Chương 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

38.

"Giang Cận," áo trắng của Tùy Trăn bị màu đỏ thẫm của máu yêu thú nhuộm hơn phân nửa, y trước giờ là người ôn hòa nhưng lúc này giữa lông mày y như kết hàn băng, ánh mắt hóa thành lưỡi dao lạnh lẽo, "Ta sớm nói qua với đệ Thiên Linh động thiên là địa phương nguy hiểm, không được mang A Chi theo."

Vết thương của Giang Cận bị dây leo của Tùy Trăn xé toạc, hắn giống như không cảm nhận được đau đớn, không nhúc nhích đứng tại chỗ, nói: "Ta không muốn hại đệ ấy, ta chỉ muốn đệ ấy mau Trúc Cơ..."

Tâm hắn biết Tùy Trăn nói đúng, là hắn tự cao tự đại mang A Chi đến đây, còn để đệ ấy ở lại đó một thân một mình.

Bởi vì hắn nghĩ lấy yêu đan là chuyện dễ như trở bàn tay, lập kết giới bảo hộ cũng không vững chắc mới tạo cơ hội cho người khác bắt tiểu sư đệ đi.

"Chúng ta không bảo vệ được đệ ấy sao? Cho dù đệ ấy không Trúc Cơ được cũng có sao." Bùi Ứng dò xét một phen chỗ kết giới bị tổn hại, đôi mắt đào hoa híp híp, im lặng một hồi nói: "Kết giới không phải người phá, là yêu phá."

Khớp xương tay đầy máu của Tùy Trăn bóp chặt yết hầu Giang Cận, gằn từng chữ: "Em ấy mà có mệnh hệ gì, ngươi sẽ phải bồi mạng cho em ấy."

"Sư huynh, là khí tức của đại hung." Bùi Ứng nói: "Nhưng đệ không cảm thấy mùi máu, hẳn là Tuần Chi sư đệ vẫn an toàn."

Dứt lời, trong mắt hắn ủ dột, nói: "Vẫn là tìm Tuần Chi sư đệ càng nhanh càng tốt, sai lầm của Giang Cận chúng ta sẽ tính sau."

39.

Ta cứ như một con cá chết được người của Thanh Tước môn mang về môn phái.

Ngẫm lại lát nữa thuật biến hình hết hiệu lực, các sư huynh cũng sẽ tìm đến, đến lúc đó người của Thanh Tước môn đều biết ta không phải yêu, hơn phân nửa sẽ thả ta đi.

Thanh Tước môn nhân đưa tới rất nhiều đồ vật kì kì quái quái bên cạnh ta.

Ta ngồi quỳ trong thiên điện của Thanh Tước môn, không biết giải thích với bọn họ chuyện ta không thích ăn cá như nào.

Ninh Ngộ còn dùng dao cắt thành từng miếng cá nhỏ, dùng nĩa cắm miếng cá đưa đến bên miệng ta.

Ta không dám đắc tội hắn, đành ngao ô một ngụm đem thịt cá nuốt xuống.

Ninh Ngộ hỏi ta: "Ăn ngon sao?"

Ta gật gật đầu.

Những thiếu niên kia thấy ta gật đầu có vẻ cũng rất cao hứng.

Chỉ có mình ta cảm thấy không được tự nhiên.

Đổi lại là ai bị một đám người vậy quanh nhìn mình ăn chằm chằm cũng cảm thấy không được tự nhiên ấy chứ?

"Nhóc nói Nguyên Chân tiên nhân là sư phụ..." Ninh Vũ vừa nói vừa đút thịt cá cho ta: "Nhưng ta nhìn nhóc linh khí mỏng manh, không giống người tu tiên."

Lúc hắn hỏi, ta đang chìm trong suy nghĩ 'ta cũng không phải là không có tay, sao hắn cứ khăng khăng đút ta?' Cơ mà chuyện này cũng không phải chuyện trọng yếu nên ta không nói ra.

Ta nói: "Vì ta là phế linh căn."

Xem bộ dáng không tin của bọn họ, ta ngồi nghiêm chỉnh giải thích với bọn họ: "Phế linh căn dẫn khí nhập thể không tốt nên phần lớn thời gian sư phụ dạy ta những cái khác."

Ninh Dục chống cằm ngồi xếp bằng cạnh ta "Ví dụ như cái gì?"

Ta thử giật giật lỗ tai ở trên đầu, nhỏ giọng nói: "Giống như hóa hình, quét dọn phòng, nấu cháo, còn có đập hạch đào."

Năm đó lần đầu ta ăn hạch đào, cắn mãi cũng không cắn nổi, đập hoài cũng đập không ra, sư phụ liền dạy ta cách dùng linh lực đập hạch đào.

Nói xong chuyện ta có thể làm, ta chợt nhận ra ta không chỉ thường thường không có gì lạ mà còn tương đối vô dụng. Nói ta là Tứ đệ tử của Phúc Lộc Sơn còn sỉ nhục thanh danh sư phụ ta.

Không khí chợt mười phần ngưng trệ.

Ta rủ đầu xuống, chăm chú nắm lấy vạt áo, nhắm mắt lại nói: "Thật xin lỗi, các người vẫn xem ta là yêu thú a."

|~~~~~~0==[]::::::::::::::::::>|

Cảm ơn đã chờ đợi,

Merry Christmas 🎄


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net