Part 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày trở về từ nhà Thùy,Nghiêm như trở thành một con người khác hẳn. Người trong nhà lẫn người làm đều ngạc nhiên vì Nghiêm hay ngồi thơ thẩn như người mất hồn,ít đi chơi đêm,không quậy phá.Thỉnh thoảng cô hay tự nhốt mình trong phòng ngồi ngẫm nghĩ gì đó rồi phì cười,cũng có lúc lại trầm ngâm suy tư.Ai ai cũng nhận ra hình như Nghiêm trầm tính hẳn đi,ít nói cũng ít cười với mọi người.Trong bữa cơm gia đình chỉ nói được vài câu rồi lặng lẽ lên phòng làm ông Kim và Ngân cũng há hốc mồm ngạc nhiên chẳng hiểu lí do.Căn biệt thự vốn ồn ào vì tiếng nói của Nghiêm và những lời phàn nàn của ông Kim mấy ngày nay như im lặng hẳn,mọi người trong nhà từ chủ tới tớ hình như ai cũng thấy hơi thiếu vắng cái gì đó. Suốt mấy ngày trôi qua Nghiêm thấy trong lòng mình hình như đang tồn tại một tình cảm mới lạ chưa bao giờ xuất hiện trong lòng cô suốt 21 năm qua,cái cảm giác nhớ nhung,bồi hồi,xao xuyến khi nghĩ về ai đó.Nghĩ tới gương mặt đáng ghét của Thùy cứ làm Nghiêm phì cười 1 mình.

"Cóc...cóc...cóc,Chị vào được không?" Ngân nhỏ nhẹ lên tiếng sau khi gõ cửa phòng làm cắt ngang suy nghĩ của Nghiêm

"Chị 2 vào đi,cửa không khóa" Nghiêm lên tiếng Ngân mở cửa vào thì thấy Nghiêm đang ngồi thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ.

"Dạo sao khép kín quá vậy nhóc?" Ngân ngồi xuống giường nhìn Nghiêm với vẻ thăm dò.

"Ơ...em có sao đâu,vẫn bình thường mà.hihi" Nghiêm quay đầu lại cười tinh nghịch.

"Định dấu chị tới bao giờ đây?"Ngân khoanh tay nhìn Ngân với vẻ nghi ngờ làm Nghiêm bị khớp.

"Ơ...Giấu gì chị.làm j có,chị nói bậy không à.hihi" Nghiêm quay đi hướng khác và chối phắt đi,không dám nhìn thẳng mặt Ngân lần nữa.

"Chị của em mà cũng dám qua mặt sao?nhóc của chị biết yêu rồi phải không?kể chị nghe đi nè" Ngân dịu giọng cười cười.

"Ơ...hjhj,không có mà.Chỉ là vu vơ thôi" Nghiêm cuối mặt xuống e thẹn cười cười.

"Vu vơ mà làm em của chị thay đổi nhanh chóng thành một con người khác vậy sao?" Ngân vẫn không buông tha tiếp tục hỏi tới.

"Chết...nói nhầm bị lộ rồi!" Nghiêm nhăn mặt nghĩ thầm sau đó nhanh chóng chữa lữa

"hihi,cũng chưa có gì đâu chị à,khi nào thích hợp em sẽ kể chị nghe mà,chị đừng hỏi nữa mà" Nghiêm nói mà mặt đỏ bừng lên.

"Nhớ đó nha,chưa gì mà mặt đỏ ao rồi kia,hihi" Ngân nhìn Nghiêm mà không nhịn được cười.

"Chị này...chọc em hoài à" Nghiêm xụ mặt xuống cười cười tay vuốt vuốt tóc.

"Thôi,không giỡn nữa,ngày mai em ra sân bay đón mami với nhóc Linh không?" Ngân nói rồi đứng phắt dậy.

"Ơ,Vậy hả?sao bây giờ chị mới nói em?" Nghiêm trợn tròn mắt ngạc nhiên.

"Tại hôm giờ con người ta đang yêu nên đâu quan tâm tới,bởi dậy k bjk phải ùi.đúng k

nè.hjhj?" Ngân nói mà nhìn xoáy vào Nghiêm cười cười.

"Chị này chọc em hoài à" Nghiêm mắc cỡ trốn vào chăn.

"Hihi,vậy mai có đi không nè?" Ngân dở cái chăn ra nhưng Nghiêm trùm lại.

"Tất nhiên là đi rồi!" Nghiêm nói vọng trong chăn ra.

"Thôi,không chọc em nữa.chui ra đi,nóng lắm đó.hihi,chị ra ngoài đây" Ngân mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng.

"Chị 2 giống quỷ quá,cái gì cũng đoán ra được,mà đoán đúng mới ghê.haiz" Nghiêm nghĩ thầm ló đầu ra khỏi chăn rồi ngồi vào bàn lấy máy tính ra chơi game.

...........

Một buổi chiều tại sân bay,

"Mami của các con kìa" Ông Kim hướng mặt về phía trước,vừa dứt lời thì quay qua đã thấy Nghiêm và Ngân tiến lại gần một người phụ nữ độ tuổi trung niên rất sang trọng,một tay kéo vali,một tay nắm tay 1 đứa bé khoảng 9-10t j đó.Nghiêm chạy lại đỡ lấy vali còn Ngân ôm choàng lấy bà ta trên môi nở nụ cười hạnh phúc

"Mami về rồi,con nhớ mami lắm"

"Ờ,mami biết rồi,để cho mami thở cái nào,con với cái.haiz" Bà Kim đánh yêu vào vai Ngân.Ngân buông bà Kim ra cuối xuống nựng má bé Linh

"Bé Linh lớn trông xinh quá,bé Linh nhớ chị không nè" Ngân mỉm cười với Linh.

"Tất nhiên là nhớ rồi,chị là chị Ngân.á,Thùy đại ca ơi!!!em đây nè" Nói rồi con bé thoát khỏi vòng tay Ngân ba chân bốn cẳng chạy một mạch tới chỗ Thùy cách đó không xa .Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Thùy,hôm nay Thùy không mặc vest công sở mà mặc áo sơ mi trắng với quần Jean mang kính đen trông rất cá tính.Lại một lần nữa hai chị em Ngân và Nghiêm cùng nghe tim mình đang lỗi nhịp vì con người này,Thùy mỉm cười cuối xuống ẵm bé lên xong 1 vòng làm Ngân và Nghiêm cùng trợn mắt nhìn với vẻ khó hiểu

"Mới gọi gì đó nhóc?" Thùy cóc nhẹ lên đầu Linh.

"Thùy đại ca.haha" Linh tinh nghịch tuột xuống khỏi tay Thùy nhanh chóng chạy lại chỗ bà Kim

"Dì 2 ơi,Thùy đại ca ăn hiếp con kìa" Linh chạy núp phía sau bà Kim chu mỏ ra mách lẻo.

Thùy bước lại cuối đầu chào ông Kim và mỉm cười chào Ngân với Nghiêm

"Ủa,vậy là sao?" Nghiêm và Ngân cùng nhìn nhau rồi nhìn qua Thùy,Thùy lúc này cũng không khác gì Ngân và Nghiêm nhìn Linh ngơ ngác.Ông Kim và bà Kim hiểu ý nên lên tiếng

"Linh là con gái út của Dì 3 Ngân và chú út Thùy.các con hiểu chưa?" Ông Kim nhìn 3 đứa trẻ mỉm cười.

"Ra là vậy" 6 con mắt nhìn nhau đồng thanh lên tiếng cùng một lúc.

"Dạ,cháu chào thím à" Thùy cuối đầu lễ phép chào bà Kim.

"Uhm,chào cháu.cháu là Thùy đó à,mau lớn quá.cháu tới lâu chưa" bà Kim cười hiền hòa

"Dạ,cháu mới vừa tới thôi ạ" Thùy mỉm cười nhẹ.

"Thôi,chúng ta về nhà nào!" Ông Kim lên tiếng

"Lát nữa nhà chú có mở bữa tiệc nhỏ,cháu ở lại dự với gia đình chú cho vui nha" Ông Kim lên tiếng ngõ lời mời.

"Dạ,cháu biết rồi ạ" Thùy lễ phép trả lời rồi bước ra xe.Bước vào xe quay đầu qua Thùy giật thót tim

"Sao em lại qua đây" Thùy bất ngờ khi thấy con bé đội nón len ngồi loay hoay trong xe.

"Hì hì,ple,ple.Em muốn ngồi đây" Linh le lưỡi,híp mắt cười.

"Ôi trời" Thùy lấy tay đập lên tráng ngám ngẩm.Không phải vì Thùy không muốn Linh lên xe mà tại vì Linh nổi tiếng là bà cụ non tinh nghịch,Linh mà đi tới đâu là mọi người ai cũng đau đầu bó tay.

"Thùy đại ca xấu quá,Chị Nghiêm và chị Ngân ở phía sau sao không nói mà đi nói em" Linh vừa dứt lời thì Thùy quay đầu lại giật bắn người lần 2 khi thấy Ngân và Nghiêm đang ngồi ung dung trên 2 chiếc ghế sau xe miệng cười thật tươi

"Đó là ý của nó.hì hì" Nghiêm nói mà miệng cười cười nhìn ra đường làm Thùy cũng đơ người ra luôn.

"Thùy đại ca này thiệt tình,phải để không gian riêng tư cho dì dượng tâm sự chứ,haiz" Bé Linh khoanh tay nhìn ra cửa nhịp nhịp chân lắc lư cười cười đắc ý.

"Trời..."Thùy ôm tráng đau đầu với con quỷ nhỏ này.

"Nè,sao mấy đứa qua đó hết rồi" ông Kim ló đầu ra khỏi xe nói vọng lên

"Dạ,hjhj,để cháu chở họ về ạ" Thùy quay đầu lại cười nhẹ.

"Uhm,vậy chúng ta về thôi"

"dạ" Thùy gật đầu rồi đạp ga lái xe đi.Hai chiếc xe một trắng một đen chầm chậm lăn bánh.Trong xe Thùy vừa lái xe vừa nhìn về phía Ngân qua kính chiếu hậu mà nghe tim mình đập dồn dập,Ngân hôm nay ăn mặc rất đơn giản chỉ với áo Thun bó sát người và chiếc quần Jeans,mái tóc dài đen óng ả bay bay trong gió làm Thùy ngất ngây say đắm,không biết ngẫu nhiên hay cố tình lúc đó Ngân cũng nhìn lên kính chiếu hậu và bắt gặp ánh mắt của Thùy đang nhìn mình,bốn mắt nhìn nhau qua chiếc gương một thoáng ngại ngùng cả hai đều quay đi hướng khác và không dám nhìn vào chiếc gương đó nữa.(èo)

"Thùy đại ca lái xe tập trung đi nha" Linh lườm Thùy.

"Em nói gì vậy,chị đang lái xe mà" Thùy giả nai.

"Ai biết đâu,em nói vậy đó à, plè" Linh lấy tay banh miệng ra nhác Thùy.

"Con nhỏ này càng lúc càng giống quỷ hơn người mà" Thùy nghĩ thầm rồi chăm chú lái xe đi.

Về tới nhà Ngân khung cảnh đầu tiên đập vào mắt Thùy là tên Zen đang cầm 1 bó hoa hồng trên tay đứng tựa lưng trên chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang đậu trước nhà Ngân."Rồi,vệ tinh của nàng nào kìa" Linh lên tiếng làm Ngân giật mình ngước nhìn lên thăm dò thái độ của Thùy rồi bước ra khỏi xe tiến lại chỗ của Zen mà ánh mắt cứ hướng về phía Thùy.Nụ cười trên môi Thùy lúc này tắt hẳn khi nhớ tới chuyện hôm trước tại khách sạn

"Đồ đểu cán" Thùy lầm bầm rồi ra khỏi xe bước nhanh vào nhà.

Thấy Ngân và Zen cũng đang bước vào nhà Thùy nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài sân ngồi đung đưa trên chiếc xích đu đặt cạnh hồ bơi ngắm cảnh mà khuôn mặt không có tý gì gọi là mùa xuân.

"Chị Nghiêm ơi,phòng của em ở đâu?" Linh lên tiếng khi vừa bước vào phòng khách.

"Tự mà đi tìm đi,coi phòng nào trống chui zô,chị đang bận" Nghiêm vừa nói vừa rót li trà chanh.

"Haizz,chán mấy người này ghê,tự mình làm cho chắc" Linh phồng má giận dỗi bước lên lầu.

"Sao không vào nhà mà ngồi đó" Nghiêm trong nhà bước ra trên tay đang cầm li nước.

"Muốn ngắm cảnh thôi" Thùy nói giọng buồn xo.

"Uống nước đi" Nghiêm đưa cho Thùy li trà chanh.

"Có bỏ gì vào không đó" Thùy nhìn li nước với vẻ nghi ngờ.

"Nè,vừa phải thôi nha,không uống thì tôi uống" Nghiêm bực mình cầm li nước uống hết một hơi trong sự ngạc nhiên của Thùy.Thật ra đây là lần đầu tiên Nghiêm tận tay rót nước mời 1 người uống như thế này,cứ nghĩ được 1 câu cám ơn cho mát ruột mát gan nhưng ai ngờ...

"Ơ..." Thùy như bị đơ lưỡi vì thái độ bất ngờ của Nghiêm.

"Sao hôm nay tốt quá vậy!" Thùy nhìn Nghiêm nghĩ thầm.

"Đó,tôi uống rồi đó,có chết đâu.nước ngon muốn chết.sao cứ thjk nghĩ xấu cho tôi không vậy" Nghiêm bực mình nói 1 tràng rồi ngồi quay lưng bước vào nhà.

"Ớ...chắc hôm nay lại bị đập đầu vào đâu rồi.haizz" Thùy thở dài nhìn theo bóng Nghiêm khuất dạng vào nhà.

"Thùy đại ca sao lại ngồi ở đây?" Nhóc Linh ở phía sau lên tiếng làm Thùy giật bắn người.

"Em là người hay là ma vậy,hết cả hồn" Thùy nhăn mặt đưa tay lên ngực quay lại mắng Linh.

"Sao lại la em,vào nhà Dì,Dượng kêu kìa" Linh xụ mặt xuống vẻ hờn dỗi.

"Uhm,chị biết rồi" Thùy đứng dậy bước đi.

"Tự nhiên sao lại cọc cằn bất lịch sự vậy,phải tìm hiểu mới được" Linh lẩm bẩm lọm thọm chắp tay ra sau bước theo Thùy vào nhà.

Bước vào nhà thì Thùy đã nhìn thấy 1 bàn tiệc rất long trọng được bày ra trong phòng khách,mọi người cũng đã ngồi đầy đủ vào bàn.

"A,chị Kun tới rồi kìa" Linh chạy cái vù lại ôm Kun làm Thùy và mọi người ai cũng bất ngờ,ngạc nhiên không ai hiểu gì hết.

"Ngoan,hihi,sao đi đâu cũng gặp Linh mỏ nhọn hết vậy" Kun cười lấy hai tay nhéo má Linh.

"Ủa,vậy là sao nữa đây?" Nghiêm ngạc nhiên đến mức không kiềm chế được lời nói.

"Ah,mẹ Kun với Mẹ của Linh là bạn thân,do lập gia đình muộn nên giờ 1 đứa vậy 1 đứa vậy đó." Bà Kim vừa nói vừa cười nhân hậu.

"Ra là vậy" Mọi người đều gật gù vì mọi nghi vấn đều được giải tỏa.

"Thùy vào chỗ ngồi đi cháu" Ông Kim lên tiếng khi thấy Thùy đang đứng lơ ngơ khi thấy tên Zen đang ngồi cạnh Ngân trông rất tình cảm.

"Dạ" Thùy giật mình cười nhẹ rồi bước lại bàn,không biết do ai sắp đặt mà chỉ còn mỗi 1 chiếc ghế trống nằm ở giữa Kun và Nghiêm.

"Ôi trời,ngồi cạnh hai cô này không biết còn nguyên vẹn để về nhà không đây" Thùy nghĩ thầm rồi miễn cưỡng ngồi xuống.

............

"Ngồi đi,không ai làm thịt đâu mà sợ" Nghiêm quay qua liếc Thùy,hình như nàng ta còn ấm ức chuyện li nước.Thùy biết ý nên hạ giọng

"Hì...hì,thôi,xin lỗi vì hiểu lầm nha" Thùy nhìn Nghiêm cười cho qua chuyện.

"Không cần" Nghiêm nói cọc lóc rồi quay đi.

"Người sao mà..." Kun nói lẩm bẩm nhưng xui cho cô lại lọt vào tai Nghiêm,đang bực mình Nghiêm quay qua liếc 1 cái sắc lạnh làm Thùy giật bắn người.

"Mà sao em?" Nghiêm lên tiếng làm Kun cũng bất ngờ.

"Àh,không sao hết,hihi,tai chị thính quá ta!" Kun nhún vai cười nhẹ.

"Tất nhiên nói xấu thì phải nghe rồi.mà thôi,người quân tử không chấp nhất kẻ tiểu nhân" Nghiêm liếc Kun 1 cái rồi quay qua hướng khác.

"Ý chị nói tôi là tiểu nhân đây à?" sắc mặt Kun sầm lại quay qua liếc Nghiêm.

"Thôi,trời ơi,hai người làm gì vậy!" Thùy lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vả.

"Im miệng" Nghiêm và Kun cùng đồng thanh một lúc làm cả nhà ngồi đơ ra,Thùy cũng cứng họng luôn,Mọi người trong nhà không ai nói gì chỉ ngơ ngác nhìn hai cô gái.

"Có những kẻ tiểu nhân mới lên tiếng thôi,cô thấy ở đây có ai lên tiếng ngoài cô không?" Nghiêm đứng dậy nói 1 lèo làm Kun cũng đứng phắt dậy

"Cô..."

"Im hết koi" Linh la to làm át cả tiếng Kun định nói gì đó,mọi người lúc này cũng đổi góc độ nhìn sang Linh với vẻ ủng hộ.

"Hai người thích cãi nhau thì ra ngoài mà cãi để chổ cho em ăn,ngta đói muốn chết luôn ở đó mà cãi,um sùm.Hai người có coi trên(hướng mắt về ông bà Kim) dưới(nhìn lại mình) ra gì không?Bực bội àh!" Linh tiếp tục làm 1 tràng,mọi người ai nấy cũng đơ người ra,hai cô gái đang cãi nhau cũng trố mắt nhìn Linh.

"Thôi,hai đứa cứ như nước với lửa ấy,nhịn nhau tý đi các con,người trong nhà không à" Bà Kim cười nhẹ từ tốn.Quay lại thấy mọi người đang trợn mắt nhìn mình ngơ ngác,hai cô gái tạm đình chiến nhẹ nhàng ngồi xuống mà không quên dành cho nhau 1 cái liếc sắc lạnh.

"Sao số tui khổ vậy trời,ăn mà cũng nghe vọng cổ nữa.hic" Thùy nghĩ thầm khuôn mặt khổ sở.

"Hôm nay có bé Linh và mẹ của Nghiêm về nên gia đình có bữa tiệc nhỏ để họp mặt vui vẻ,các con cứ tự nhiên nha!Chúng ta cùng nâng li nào" Ông Kim nói trịnh trọng và cầm li rượu lên.

"1,2,3 dzô" Tiếng Linh dõng dạc cầm li rượu làm mọi người há hốc mồm.

"Mấy đứa cứ thoải mái còn nhóc Linh không được uống nghe chưa?" bà Kim chau mày.

"Lâu lâu mới có 1 bữa mà dì 2," Linh chu mỏ chau mày phản kháng.

"Thôi,kệ nó đi,vui 1 bữa chắc không sao đâu em à" Ông Kim đỡ lời cho Linh.

"Yehh!Chỉ có dượng 2 là dễ thương nhất,thương cháu nhất thôi.hehe" Linh cười tít mắt.

"Thôi,chúng ta ăn đi,thức ăn nguội hết rồi" Bà Kim lên tiếng rồi gắp thức ăn cho mọi người.

"Ơ...đây là người yêu của chị Ngân àh,phong độ quá!hihi" Kun nhìn Ngân và Zen mỉm cười trầm trồ khen ngợi.Thùy đang ăn bỗng khựng lại khi nghe câu nói của Kun,khẽ thở dài khuôn mặt đợm buồn cuối xuống tiếp tục ăn tỏ vẻ không quan tâm.

"Ơ..."

"Em quá khen rồi,hihi" Ngân chưa kịp nói thành tiếng thì Zen đã xen ngang làm Ngân đơ mặt ra cứng họng không nói được gì.

"Thấy còn hỏi làm gì không biết" Nghiêm vừa ăn vừa lầm bầm.Thùy lúc này ngước lên thấy Zen đang ân cần gắp thức ăn,quan tâm,chăm sóc cho Ngân mà lòng Thùy như se thắt lại.

"Ăn đi,đừng nhìn nữa" Kun gắp cho Thùy con tôm mà khuôn mặt đợm buồn.

"Ơ..." Thùy giật mình quay qua nhìn Kun nhưng Kun lại xoay qua hướng khác để giấu nỗi buồn đang hiện lên khuôn mặt.

...........

"Dì 2 dượng 2 ơi,con muốn đi biển chơi!" Tiếng Linh lanh lảnh làm mọi người đang ăn bỗng khựng lại.

"Bây giờ á" tất cả mọi người ai cũng ngạc nhiên cùng lên tiếng.

"Ủa,đâu có sao đâu,Ngắm biển về đêm mới thích.haha" Linh cười khoái chí bất chợt la to khi nhìn vào chén

"Á...trời ơiiiiiiii,cái đùi gà của em đâu rồi"

"Ai mượn em nhiều chuyện quá,không chịu ăn thì chị ăn" Kun thản nhiên bỏ cái đùi gà vào mồm không thương tiếc.

"Huhuhu....hhuhu" Bé Linh khóc òa lên làm mọi người sửng sốt,nhất là Kun

"Trời ơi,hôm nay nó bị sao vậy trời,bình thường mình giành ăn nó giành khí thế mà" Kun nghĩ thầm nhìn Linh khó hiểu.

"Còn nè,cho em cái khác nè,đừng khóc nữa,nín đi nè"Ngân gắp cái đùi gà bỏ lại vào chén cho Linh nhưng Linh vẫn khóc to hơn
" Em không ăn nữa,huhuhu...huhuhu" Linh khóc to hơn,nước mắt nước mũi đầm đìa."Ôi trời ơi,hết thuốc rồi" Nghiêm thở dài ngán ngẩm nhìn con bé.

"Thôi,ăn đi,ăn xong đi biển chơi.được không nè!" Ông Kim vừa dứt lời thì Linh nín khóc ngay lập tức.

" Yeh...yeh...yeh...Ta đã thắng,haha,hohoho,công nhận mọi người dễ dụ thật.haha" Linh nghĩ thầm rồi nín khóc ngay lập tức.

"Dượng 2 nói thật không?mọi người ở đây đi hết lun hả dượng 2″ Linh lau lau nước mắt giả vờ híc híc.

"Các con thấy như thế nào,ta thấy đây cũng là ý kiến hay,lâu lắm rồi gia đình mới tụ họp như thế này.Zen,Thùy,Kun,3 đứa đi chung luôn cho vui nha" Ông Kim lên tiếng nhìn từng người thăm dò.

"Dạ,okie hết ạ" Mọi người chưa kịp trả lời thì Linh đã lên tiếng làm tất cả bị sốc thêm lần nữa.

"Trời ơi,dượng hỏi mấy anh chị chứ đâu có hỏi con" Ông Kim chau mày.

"Dạ,con từng nghe câu im lặng là chấp nhận ạ.Mọi người không ai nói gì tức là đồng ý rồi.hihi" Linh chu mỏ ra lí sự.

"Lâu lâu mới có dịp,mấy đứa đi chung luôn cho vui nha" Bà Kim lên tiếng nhân hậu nhìn mấy đứa trẻ.

"Dạ" Mọi người đồng thanh trả lời làm Linh cười tít mắt.

"Đúng là nội công ngày càng thâm hậu mà,hóa ra nó khóc lên là như vậy!con nít quỷ" Kun nhìn Linh nói thầm.

...

Ăn xong mọi người đều chuẩn bị mọi thứ cần thiết để đi chơi,có 8 người nên chia ra 2 chiếc xe,xe của Zen chở ông bà Kim và Ngân vì Zen là bạn của Ngân nên Ngân không thể qua xe Thùy ngồi được.Xe của Thùy chở Linh,Nghiêm và Kun.Thùy bước vào xe gương mặt đợm buồn không mấy thoải mái.

"Á trời ơi,nhanh vậy" Thùy giật mình khi Linh đang ngọ ngậy thắt dây an toàn.

"Chứ sao.hehe" Linh cười tít mắt.

"Á,chết rồi,2 người kia ngồi ở phía sau có ổn không ta?" Thùy nghĩ thầm quay lại thì thấy 2 nàng sư tử đang bước vào xe liếc nhau 1 cái rồi cả hai cùng hướng mắt ra ngoài không nhìn nhau làm Thùy thấy lạnh cả người.

Hai tiếng đồng hồ thấm thoát trôi qua mọi người cũng đã dừng chân tại biển Vũng Tàu thơ mộng,Zen nhanh chóng chạy lại đặt phòng.Vì còn 4 phòng trống nên sẽ chia ra cho mỗi người hai phòng,Zen 1 phòng vì Zen là con trai,ông bà Kim 1 phòng,Thùy với Kun 1 phòng và Nghiêm với Ngân chung 1 phòng.Linh thì ở chung với Nghiêm và Ngân.Sau khi đã chia phòng mọi người ai về phòng nấy,Thùy và Kun bước đi trước,Ngân bước theo sau mà khuôn mặt hơi buồn buồn còn Nghiêm thì tức tối điều gì đó.

"Oa...thoải mái quá.hoho" Linh nằm sãi ra giường thích thú.

"Hai đứa đi tắm đi,chị nghĩ tý đã" Ngân cũng nằm phịch xuống giường thở dài mắt hướng lên trần nhà gương mặt đăm chiêu.

"Linh đi tắm trước đi" Nghiêm ra lệnh.

"Ớ...nằm chưa thoải mái cái lưng mà đã.haizz" Linh cằn nhằn bước vào nhà tắm.

"Sao buồn hiu vậy chị 2″ Nghiem quay qua nhìn Ngân.

"Chị hơi mệt trong người thôi" Ngân nhắm mắt lại,hàng mi dài đen,khuôn mặt trắng ngần,đôi môi đỏ mộng càng tôn lên vẻ đẹp chết người.

"Chị có tâm sự sao?" Nghiêm nhìn Ngân tò mò.

"Haiz,anh Zen ngỏ lời với chị,muốn chị làm bạn gái ảnh!" Ngân mở mắt ra ánh mắt đợm buồn.

"Vậy sao chị lại buồn?" Nghiêm chau mày khó hiểu.

"Vì chị Ngân không yêu anh ta,đơn giản vậy mà cũng hỏi" Linh từ nhà tắm bước ra làm Nghiêm và Ngân cũng giật mình.

"Thiệt vậy hả chị?" Nghiêm há hốc mồm sửng sốt.

"Uhm,haizz,nên chọn người mình yêu hay chọn người yêu mình đây?" Ngân thở dài mệt mỏi

"Đừng chọn ai là khỏe nhất!Biển đẹp quá!Thôi,đi ra biển chơi đi 2 chị,đi đi" Linh nhìn ra biển rồi nắm tay Ngân và Nghiêm kéo cho 2 người ngồi dậy.

"Oái...con nhỏ này,sao hứng ẩu vậy.haizz" Nghiêm nhăn mặt miễn cưỡng ngồi dậy kéo Ngân đi chung.

"Chào các em,anh cũng định rủ mấy em đi ngắm biển nè" Zen cười tươi khi thấy 3 chị em vừa bước ra khỏi phòng.

"Kêu ba,mẹ với Thùy và Kun đi chung luôn cho vui" Ngân đề nghị.Vừa lúc đó 2 phòng cạnh bên cũng mở cửa,bốn người,2 già ,hai trẻ cùng bước ra.

"Oa...oa,vậy là đông đủ rồi đi thôi" Linh chí chóe chạy đi trước còn những người lớn phì cười đi theo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net