Chương 11: Sẽ có ngày đó?...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

"CÁI GÌ?! QUẠC!"

"O-Ohagi không có. Chủ nhân đem Ohagi cho tên đầu nhím không có chân mài đó?!!!!...Quạc..!"

Rio nghe mà từng mảnh trên mặt nứt ra như không tin vào những điều ở hiện tại . Cậu không tin!

Không thể nào tin chuyện chủ nhân lại đem bánh cho tên đó được! Không phải chủ nhân sợ hắn lắm sao? Sao lại tự nhiên tặng bánh chứ?

Với cái đầu IQ cao ngất ngưởng thì Rio chắc chắn rằng hắn đã uy hiếp chủ nhân rồi! Bổn đại gia ta sẽ không tha cho nhà ngươi đâu!!!
Rio như bùng nổ và muốn đi đến trả thù cũng như cướp lại giỏ Ohagi.

Yuka giờ đang xụi lơ nằm bẹp dí trên bàn, không còn tâm trạng gì nữa để khuyên ngăn Rio lại, hồn em nó theo gió theo mây khi nhìn thấy Sanemi rồi và vẫn chưa quay về.

"Có thật không?! Shinazugawa-san đã nhận nó sao? Thật tuyệt quá!"

Người đang cảm thấy hưng phấn đây là Luyến trụ_Mitsuri. Cô nàng có thể tưởng tượng ra cảnh đấy chỉ qua vài lời kể lại từ em, mà hình như cô ấy nghĩ sai hướng rồi.

Khác với người đang tràn đầy năng lực thì Yuka giờ không khác nào cọng bún thiu.

"Không có tuyệt đâu chị Mitsuri, em lúc đó cứ nghĩ mình chết đến nơi rồi."

"Nhưng Shinazugawa-san không bao giờ nhận đồ từ người khác cả. Yaaaa! Thật là khung cảnh lãng mạn mà." Cô nàng Luyến trụ đây hai tay ôm khuôn mặt đỏ bừng lên thích thú nói.

Quả nhiên là người sử dụng hơi thở của tình yêu, một loại hơi thở do chính cô nàng sáng tạo ra từ hơi thở của lửa. Xưng danh Luyến trụ hoàn toàn hợp với cô ấy khi lúc nào cũng luôn nghĩ về những thứ tích cực và tràn ngập sắc hồng mà.

Bản thân Yuka nghe Mitsuri nói hai từ 'Lãng mạn' đầu liền xuất hiện gương mặt cau có của Sanemi mà bất giác rợn cả xương sống.

Mà cũng lạ...Mitsuri nói Phong trụ kia chẳng bao giờ nhận đồ từ người khác, thế sao lại lấy giỏ bánh đó từ em chứ? Ngồi nghĩ thế nào Yuka cũng không thể có câu trả lời cho mình.

"Yuka, mẫu người đàn ông lí tưởng của em là gì vậy?! Còn chị là người cao to, đầy mạnh mẽ và muốn cưới chị làm vợ á.!" Nói mà ngượng hết cả lên.

Mẫu người đàn ông..lí tưởng sao?!

"Chị cũng biết em sợ nam nhân mà...làm sao dám nghĩ đến mẫu người khác giới cho mai này chứ." Yuka hơi bất ngờ với câu hỏi của Mitsuri

Nhưng em chỉ cười trừ trả lời chị ấy. Có lẽ cả đời này em đã định sẵn mình sẽ không lấy chồng, quá khứ nhơ nhuốc đầy ám ảnh đó xứng với một tương lai sẽ có một gia đình hạnh phúc sao? Và sẽ có một người đàn ông nào chịu chấp nhận em khi biết sự thật?

Thậm chí bây giờ em còn mang nổi sợ tâm lí như vậy thì đứng gần thôi đã không được rồi, huống hồ chi nói đến chuyện yêu đương nam nữ chứ?!

Mitsuri nhìn cô gái nhỏ hơn mình cả một nửa đang tách từng hạt điều ra rồi để vào chén của cô, trong ánh mắt đỏ thanh lãnh mĩ lệ tựa nước mùa thu, đẹp đến não lòng.

"Nhưng chị tin vào một ngày nào đó em sẽ tìm được ý trung nhân của đời mình.!" Mitsuri mỉm cười thật tươi nhìn em..

..Sẽ có ngày đó sao?

Nhìn cô ấy vui vẻ như vậy, ánh mắt xanh lục sáng ngời ấy thì thật sự em không có cách nào từ chối được cả nên cũng đành gật đầu cho qua.

Mitsuri là một cô nàng có cá tính riêng của mình, cô ấy rực rỡ, tự tin, hoà đồng và luôn luôn tự hào về những điều mình đã làm. Trái ngược với em hoàn toàn.

Một người như vậy em mong sao này cô ấy sẽ tìm được người yêu thương mình hết lòng và có một cuộc sống viên mãn về sao...

Còn em ư?!

Đến lí do để tồn tại cũng phải nhờ người khác mang đến thì tương lai phía trước ra sao em cũng tự mình đoán ra được.

Ánh sáng có thể mang lại cho bất cứ ai nhưng nó lại không soi sáng được chính mình.


.

"Quạc...Ánh trụ mau đến phủ Chúa công gấp! Nhắc lại, Ánh trụ mau đến phủ Chúa công..quạc!"

Một con quạ đen khác bay đến truyền tin và cũng vì sự việc đột suất này nên Yuka đành hẹn Mitsuri một ngày nào đó sẽ dạy cô làm bánh, sở dĩ em đến Luyến phủ là vì đó.

"Oyakata-sama."

Yuka đang cúi quỳ chào ngài Chúa công kính mến trước mặt em.

"Trong thời gian này là ngày nghỉ phép mà lại cần có việc nhờ con, thật sự có lỗi với con quá, Yuka." Gương mặt điềm đạm của Chúa công khi nhìn em..
..Và em cũng không thể nào từ chối được yêu cầu của ngài ấy.

Chúa công đã cho gọi em đến và hỏi ý kiến thì chắc ngài ấy cũng phải đắn đo rất nhiều và nhiệm vụ này Yuka biết có lẽ em sẽ là nhân tố quan trọng nên chẳng có lí do gì để từ chối cả.

Thấy em đồng ý Chúa công cũng cười...mà sao nụ cười này đem đến cảm giác bất an vậy nè.

"Vậy...."

Đùng!

Đoàng!

Oyakata-sama sẽ không bao giờ thấy được hình ảnh này.

Thân hình liêu siêu như một tờ giấy lê từng bước ngã nghiêng ngã ngửa. Khi tới rất trang trọng nhưng khi về thì không khác gì một người chết đói mấy chục năm.

Khuôn mặt thon gọn nay hai bên má hóp vô, làn da trắng rồi giờ còn trắng hơn...là trắng xanh không sức sống. Hơn thế nữa là trên đỉnh đầu làm thế quái nào lại xuất hiện những đám mây u ám kéo đến.

"Ta cảm nhận được hình như sinh khí của con bé đang dần mất đi.?!" Chúa công cười một cách bất lực hỏi cô con gái lớn kế bên mình.

"Yuka-sama giờ không khác gì tờ giấy mỏng gió thổi là bay." Hinaki đáp...

Vù~

"Ặc...bay. Bay thật!" Hinaki O.o

Vừa nói xong là một cơn gió thổi qua cuốn luôn cả em bay khỏi phủ Chúa công thật.

Đoán xem sau khi đồng ý nhận nhiệm vụ thì Chúa công đã nói gì mà Yuka nghe xong là thật sự muốn quy thiên lẹ luôn cho rồi.

"Lần này sẽ có người đi cùng con để hỗ trợ, vì có khả năng con sẽ sử dụng nhiều dị năng."

"Và Trụ cột cũng đảm nhiệm vụ này là Phong trụ. Ta mong hai đứa sẽ hoà thuận."

Câu cuối Chúa công thốt ra như thể hai người là kẻ thù truyền kiếp của nhau vậy, mặc dù không phải nhưng.....Tại sao ngài có thể bình tĩnh như vậy trong khi biết em sợ nhất là Phong trụ chứ?!!!

Tại sao là Phong trụ mà không phải người nào khác chứ?!

Trong các Đại trụ thì chỉ có 3 người Yuka mới có thể hợp tác chung: Shinobu, Mitsuri và cuối cùng là Muichirou... à ngoại lệ thì du di cho Thuỷ trụ_Giyuu, dù sao đối với Yuka người này cấp nửa sao (vì là giới nam) còn lại thì không khác gì không khí loãng xung quanh.

Vậy tại sao Oyakata-sama lại giao cho Phong trụ chứ?! Ngài giết con đi,Oyakata-sama!!!

Mình phải viết di chúc thôi! Có thể chuyến đi này là chuyến đi cuối cùng.

Và thế việc đầu tiên Yuka về tới phủ của mình là ngồi ngay vô bàn lập di chúc, em còn viết thư từ biệt cho Naomi, thư đến Oyakata-sama cùng phu nhân Amane và 4 đứa em không cùng chung dòng máu. Phân chia tài sản của mình cho những trại trẻ mồ côi.

Bi quan thế là cùng.!



———
Ở một nơi nào đó

'Không biết trong nhiệm vụ này cô ta có đem theo Ohagi không?!'

Một thanh niên với gương mặt không khác gì giang hồ đang ngồi suy ngẫm, từ lúc quạ truyền tin tới anh phải làm nhiệm vụ chung với Ánh trụ thì lập tức trong đầu Sanemi liền hiện lên hình ảnh con thỏ mắt đỏ nào đấy và mấy chiếc bánh nếp đậu đỏ thơm lừng.

Vì sao à?! Bởi vì mỗi lần Yuka làm nhiệm vụ đều đem theo bên mình chiếc giỏ đầy ấp bánh.

________

Nhật luân kiếm của Yuka được làm từ lõi quặng có thành phần gần giống với của Tanjirou.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net