Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn Willy luôn luôn náo nhiệt, tuy rằng địa phương này không lớn bằng một cái thị trấn bình thường, nhưng bù lại người dân ở đây vô cùng chất phác. Ở thị trấn ấy, có một thiếu nữ rất yêu thích nhảy múa, bước nhảy của nàng linh hoạt, cảm xúc dạt dào, bộ váy mộc mạc kia không thể che giấu được ánh rực rỡ của nàng khi nhảy múa. Thế nhưng nàng không hề xinh đẹp, khuôn mặt của nàng cùng lắm chỉ có thể coi là thanh tú, thân thể béo mập luôn khiến các cô gái mảnh mai, mĩ lệ khác trong thị trấn vô tình cười nhạo nàng. Thiếu nữ biết thế nhưng sự nhu nhược từ trong xương tuỷ không cho phép nàng phản bác lại, mà nàng cũng vô lực phản bác.

Thế giới của nàng chỉ còn sót lại những điệu nhảy, chỉ khi nhảy múa, nàng mới có can đảm quên đi nhưng lời đàm tiếu châm chọc đáng ghét và cả nhược điểm của nàng.

Một ngày nọ, có người nói cho nàng biết, một nam nhân cực kì anh tuấn đến thị trấn này, sự quyến rũ của người đó đã khuynh đảo toàn bộ cô gái xinh đẹp nơi đây. Thiếu nữ rất tò mò, rốt cuộc nhịn không được mà trốn trong một góc hẻm nhỏ âm u bên đường, hơi ló đầu ra nhìn lén người nam nhân tràn đầy mị lực kia. Chỉ mới một ánh mắt, nàng liền cảm thấy mình thực sự không còn thuốc chữa.

Trái tim từng đợt rung động thình thịch, nàng mắc cỡ đỏ mặt rồi vô thức ôm lấy ngực, như thể sợ tiếng tim đập vang dội của mình bị nam nhân kia nghe được.

Từng sợi tóc bạc nhẹ nhàng phủ trước trán, ở dưới ánh nắng chiếu xuống hiện lên những tia sáng lấp lánh mê người. Xuyên qua những sợi tóc mềm mại, thiếu nữ dường như thấy được đôi mắt mang màu xanh Saphire tĩnh lặng như hồ nước, ẩn hiện cả một vùng trời bụi sao đong đầy trong đó. Làn da so với người bình thường còn trắng hơn khiến cho hắn càng thêm anh tuấn, dáng người cao lớn, giọng nói trầm thấp mà ưu nhã, thậm chí là từng cử động giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất quý tộc bẩm sinh,... Tất cả những điều tốt đẹp ấy làm cho nàng không thể tự giải thoát được chính mình.

Thật đẹp trai, nàng nghĩ, nội tâm đột nhiên sinh ra khát vọng muốn nhảy cùng với người kia. Nàng giật mình, vì ý nghĩ vừa nãy mà cảm thấy hổ thẹn. Nàng biết mình hẳn là phải nhanh chân rời đi nơi này, thế nhưng đôi chân của nàng như bị dính chặt ở đó, căn bản không thể di chuyển. Cách đó không xa, nam nhân đang cùng người khác nói chuyện, tựa hồ cảm nhận được một đường nhìn nóng cháy hướng về mình, hắn có chút kinh ngạc nhìn vào hẻm nhỏ âm u dơ bẩn bên ngã tư đường, nhưng nơi đó không hề có một bóng người.

"Victor, làm sao vậy? Tiếp tục kể cho chúng em nghe chuyện của anh đi!"

"À, không có việc gì, tốt lắm, các vị tiểu thư xinh đẹp."

Thiếu chút nữa bị phát hiện khiến thiếu nữ sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Nàng thở từng ngụm phì phò, cái bụng béo mập theo hô hấp lên xuống phập phồng. Nàng lơ đãng cúi đầu, nhìn thấy hình ảnh của mình trên vũng nước đọng trong hầm, thoáng đỏ cả vành mắt.

Ngoại trừ nhảy múa cái gì nàng cũng không biết, vùng thịt thừa bên hông làm cho nàng không đẹp đẽ chút nào. Thiếu nữ che mặt khóc. Sự tự ti dần dần hiện ra, thoáng cái đánh vỡ bức tường bảo vệ vốn đã yếu ớt của nàng. Hoàn cảnh của nàng bây giờ mờ mịt, âm u tựa như chính cái ngõ hẻm ẩm ướt, dơ bẩn, hôi hám đến khó chịu này.

Thực sự muốn nhảy cùng nam nhân đó... Nàng muốn biến thành nữ nhân xinh đẹp nhất thị trấn, nàng muốn nam nhân kia phải khuynh đảo vì mình.

Thiếu nữ chưa bao giờ có ý tưởng táo bạo như vậy. Vì sự xuất hiện của người kia làm nàng bắt đầu chán ghét vóc người và diện mạo mà bao lâu nay vốn không lưu ý. Những ngày kế tiếp đối với nàng quả thật sự khó khăn, ăn kiêng, thể dục cường độ cao khiến nàng có chút ăn không tiêu. Trong đêm khuya thanh vắng, thiếu nữ len lén nhảy múa bên hồ, chỉ hi vọng rằng có thể đứng trước mặt nam nhân, lấy tư thái xinh đẹp nhất và nhảy múa.

Cuối cùng, thiếu nữ cũng gầy đi, bằng tốc độ kinh người trở thành một mĩ nhân xinh đẹp. Sự cải biến kinh người ấy hấp dẫn toàn bộ nam nhân trong thị trấn, bao gồm người mà nàng tâm tâm niệm niệm.

"Vị tiểu thư mĩ lệ này, ta nên xưng hô như thế nào với nàng đây?" Nam nhân tóc bạc cười đến say lòng người.

"Ta..." Thiếu nữ nhìn vào đôi mắt xanh như hồ nước thu kia, nhất thời không biết nói gì. Nàng xoay người bỏ chạy, lưu lại bóng lưng cao ngạo cho nam nhân một người đứng nhìn. Sau, thiếu nữ vì sự nhát gan của mình mà ảo não, nàng vẫn không từ bỏ được tính tự ti thường trực, dù trở nên xinh đẹp hơn mà vẫn không tự tin lên. Từng cuộc gặp ogỡ giữa nàng với người nam nhân kia cứ như một trò chơi đánh cờ nhiều ván, cứ lần lượt đi tong.

Nam nhân thực thích thiếu nữ xinh đẹp này, dù cho mỗi một lần gặp nhau thì thiếu nữ luôn luôn nhìn như lạnh lùng, thế nhưng hắn lại từ vành tai đỏ bừng bắt được tính cách chân chính của nàng.

Vừa khả ái mà vừa ngại ngùng.

Vũ đạo đầy cuốn hút của thiếu nữ làm cho nam nhân mê muội, dáng người mềm mại, biểu cảm tự nhiên trên khuôn mặt và cảm xúc vô thức toát ra khi nhảy múa, không có điểm nào là nam nhân không yêu thích. Thiếu nữ tựa như một tinh linh đột nhiên xuất hiện từ không khí, không tốn chút sức lực nào bắt được tầm mắt của hắn.

Thiếu nữ không bày tỏ lời tình yêu đối với nam nhân, mà nam nhân cũng không có nói bất luận lời thú nhận rõ ràng nào với thiếu nữ. Mối quan hệ của bọn họ thật mơ hồ, bọn họ nắm tay, bọn họ ôm, thậm chí trong những đêm khuya yên tĩnh vắng vẻ, dắt tay nhau đi dạo bên hồ âm thầm biểu đạt sự dây dưa không rõ.

Thiếu nữ cho rằng nam nhân hẳn là yêu mình, cho là bọn họ từ bạn bè biến thành người yêu. Nàng hoàn toàn chìm đắm trong sự sủng nịnh của nam nhân với tư cách là một người bạn, nhưng không bao giờ nghĩ rằng có một ngày nam nhân sẽ ra đi.

Ngày hôm đó, nam nhân hoàn toàn ly khai, thiếu nữ đứng ở trên ngã tư đường tuyết bay tán loạn, từng bông hoa tuyết rơi làm mờ đi nét mặt của nàng. Thiếu nữ không nói gì, chỉ lẳng lặng xoa ngực, lồng ngực hơi nhẹ nhàng rung động làm cho nàng khẳng định rằng trái tim nàng vẫn còn đây.

Nàng tốn hết tâm tư trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất thị trấn, biến mình thành hình dáng vốn không phải chân chính của nàng, nhưng mà nam nhân kia cuối cùng vẫn rời đi.

Thiếu nữ thậm chí còn chưa nói ra nguyện vọng của nàng với nam nhân ____

____Hãy cho em quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, sau đó cùng nhau khiêu vũ đi.

Rõ ràng nàng đã trở nên mĩ lệ, tại sao nam nhân lại rời đi? Thiếu nữ đột nhiên hồi tưởng lại những ngày còn ở chung, cuối cùng nhớ ra, trong chuỗi ngày ngọt ngào ấy, nam nhân chưa từng nói một lời yêu nàng.

Đôi mắt màu xanh như hồ nước thu làm cho nàng say đắm kia có kinh diễm, có say mê, có vui sướng, có lưu luyến, nhưng không có tình yêu mà nàng muốn, tình yêu mà nàng nghĩ rằng bọn họ hẳn đang có.

A, thì ra là vậy. Người nam nhân đa tình mà tàn nhẫn này, dù cho nàng có trở nên mĩ lệ thế nào đi chăng nữa, người kia cũng vẫn không ở lại bên cạnh nàng, mà tình yêu chẳng qua chỉ là vọng tưởng của một mình nàng mà thôi.

Đúng thế, bọn họ vốn không nên như thế này, Katsuki Yuuri mỉm cười dõi theo bóng lưng người nam nhân tóc bạc dần rời đi, bàn tay nhẹ nhàng xoa lồng ngực.

Cuối cùng thì bạch điểu cũng muốn bay cao trên nền trời xanh.

Thiếu nữ vẫn được công nhận là người xinh đẹp nhất thị trấn, nhưng chỉ có tự mình nàng biết, trong đêm tối không còn nam nhân tóc bạc kia, nàng cũng chỉ là thiếu nữ béo mập không có chút vẻ thu hút nào thế giới lại chỉ còn những điệu nhảy, mà bên hồ quen thuộc không còn không khí ngọt ngào của người yêu.

Tạm biệt, Victor thân yêu.
Tạm biệt, tình yêu của em.

----------------END------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net