Chương 1: HÃY MÊ HOẶC NHỮNG GÃ DU CÔN NÀO!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước hết, phải nói rõ chuyện này đã. Lãnh địa "Babalon" của tôi là một nơi tồi tệ nhất.

Nơi đây đất đai cằn cỗi, nhiều thiên tai, không thu hoạch được hoa màu. Hơn nữa, người dân trong lãnh địa chỉ toàn những người khủng khiếp. Họ là những tên tội phạm bỏ trốn từ vùng đất nào đó, cùng với những người bệnh bị xua đuổi và những kẻ dị giáo.

Không có một ngày nào là không phát sinh ra vấn đề gì, trong một môi trường nghèo nàn và khát máu, sắc mặt của tôi tuột dốc đi trông thấy, đến mức khó có thể nghĩ rằng tôi là một quý tộc. Không biết từ khi nào tôi đã mang một vẻ mặt lãnh đạm, hôm trước bố mẹ tôi đã mất do nghiện rượu sau khi uống rượu để quên đi căng thẳng. Chết tiệt, hai người đừng có trốn chạy như thế chứ!

 Đó là lý do tại sao tôi đang ở tuổi vị thành niên mà phải nối ngôi và cai trị người dân với thân phận là nam tước quèn "Lize Babalon" , nhưng nói trắng ra thì điều đó quá sức với tôi rồi, không phải sao?

 Cha mẹ đã mất của tôi không lo bị ăn hành vì họ có thể sử dụng ma thuật tấn công mạnh vừa phải, nhưng tôi chỉ có thể sử dụng ma thuật phục hồi mà thôi. Cứ cái đà này, không phải rồi sẽ có một ngày tôi bị giết dưới tay đám dân chúng hung tàn sao.

 Đã vậy thì ... chỉ còn một cách hành xử duy nhất cho người lãnh chúa như tôi đây.

"Được rồi, chắc mình phải mê hoặc người dân thôi nhỉ!"

 Nếu có ai bị thương, mình sẽ cứu chữa ngay lập tức, nếu có yêu cầu gì thì mình sẽ làm hết sức có thể!

 Từ lâu, người ta vẫn bảo nhau rằng "ma thuật là sức mạnh mà Thượng đế chỉ ban cho quý tộc và hoàng tộc. Nó dùng để hù dọa khiến những người dân thấp kém bình thường phải kính phục và sai khiến họ", nhưng mà làm như tôi biết xài ấy! Cứ thế này chắc chắn rồi tôi sẽ bị giết mất thôi!

 ...... Để giữ được cái mạng này, cho dù có sức mạnh của thánh thần, tôi vẫn sẽ hành động như một con chó hoang.

 Đã mất công được sinh ra trong một dòng dõi quý tộc mà chưa kịp hưởng lạc đã ngỏm rồi thì ai mà can tâm chứ!!!

"Dẫu cho có phải liếm chân của người dân thường tôi cũng chẳng quan ngại. Tôi sẽ sống, vật lộn để sống sót, ít nhất thì tôi cũng sẽ... ăn một miếng bít tết cho no căng bụng một lần trước khi chết...!"

 Tôi đã hạ quyết tâm và lấy đà nhảy ra khỏi lâu đài.

◆ ◇ ◆

 Cậu nhóc này là sao chứ...!

 Đó là ấn tượng của những gã du côn ở Babalon về sự xuất hiện bất ngờ của lãnh chúa mới.

 Đối với họ, quý tộc là những kẻ tồi tệ mang theo sức mạnh ma thuật đáng sợ để sử dụng bạo lực.

 Đặc biệt, lãnh thổ Babalon này là nơi tụ tập của nhiều người trốn khỏi quê hương của họ vì không chịu nổi bạo lực của giới quý tộc và những người bị cưỡng bức trục xuất.

 Vì vậy, họ căm hận giới quý tộc tới tận xương tủy. Vào ngày họ phát hiện ra rằng cựu lãnh chúa chết và đứa con trai nhỏ của lãnh chúa sẽ lên nối ngôi, tất cả mọi người đã lên kế hoạch để chiếm lấy đất đai.

 Sau đó, khi mọi người đang tụ tập tại một quán rượu hẻo lánh để bàn kế hoạch, thì đột nhiên cậu ta xuất hiện và nói:

"Ta sẽ chữa lành mọi nỗi đau và vết thương của các người."

 ... Lúc đầu, những gã du côn không hiểu nghĩa của câu đó.

 Trước khi xem xét kỹ lưỡng ý nghĩa của nó, lòng mong muốn báo thù trong họ ngay lập tức bùng cháy!

"Ca... các ngươi xem, vì đám quý tộc mà ta đã mất một cánh tay!"

 Một người đàn ông gầm lên.

 Anh ta từng là một người làm vườn, nhưng đột nhiên lại có một ngày tâm trạng của lãnh chúa không tốt, nên đã chặt đứt một cánh tay của anh ta để mua vui.

 Nhớ lại sự tức giận và nỗi đau khổ ngày bị đuổi việc, người đàn ông dồn sức đánh cậu thiếu niên quý tộc!

 Nhưng, tuy nhiên.

"Ta hiểu rồi, anh mất một cánh tay đúng chứ. Vậy thì để ta làm nó mọc ra."

"Hở?"

 Vào lúc đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra.

 Ngay khi cậu thiếu niên niệm chú, ánh sáng chói lóa tràn ngập khắp quán rượu hẻo lánh.

 Mọi người đều nhắm chặt mắt và sau đó sợ hãi, dè dặt mở mắt ra.....

"Aa, aa, aaaaaaaaaa!!? Cánh tay của tôi đang dài ra !?"

 Ở tại nơi đó, có một người đàn ông cụt tay la hét ầm ĩ.

 Anh chạm vào cánh tay trắng nõn mới mọc của mình hết lần này đến lần khác, sau đó anh ta run rẩy và quỳ gối tại chỗ.

"Cả... cảm ơn ... Cảm ơn rất nhiều ...!"

"Không có gì, đó là việc mà một lãnh chúa nên làm."

 Chàng trai nhẹ nhàng lấy tay vỗ vào vai người đàn ông đang nức nở.

 Anh ta bước đến và nói với những gã du côn đang choáng váng trước cảnh tượng như vậy.

"Người mất một bên mắt, người thì không có một chân, người nhìn phát ra bệnh... Ta hiểu rồi, đây là cuộc diễu hành của những người bệnh và bị thương à. Được thôi, ta sẽ chữa cho tất cả mọi người." 

 Và rồi ngày hôm đó, một số phép lạ đã nổ ra trong lãnh thổ Babalon hoang tàn, và những giọt nước mắt vui mừng đã làm ướt mặt đất.

"Tôi... mắt của tôi có thể nhìn thấy rồiiiiii!?"

"Tôi có thể đi lại được ...! Ôi, cảm ơn ngài, ngài ...!"

"Cảm ơn ngài rất nhiều ... Lãnh chúa của chúng tôi, Lize- sama!"

 Người dân cảm động đến mức run rẩy.

 Nhưng họ không biết rằng... vị lãnh chúa trẻ tuổi kia- vị ân nhân đáng quý của họ lại chỉ đang làm như thế để bảo vệ chính mình mà thôi...!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net