Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

☆. Chương 4 khoan dung đại lượng?

Trở lại siêu thị, tìm được chiếc xe đạp bị mặt trời đun nóng, Thẩm Trường An vào siêu thị mua một ít rau quả cùng thịt, dày vò nhìn chằm chằm xe đạp nhìn một lúc lâu, mới cắn răng ngồi lên. 

Sau một thời gian làm việc, lượng công việc nhẹ nhàng, công việc cũng không có gì nguy hiểm, mỗi ngày đúng giờ đi làm tan tầm, giữa trưa còn có hơn hai tiếng nghỉ ngơi, Thẩm Trường An hiểu vì sao đồng nghiệp nói là bạn dưỡng lão.

Trở lại nơi ở, Thẩm Trường An thấy một cụ ông muốn khiêng một túi gạo lên lầu, chuẩn bị mở miệng nói hỗ trợ, nào biết cụ ông mở miệng trước: "Thân thể của lão vẫn còn khỏe."

Được, được, ngài càng già càng dẻo dai.

Thẩm Trường An đi sau cụ ông, chậm rãi đi lên lầu, lúc tới lầu bốn, cụ ông buông bao gạo, nói với cậu: " Cậu là người trên lầu mới chuyển đến?"

"Đúng vậy, mới tới được vài hôm, ở tầng trên, ông nếu......"

"Trên lầu chỉ có một mình cậu ở, cậu phải chú ý an toàn." Cụ ông nhìn cậu, một tay đem bao gạo kéo vào phòng, làm trò trước mặt Thẩm Trường An, đóng cửa lại.

Ông lão này có chút lạnh lùng a.

Thẩm Trường An bỏ đồ vừa mua vào tủ lạnh, thành thạo nấu cơm cho mình, bắt đầu thói xấu vừa ăn cơm vừa xem TV.

Vì để hiểu biết về các danh tục địa phương, cậu mấy ngày nay luôn  xem  dài truyền hình địa phương thành phố Ngô Minh. Khỏi phải nói, chương trình giải trí giữa trưa mỗi ngày, rất có ý tứ.

Chương trình hôm nay là một học sinh tiểu học ầm ĩ nói trong phòng có quỷ, khiến người nhà sợ hĩ không thôi, cuối cùng trải qua điều tra, thật ra là còn hai tuần nữa là khai giảng, nhóc con này còn chưa làm bài tập hè nửa chữ cũng chưa viết, đành phải nói dối, phá hủy sách vở rồi giở trò.

Bài phỏng vấn cuối cùng, bạn nhỏ bị che mặt, vẫn cố chấp nói trong nhà có quỷ. Người cha ngồi ở bên cạnh, mặt viết "Đây là con ruột của mình, không thể đánh chết" biểu cảm kiên nhẫn.

Cơm nước xong, dọn dẹp phòng bếp, Thẩm Trường An nhận được điện thoại của Đỗ chủ nhiệm, nói nhận được tin, gần chỗ cậu ở có người muốn nhảy lầu tự sát, bảo cậu nhanh đi nhìn xem.

Thẩm Trường An vội vàng đeo thẻ công tác, vội vàng xuống lầu. Vừa ra khỏi cửa, thấy đối diện phía dưới lầu được vây quanh bởi nhân viên phòng cháy cùng cảnh sát, có thể là vì hôm nay ánh mặt trời quá chói chang, cho nên cũng không bao nhiêu người tới xem náo nhiệt.

Thấy cậu đến, một nhân viên phòng cháy da ngăm đen duỗi tay ngăn cậu lại: "Trời nắng như này, đừng tới xem náo nhiệt, nạn nhân cảm xúc không ổn định, người quá nhiều sẽ ảnh hưởng  cảm xúc của hắn. Các ngươi xem náo nhiệt không quan trọng, hại chết mạng người làm sao thì bây giờ?"

Thẩm Trường An móc thẻ công tác đưa cho đối phương, không  để ý giọng điệu của đối phương: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

"Thì ra là người ban Dân phục a." Một vị cảnh sát trẻ tuổi xuống xe đi tới bên cạnh, nhìn thẻ công tác của Thẩm Trường An, biểu tình vi diệu: "Việc này giao cho chúng tôi làm là được, cậu chụp mấy tấm ảnh hiện trường báo cáo cấp trên,rồi trở về uống trà giải nhiệt đi."

Người trẻ tuổi, giọng điệu khinh miệt của cậu, dễ dàng đắc tội với  người khác có biết hay không?

Thẩm Trường An đẩy đẩy kính, nhìn tầng cao nhất có nhân viên phòng cháy mặc dây an toàn, chuẩn bị tranh thủ nạn nhận không chú ý tiếp cận. Nạn nhân ở trong phòng, loáng thoáng nhìn thân ảnh hai vị cảnh sát, chắc là người tiến hành khuyên bảo cho nạn nhân.

Nệm bơm hơi trên đất cũng chưa bơm đầy, nếu bây giờ người này nhảy xuống, không chết cũng tàn. Nhưng cảm xúc của nạn nhân rất kích động, nửa người trên thường tựa ra ngoài, cực kỳ nguy hiểm.

"Sao em cảm thấy...... Như là có người đem hắn ra kéo ra ngoài?"

Thẩm Trường An quay đầu nhìn, thấy một đứa nhỏ mồ hôi ướt đẫm trán đang nói chuyện.

Phát hiện Thẩm Trường An đang nhìn nhóc, đứa nhỏ rụt rụt bả vai.

"Bé đẹp trai, nói cho chú biết, sao cháu nghĩ thế." Thẩm Trường An ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, cười tủm tỉm nhìn nhóc con.

Đứa nhỏ hoài nghi nhìn cậu, nhịn không được lùi về sau hai bước, mẹ nói, ở bên ngoài mấy cô chú xinh gái đẹp trai, không chỉ là người tốt mà còn  có thể là kẻ lừa đảo.

"A!"

Một cô gái tránh ở dưới bóng cây hét lên một tiếng, Thẩm Trường An vội vàng ngẩng đầu nhìn, nửa thân thể của người đàn ông muốn nhảy lầu đã treo ở ngoài cửa sổ, hai vị cảnh sát khuyên bảo hắn, liều mạng giữ một chân hắn của hắn, cũng lộ ra nửa thân trên.

Thẩm Trường An thấy thế, vội vàng lao vào, hai cảnh sát chờ dưới lầu cũng vội vàng đi theo phía sau cậu, nhanh chóng chạy lên lầu. Vị cảnh sát vừa rồi còn dùng  ánh mắt khinh miệt nhìn Thẩm Trường An, nghe tiếng bước chân chạy lên lầu của cậu, nhịn không được có chút hoài nghi, đối phương ăn cái gì lớn lên, mà chỉ mới có vài giây, thế mà bỏ xa bọn họ?

Chạy tới phòng nạn nhân, Thẩm Trường An phát hiện, không chỉ có hai cảnh sát giữ thanh niên nhảy lầu, mà còn có một người phụ nữ cùng một đứa nhỏ, đứa nhỏ mắt đỏ bừng, miệng nói: "Ba, ba  đừng nhảy lầu, con nhất định sẽ làm bài tập thật tốt."

Duỗi tay bế đứa nhỏ sang một bên, Thẩm Trường An duỗi tay kéo người đàn ông, cậu không nhịn được nhíu mày, vì sao lại nặng như này? cậu là đang kéo người, hay là đang ôm cục sắt a?

Chàng cảnh sát bên người cậu vì kéo người đàn ông, mặt nhịn đến muốn phun ra một ngụm máu, gân xanh nổi đầy từ cổ lên trán. Hắn hít sâu một hơi, cố hết sức nói với người phía trên!

"Kéo không lên.....".

"Ha!" Hắn ló đầu nhìn người đàn ông đang bị treo bên ngoài, lông mày nhăn lại. Hít vào một hơi thật sâu, dùng sức kéo lên, lần này lại nhẹ nhàng kéo được người, tựa như cảm giác như đang xách một người vài tram cân của hắn hồi nãy chỉ là giả.

Người đàn ông được kéo trở lại phòng, cả người không ngừng run rẩy, trong  mắt tràn đầy hoảng sợ.

"Giờ mới biết sợ?" Thẩm Trường An dựa vào tường thở dốc, hai vị  cảnh sát còn lại cũng hết sức, dứt khoát ngồi trên đất.

Trong phòng không bật điều hòa, nóng như một cái lồng hấp, cảnh sát chạy theo sau Thẩm Trường An lúc này mới chạy lên lầu, thấy mọi người đều bình an, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Vị đồng chí này, cảm ơn cậu vừa rồi ra tay giúp đỡ, nếu không hai người bọn tôi cũng không kéo không nổi." Vị cảnh sát ngồi bệt dưới đất cảm kích cười với  Thẩm Trường An, hơi thở không đều nói, "Tôi làm cảnh sát nhiều năm rồi, chưa kéo người nặng như vậy bao giờ".

Thẩm Trường An nhìn người đàn ông quỳ rạp trên đất, người này cũng  không béo, chỉ là có chút to lớn, thoạt nhìn có chút quen mắt. Đây không phải là người cha chịu đựng không đánh con, trong chương trình hồi trưa sao? 

Hiện tại làm cha cũng không dễ dàng, con trai không muốn làm bài tập, thế mà tức giận đến mức muốn nhảy nhảy lầu?

Lại nhìn đứa con khóc đến nước mắt nước mũi chảy tùm lum, Thẩm Trường An cảm thấy, nhóc con này không bao giờ dám bỏ làm bày tập nữa.

Vị cảnh sát trẻ tuổi vừa trào phúng  Thẩm Trường An mặt đỏ tai hồng đi đến trước mặt cậu, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với cậu.

"Gì?" Thẩm Trường An vô tội nhìn hắn, dường như cậu không nghe hắn nói gì?

"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ lý đội trưởng, còn nữa thật xin lỗi." Cảnh sát trẻ tuổi biết Thẩm Trường An giả vờ, nhưng nhắc lại, "Vừa rồi ở dưới lầu đã khinh thường cậu."

Thấy người ta đỏ  mặt  xấu hổ, Thẩm Trường An nở một nụ cười toả nắng: "Không sao, từ trước tới giờ tôi là người rộng lượng, việc nhỏ như này cũng không để trong lòng."Cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi, cậu cũng không cần để trong lòng.

Người phụ nữ rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần trong cơn hoảng sợ, liên tục nói lời cảm ơn.

Nhân viên y tế tới, mang người đàn ông xuống lầu, người phụ nữ cùng đứa trẻ, cũng đi theo nhân viên y tế rời đi.

Thẩm Trường An chuẩn bị rời đi, lại bị người đàn ổn gọi là Lý đội gọi lại.

"Đồng chí, tấm danh thiếp này là của cậu sao?" Lý đội nhặt từ trên đất một tấm danh thiếp màu đen vàng, có thể vì ánh sáng ngoài ban công hơi chói, tấm danh thiếp phản xạ quang, hắn không thấy rõ chữ trên tấm danh thiếp.

"Cảm ơn." Không nghĩ tới tấm danh thiếp này lại bị rơi, Thẩm Trường An thuận tay cầm lấy, lúc đi qua nhà vệ sinh của phòng ngủ chính, nghe thấy bên trong có tiếng nước, thuận tay giúp chủ nhà đóng vòi nước.

Tiết kiệm nước, là phẩm đức tốt đẹp của con người.

Cậu đi chưa tới hai bước, thi vòi nước lại bắt đầu chảy, cậu vừa quay đầu, nước đã tràn ngoài.

"Vòi nước hỏng rồi?" Cậu gõ vòi nước vài cái, vòi nước rốt cuộc cũng không chảy nước nữa, sợ sau khi cậu đi, vòi nước lại chảy nước, cậu đi quanh vòng khách tìm một sợi dây, buộc vòi nước lại.

"Cậu đang làm gì thế?" Vị cảnh sát chuẩn bị rời đi thấy hành động của cậu, tò mò hỏi, "Cậu còn kiêm chức làm thợ sửa vòi nước luôn à?"

"Chủ nhà không biết khi nào mới về, tôi giúp bọn họ cột lại vòi trước." Thẩm Trường An tìm thấy một tờ giấy, lấy bút ra viết, bảo chủ nhà lúc về nhớ gọi thợ đến sửa vòi nước, thuận tay đặt giấy trên bàn.

Không biết có phải bản thân gặp ảo giác hay không, cảnh sát trẻ tuổi thấy vòi nước run run, giống như đang sợ hãi.

Hắn xoa xoa đôi mắt, mấy ngày nay vì đi bắt tội phạm, chắc mệt đến chóng mặt hoa mắt rồi?

"Tôi tên Diêu Hoài Lâm, muốn add wechat không a?" Nhìn Thẩm Trường An còn đang giúp người ta lau vệt nước trên bồn rửa mặt, cảnh sát trẻ tuổi mở miệng.

"Thẩm Trường An." Thẩm Trường An đem điện thoại đưa tới trước mặt Diêu Hoài Lâm.

"Làm gì?"

"Không phải anh muốn add wechat sao, quét tôi đi"

"Nga." Diêu Hoài Lâm yên lặng lấy điện thoại ra, kết bạn cùng  Thẩm Trường An.

"Trường An...... tên cũng đẹp đấy." Nghĩ đến hành động của mình lúc ở dưới lầu, Diêu Hoài Lâm cố ý khen cậu, "Vừa nghe liền thấy may mắn."

"Ừ, tôi cũng thấy vậy." Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn nụ cười nhạt trên khuôn mặt của cậu qua chiếc gương trên bồn rửa mặt.

"Đi thôi." Diêu Hoài Lâm nhìn căn phòng lộn xộn, "Cậu sẽ không giúp người ta dọn nhà luôn ha?"

"Sao anh lại nghĩ như thế?" Thẩm Trường An chỉ tờ giấy trên bàn, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở bọn họ, vòi nước cũng đã hỏng rồi, nếu không đổi thì lãng phí nước."

Diêu Hoài Lâm: "......"

Thì ra người anh em này là một bảo bảo tiết kiệm nước.

Hai người xuống lầu, xe cứu thương đã rời đi, xe cứu hỏa cũng ở hiện trường dọn dẹp công cụ cứu hộ, Diêu Hoài Lâm chủ động nói với Thẩm Trường An: "Nếu không để tôi đưa cậu đi làm."

"Không được, tôi sợ người ta hiểu lầm tôi làm chuyện xấu, bị cảnh sát bắt." Thẩm Trường An lập tức lắc đầu cự tuyệt, "Phải biết rằng chỉ cần một lời đồn bậy, phá hỏng hết một đời trong sạch của tôi, tôi rất yêu thanh danh của tôi."

Diêu Hoài Lâm xuy một tiếng: "Vậy đi, là tôi xen vào việc của người khác."

"Cho anh nè." Thẩm Trường An từ túi quần lấy ra một xấp tờ rơi, đưa vào trong tay Diêu Hoài Lâm.

"Cái gì đây a?" Diêu Hoài Lâm lấy ra một tờ, không có một hình ảnh gì, chỉ đơn giản thô bạo một khẩu hiệu.

"Sinh nam sinh nữ đều giống nhau."

"Sinh bệnh không cần đi bái thần, muốn tới bệnh viện xem bác sĩ......"

Đối mặt với ánh mắt mơ hồ của  Diêu Hoài Lâm, Thẩm Trường An chậm rãi mở miệng: "Lấy về xem đi, đây là một phần nhỏ của ban chúng tôi, tinh thần công tác của nhân dân, rất vội a."

Diêu Hoài Lâm: "......"

Chắc chắn là còn ghi hận lời nói hồi nãy của hắn a, như vậy mà cũng không biết xấu hổ tự nhận bản thân khoan dung đại lượng?

Tác giả có lời muốn nói: Trường An: Ta cũng không dụng tâm mang thù, bởi vì ta lòng dạ hẹp hòi đều ghi vào sổ tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net