lại trường học." Tiffany cười cổ vũ bệnh nhân mười tuổi của mình.

"Không, đau lắm, không đâu."

"Tiểu Min, không nên như vậy." Mẹ Tiểu Min cảm thấy ngượng ngùng vì thái độ của con.

Tiểu Min nhìn chị gái xinh đẹp đột nhiên nói "Được thôi, em có thể đứng lên, nhưng em muốn chị hôn em, như vậy em mới đứng."

Nghe yêu cầu tuỳ hứng của cậu nhóc kia, tay Taeyeon không tự giác nắm chặt.

"Chị biết rồi." Tiffany cười ngọt ngào, đem nụ hôn cổ vũ in lên má cậu bé.

Cô dám ngoan ngoãn hôn! Taeyeon nhìn sự việc trước mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Được chị gái mình thích hôn, Tiểu Min nở nụ cười, khoé mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài "Bên ngoài có chị đáng sợ đang trừng mắt nhìn em."

Tiffany nghi hoặc xoay người, khi nhìn rõ người đó cô không khỏi giật mình.

"Taeyeon?"

Cô ấy làm sao có thể ở nơi này?

Phát hiện viện trưởng đang đứng cạnh , cô lập tức hiểu được, chắc là tới họp hoặc đi thị sát? Có điều nhìn đôi mắt ngập lửa kia khiến lòng cô lập tức co rút, cảm thấy thống khổ.

Tiểu Min nói sai rồi, chị kia không phải trừng với em, mà là chị.

Nửa năm đã qua rồi vẫn còn tức giận sao?

Taeyeon nói không muốn gặp lại cô, giờ gặp lại khó trách lại giận như vậy, cô không biết Taeyeon hôm nay sẽ đến, nếu biết cô đã xin nghỉ, không để Taeyeon nhìn thấy mình.

Cô lập tức nói chuyện gì đó với mẹ của Tiểu Min, cúi đầu, nhanh chóng theo cửa khác rời đi.

Cô ấy muốn đi đâu?

Sao lại thế, cô ấy không muốn gặp mình sao?

Đáng chết, đã có thời gian sống cùng nhau, thế mà giờ còn dám trốn mình sao ?

Nhìn thấy Tiffany sắp biến mất ở cửa, ngực căng thẳng, Taeyeon đột nhiên hô to " Tiffany , em đứng lại cho tôi!"

Tiếng hét này khiến mọi người ngây người, viện trưởng hoảng sợ, nhất thời quên nhắc nhở tổng tài, trong bệnh viện không thể làm ồn.

Nghe được tiếng hét của Taeyeon, Tiffany cảm thấy càng sợ hơn, càng chạy nhanh hơn.

Chạy cái gì mà chạy "Không phải bảo em đứng lại sao?"

Tiffany không chạy vào bệnh viện mà chạy vào cầu thang thoát hiểm, đi thẳng xuống bãi đỗ xe, Taeyeon đuổi theo sát nút.

"Đừng chạy, đứng lại cho tôi!"

Vì sao cô ấy muốn đuổi theo mình? Cô càng lúc càng sợ hãi, chỉ có thể liều mạng chạy, chạy khỏi bệnh viện, tiếp tục chạy đến một con đường nhỏ.

Taeyeon không biết vì sao muốn đuổi theo Tiffany, nhưng cô rất nhanh thuyết phục được mình, ít nhất cô ấy còn thiếu cô một lời giải thích.

Chạy vòng vo một lúc, Tiffany thật sự không chạy nổi nữa, cô vẫn là người không có thể lực tốt, chạy như điên mấy trăm mét làm cô không thở nổi.

Vừa quay đầu lại gặp Taeyeon đuổi gần đến nơi, cô lại càng không biết nói gì.

"Không phải bảo em đừng chạy sao?" Taeyeon chậm rãi đi về phía cô, thuận tiện điều chỉnh hơi thở.

"Tae..." cô đã muốn tự mình biến mất, Taeyeon sao còn muốn đuổi theo?

Thật không thở nổi, Tiffany dựa vào một tấm ván gỗ, không nghĩ bên trên có kê một đống gỗ lớn, cô mới dựa vào liền khiến nó rơi xuống.

"Nguy hiểm!"

Kim taeyeon một bước dài xông lên, ôm cô vào trong lòng che chở, đống gỗ nhất thời đổ lên người Taeyeon.

Trong phòng bệnh riêng của bệnh viện, bao gồm viện trưởng, phó viện trưởng cùng với các chủ nhiệm khoa đều có mặt, bởi vì tổng tài đến thị sát lại bị thương khiến mọi người không khỏi lo lắng.

Buổi chiều, chuyện tổng tài đuổi theo vị hôn thê cũ rất nhanh bị truyền ra ngoài, dù sao cũng có rất nhiều người chứng kiến.

Lúc Tiffany đến chi nhánh, lại có tin cô và tổng tài huỷ hôn, ai cũng nói cô bị đuổi đến đây, không nghĩ lúc này tổng tài lại đuổi theo cô, mà đuổi theo cô nhất định không phải vì tiền, xem ra cô rất nhanh sẽ quay về trụ sở chính.

"Tôi không sao, mọi người đi làm việc đi."

Taeyeon đuổi mọi người ra ngoài, cuối cùng vẫn thấy cô đứng ở cuối giường, vẫn bộ dạng như làm sai việc gì đó, hốc mắt hồng hồng.

"Lại đây."

Tiffany do dự một chút nhưng vẫn tiến lại gần, nhìn đến bả vai và cánh tay bị rách sâu phải khâu đến mấy mũi , trên trán cũng phải khâu vài mũi, Fany liền khổ sở khóc.

"Em xin lỗi." Đều là cô hại nên Taeyeon mới bị thương.

"Cho nên lần sau tôi bảo em đứng lại thì đừng có chạy." Ngoài miệng thì có vẻ oán trách nhưng trên mặt lại không hề tức giận, cô còn thấy may mắn vì mình đã bảo vệ được Tiffany.

"Em sẽ gọi điện cho cha..."

"Không cần, chỉ là bị thương nhẹ thôi."

"Thế này sao gọi là nhẹ? Tay Tae ít nhất một tuần mới đỡ, hơn nữa những vết khâu không biết có để lại sẹo không..." Cô càng nói càng khổ sở "Em xin lỗi..."

"Tóm lại, trước hết không cần gọi về , miễn cho người lớn lo lắng."

"Em biết rồi." Cô lần sau sẽ giải thích với cha "Vậy Tae có muốn nhắn cho..."

"Nhắn cho ai?"

"Tae có muốn nhắn cho bạn gái Tae, nói Tae bị thương, em nghĩ cô ấy sẽ rất lo lắng." Nhìn thấy Taeyeon nhìn chằm chằm vào mình , cô vội vàng hối lỗi

"Em xin lỗi, em không phải muốn xen vào chuyện riêng của Tae , là em xem tạp chí thấy nói Tae có bạn gái nên mới hỏi có muốn gọi cho cô ấy không..."

"Tuần trước đã chia tay, không cần thông báo."

Cái gì, đã chia tay? Ngữ khí sao lại lãnh đạm như vậy, một chút khổ sở cũng không có?

"Tôi hỏi em, tôi gọi em đừng chạy, sao em lại chạy?"

"Bởi vì em không biết vì sao Tae đuổi theo em, cho nên em chỉ có thể chạy." Cô chính là muốn rời đi, nếu không phải Taeyeon tức giận hô lên cô sẽ không sợ đến mức bỏ chạy như điên. "Tae vì sao đuổi theo em?"

Cô đã rất muốn hỏi vấn đề này, nếu không muốn nhìn thấy cô, sao còn đuổi theo cô?

Hơn nữa Taeyeon không phải rất ghét cô sao, vì sao còn lao lên cứu cô?

Vì sao muốn đuổi theo cô? Nói thật ra chính bản thân mình cũng không hiểu, muốn cô trả lời thế nào đây?

Nhìn bộ mặt nhỏ bé mong chờ đáp án của cô Taeyeon không tự nhiên lảng sang chuyện khác "Giúp tôi thu xếp một chút."

"Taeyeon muốn xuất viện?" Tiffany kinh ngạc "Không được, Tae vừa rồi không nghe sao, chủ nhiệm Park nói Tae bị đụng vào đầu, tốt nhất nên ở lại một đêm để quan sát.?

"Em cũng nói, tốt nhất là nằm lại một đêm nhưng không nhất định phải nằm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taeny