Viện cổ di tình hv

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Việt cổ di tình

Tác giả: Nguyệt Hạ Kim Hồ

Tên gốc: Càng cổ di tình

Thể loại: Xuyên không, cổ trang, ngôn tình, giang hồ, sủng văn… 

Nguồn bản convert: tangthuvien

Convertor: Candy_heart 

Editor: Hoa Trà Trong Gió

Nội dung:

Thương Khung – Nhìn xuống nàng, híp mắt thản nhiên hỏi: “Ngươi yêu ta?”

Diệp Thiện Thiện – Cúi đầu không nói gì: “…”

Thương Khung – Sắc mặt lạnh lùng hoàn trụ cổ của nàng: “Nói…!”

Diệp Thiện Thiện – Khóe miệng run rẩy: “Yêu…”

Thương Khung – Nhíu mày: “Có bao nhiêu yêu…?”

Diệp Thiện Thiện – Hoảng sợ đảo mắt nhìn qua phía sau hắn, toàn là huyết tinh thi thể…

Thương Khung – Không nói gì, nắm chặt chiếc cổ non mịn.

Diệp Thiện Thiện – Đau từng trận hút không khí: “… Thực yêu, thực yêu…”

Thương Khung – Vừa lòng buông tay ra…

Diệp Thiện Thiện – Âm thầm nhẹ thở ra…

—-Đột nhiên một tiếng xé rách vải vang lên…

Thương Khung – bỏ qua áo khoác cùng cái yếm bị hắn xé nát trong tay…

Khóe miệng tà ác nhếch lên: “Vậy chứng minh cho ta xem…?”

Ngón tay thon dài chậm rãi tham lam hướng eo nhỏ mềm mại, ánh mắt tà mị: “Của ngươi yêu… đến tột cùng có bao nhiêu…?”

Nhận xét của editor:

Cả nhà a~~~ Đừng bị cái văn án nó lừa nhá *cười nham hiểm*

Đây là sủng văn, nên đương nhiên nữ chủ sẽ được nam chủ che chở ôm ấp vô cùng. Cơ mà hành trình của hai anh chị cũng khá gian nan a~~~ Nữ chủ có một chút tiểu bạch, nhưng không quá ngốc như một số truyện khác. Ngược lại, nữ chủ Diệp Thiện Thiện của chúng ta hơi tiểu bạch lại khiến nàng đáng yêu hơn nhiều!Namchủ tuy rất lãnh *chỉ chỉ lên trên*, nhưng đối với nữ chủ cũng là *ôn nhu*… Khụ— Mặc dù là sủng văn, nhưng nam chủ cũng không có sủng nữ chủ đến mức quá đáng như một số truyện khác (Thất dạ sủng cơ, Huyết sắc yêu đồng…). Anh Thương Khung vẫn giữ những “sở thích” của riêng ảnh nhưng nếu bạn Thiện Thiện không thích, anh ý lại “lén lút” làm… Hắc hắc… Khụ khụ… Tóm lại, đây là một truyện rất đáng để đọc 

Về cái tên của truyện, được chú giải như sau.

Việt (càng): xuyên qua, xuyên việt.

Chương một: Xuyên qua

Editor: Hoa Trà Trong Gió

Diệp Thiện Thiên lông mi vừa dày lại vừa đen khẽ run rẩy, rồi chậm rãi mở to mắt. Lười biếng nâng tay lên dụi mắt, liếc nhìn đồng hồ dạ quang. Nàng mơ hồ nhớ tới ngày hôm qua ngủ quên trước máy tính. Hôm nay có dông tố, nàng nghĩ muốn ngủ thêm một lát nữa…

Từ cầu thang vang lên tiếng bước chân quen thuộc, tiếp theo là tiếng đập cửa.

“Thiện Thiện! Dậy thôi nào! Mụ mụ nấu món canh gà thơm ngào ngạt đây…”

Không hề có động tĩnh…

“Khụ… Vừa rồi có cái họ Trương vật lý lão sư gọi điện thoại lại đây nói…” Cố ý nhấn mạnh tên người…

Vừa lòng nghe được vài tiếng bước chân cùng thanh âm gấp chăn…

“Răng rắc” một tiếng, cửa bị mở ra. Nguyên bản mái tóc mềm mại sau khi chui ra từ ổ chăn, cư nhiên có thể hình thành hình dạng cuồng dã không kiềm chế! Sợ hãi than—!

“Nói cái gì?” Ánh mắt lóe ra tinh quang!

“… nói ngươi hôm nay có tiết! Mau chải lại đầu đi! Đây là bộ dạng gì thế ?’’ Mẹ Thiện Thiện lùi từng bước, vỗ nhẹ ngực.

‘’Đã biết…’’ Bàn chải đánh răng ngậm trong miệng chuẩn bị đánh răng. Đi tới hai bước, gãi đầu.

‘’Mẹ… kỳ thật… ta không phải là thích Trương lão sư !’’ Vẻ mặt thành thật.

‘’Mẹ hiểu…’’ Diệp Thiện Thiện nhìn  mụ mụ ánh mắt sáng quắc, hồ nghi đoán nàng khẳng định không hiểu gì. Quả nhiên…

‘’Mụ mụ biết ban của ngươi nhiều nữ sinh lắm, cạnh tranh kịch liệt. Bất quá không quan hệ ! Thiện Thiện bảo bối của ta là tốt nhất ! Cố lên ! Mụ mụ múc canh cho ngươi, nhanh lên xuống dưới a !’’ Nói xong còn cổ vũ bằng cách ôm, sau đó mới đi xuống lầu.

Diệp Thiện Thiện sau khi đánh răng xong nhìn chính mình trong kính. Khuôn mặt khí sắc hồng nhuận, lông mi dài cong, hắc bạch phân minh mắt to, thần thái sáng láng, xinh đẹp tuyệt trần cái mũi thẳng tắp, môi hồng phấn nộn, đặt nàng trong ban kia mấy chục học sinh tuyệt đối là cái mỹ nữ số 1 số 2…

Về cái kia Trương lão sư, tại đây mỹ nữ nhiều, dễ nhìn thuộc hàng khó kiếm. Nhìn lại ngành giáo dục bao nhiêu năm không ra một thần tượng nam giáo viên có mặt tiền !

Tuổi trẻ anh tuấn, tao mà nhã. Khó được là, nói về vấn đề học hành lại vẫn có thể tiêu sái tự nhiên, phong độ bất phàm… Trong ban có rất nhiều nữ sinh đều thầm yêu hắn. Về lời đồn của nàng với Trương lão sư, nàng thực mơ hồ ! Cố gắng hồi tưởng lại mình có khả năng gì khiến cho người ta hiểu nhầm… ? Nhớ ngày đó, toàn ban nữ sinh đều tham gia tiết học phụ đạo của hắn chẳng lẽ nàng lại không đi ? Nàng thừa nhận tiết học của Trương lão sư quả là thoải mái. Cái này cùng với việc trên đường nhìn thấy mĩ nữ muốn xem vài lần là giống nhau…

Nàng đến bây giờ thực sự muốn làm rõ rốt cuộc người nào bạn tốt bán đứng mình ! Cư nhiên ngay cả mụ mụ cũng biết, bị mạc danh kỳ diệu cổ vũ cố lên làm nàng dở khóc dở cười. Càng giải thích lại càng ám muội, càng bị hiểu lầm nhiều hơn.

Mở cửa ra, ngay lập tức một cỗ không khí ẩm ướt đánh tới, bí mật mang theo một trận gió thu khiến người ta run run. Diện Thiện Thiện mặc lại áo, bước ra bên ngoài, cẩn thận đem bình thủy chứa canh gà ôm vào trong lòng. Nhớ tới lời dặn dò trước khi xuất môn của mụ mụ, nàng khẽ cười ấm áp.

Vì cái gì kêu nàng là Diệp Thiện Thiện ? Bởi vì năm nàng sinh ra, có một cao tăng đắc đạo hóa duyên nhìn đến nàng, tiết lộ một chút thiên cơ, nói nàng có một lần đại kiếp nạn, cần phải làm nhiều việc thiện để đổi lấy vận, sau lại đến tông miếu xin xăm, cầu hai lần đều là một chữ ‘thiện’. Vì thế, nàng được gọi là Diệp Thiện Thiện.

Mấy năm nay, người trong nhà đều kiên trì làm việc thiện. Việc lớn như quyên tiền, quyên vật cứu tế cứu nạn, việc nhỏ như nhường chỗ ngồi trên xe bus. Cố gắng hết sức để có thể hóa giải kiếp số trong miệng vị cao tăng kia…

Mưa gió sắp đến, trên không ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm rền. Ngã tư đường hai bên cây cối đều bị gió thổi mạnh làm nghiêng ngả. Ở trên trời, từng tia chớp càng điên cuồng lắc lư, giống như quần ma loạn vũ…

Trên đường rất ít người qua lại. Diệp Thiện Thiện ôm sát bình thủy vào trong lòng, cước bộ càng nhanh hơn. Cách trường học không xa có một lão nhân mẹ góa con côi, nàng mỗi ngày đều đưa bữa sáng cho họ. Bởi vì bình thủy lớn, nên không có mang theo ô, trong lòng nàng thầm nghĩ trời đừng có mưa ngay lúc này…

Trước kia chỉ có vài bước là tới, hôm nay tại sao lại dài như vậy ? Trong lòng nàng chợt cảm thấy bất an…

Trời càng lúc càng âm u như muốn sập xuống. Trên không trung cuồn cuộn mây đen cùng tiếng gió gào thét giận dữ. Trong nháy mắt, bốn phía không khí liền tràn ngập một loại mờ nhạt cảm giác, khiến lòng người cảm thấy quỷ dị. Đột nhiên Diệp Thiện Thiện dừng lại cước bộ, cảm giác được tim đập đến điên cuồng, màng tai chấn động. Bốn phía nháy mắt yên lặng đến đáng sợ. Ngã tư đường không còn ai cả, gió ngừng cây lặng, còn lại chỉ có tiếng gầm rú cùng tim đập, như là biểu thị cái gì. Đột nhiên bụi đất không ngừng cuốn đến, trong nháy mắt bao phủ lấy nàng…

Đột nhiên, một đạo sấm sét cắt ngang qua phía chân trời, đem mảnh hắc ám chung quanh biến giống như địa ngục Tu La. Diệp Thiện Thiện từ trong sợ hãi bỗng bừng tỉnh. Nàng không hiểu sao bỗng chạy trối chết về phía trước…

Một tiếng sấm giáng mạnh xuống làm cho người ta tim muốn ngừng đập, cơ hồ ngay tại đỉnh đầu Diệp Thiện Thiện. Tiếp theo, mưa to tầm tã rơi xuống. Diệp Thiện Thiện bước chân dừng lại, cảm giác toàn thân ướt sũng. Nàng nhìn thấy một lão nhân  đang đứng một mình dưới tàng cây, tựa hồ đang đợi ai đó. Nàng vội vàng chạy qua đó…

‘’Bà bà, trời mưa đừng đứng dưới gốc cây trú…’’ Tiếng mưa rơi đem thanh âm run run của nàng xé thành từng mảnh nhỏ. Nàng đã quên, lão nhân không thể nghe thấy, liền nâng tay lên, muốn ngăn trở nước mưa từ trên lá cây chảy xuống mặt lão nhân. Lão nhân ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lại mang theo một chút vui mừng…

Miệng khẽ động vài cái, phát không ra thanh âm, Diệp Thiên Thiện còn muốn hỏi gì đó, bỗng một tiếng sét mang theo một đạo ánh sáng chói lòa nổ vang xuống, đem cây kia nổ thành ngọn đuốc. Trong làn mưa dữ dội mà vẫn hừng hực thiêu đốt. Mà dưới tàng cây đã sớm không thấy thân ảnh của Diệp Thiện Thiện…

Chương hai: Cứu người

 

Editor: Hoa Trà Trong Gió

Tiếng sấm lớn đến mức trời muốn sụp, đất muốn nứt làm cho Diệp Thiện Thiện ý thức dần thanh tỉnh. Nàng cảm thấy chính mình toàn thân thương thế không nói, lại dày đặc hạt mưa không ngừng đánh cho mặt nàng có cảm giác đau. Nàng nhớ rõ chính mình bị sét đánh trúng, bây giớ vẫn còn sống? Vậy ra nàng thoát được số mệnh? Nâng lên tay ngăn trở từng hạt mưa đập vào mặt, lông mi lặng lẽ cụp xuống, che đi ánh mắt có điểm không khỏe…

Nàng nhìn cơn mưa ngày càng hung mãnh trong đêm đen, cơ hồ mặt đất thẳng tắp đã muốn tích đầy nước, dâng cao đến nửa thước. Lỗ tai tràn ngập tiếng sấm rít gào. Trong không khí, mưa gió khó có thể che dấu mùi huyết tinh. Lúc này tia chớp chợt lóe lên, nhìn thấy mẫy cỗ thi thể hắc y không có đầu nằm cách không xa chân nàng, gãy tay cụt chân khắp nơi, tất cả đều là một màu đỏ chói mắt.

“A” một tiếng, vội vàng đứng dậy. Bình thủy trong lòng đã muốn không ôm nữa mà đeo ở trên người. Chung quanh lại khôi phục một màu đen.Taynàng run run sờ soạng phía sau, tường lạnh lẽo. Nàng xác định vừa rồi là mình dựa vào mặt tường này mà tỉnh lại. Thân thể chết lặng chậm rãi hoạt động một cách cứng ngắc, theo tường đi tới, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa bất lực. Trong lòng không ngừng tự hỏi, đây là địa phương nào? Chẳng lẽ nàng đã muốn chết? Đây là địa ngục trong truyền thuyết sao?

Không biết đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy mặt tường lúc này giống như vĩnh viễn không thể đi đến hết. Cố gắng bức bách cảm giác mềm nhũn dưới chân, nàng không dám nghĩ kia có phải hay không là phần còn lại của thân thể đã bị cụt tay chân.

Mưa dần dần nhỏ lại, tiếng sấm cũng càng lúc càng xa, trong bóng đêm đã có thể nhìn thấy một chút ánh sáng. Nơi này tựa hồ là một sơn trang, cái loại này thực lạc hậu. Trên mặt đất, thi thể già trẻ lớn bé, nam nhân nữ nhân trải rộng, là một hồi giết hại huyết tinh tàn nhẫn đến cực điểm. Trong đó còn có mấy hắc y nhân không có đầu, tay còn nắm kiếm. Diệp Thiện Thiện lại một trận sợ hãi, đây rốt cuộc là địa phương nào? Này… sẽ không phải là xuyên qua thời không đi!

Run run một chút, lòng bàn chân nhuyễn ra, cái mũi giống như bị đụng vào cái gì đó. Tiếp theo cổ bị một bàn tay to hoàn trụ, toàn thân tóc gáy dựng lên. Là người hay quỷ? Ẩn trong bóng tối, chỉ nhìn thấy đôi tay lạnh như băng vô tình. Trên cổ bị bóp đến đau đớn, Diệp Thiện Thiện dùng sức muốn thoát ra khỏi đôi tay to lớn kia. Bối rối tung chân giống như dùng sức đá. Cỗ áp lực dần lỏng ra. Trong lòng vui vẻ, không ngờ nghênh diện một cái bóng đen ập tới. Nàng trốn không kịp, bị đè mạnh xuống dưới mặt đất. May mắn trời mưa, đất nhuyễn ra, nếu không khẳng định não bị chấn động! Rên rỉ vài cái đem người này đẩy ra. Không biết người này sống hay chết, nhưng tay lại chặt chẽ đặt trên cổ nàng. Trên cổ truyền đến đau đớn, nhất định là bị bầm rồi…

Mất sức chín trâu hai hổ mới có thể đem cái tay trên cổ gỡ ra. Xoay người đứng lên, hoàn hảo bình thủy trước ngực không có bị phá hư. Chính là trong bụng nàng một trận bốc lên, nương theo một chút ánh sáng nhìn thấy tay hắn dính dầy máu loãng. Hắn sẽ không phải là đã chết đi?

Tayrun run hướng dưới mũi người nọ, còn có hô hấp. Nghĩ lại vừa rồi người này hung ác, cư nhiên còn muốn bóp chết nàng! Trái tim chợt băng hàn! Nghĩ lại một chút, hiện tại khắp nơi tử thi, hắn tốt xấu gì cũng là cái người sống a! Rồi lại nói hành vi vừa rồi của hắn cũng là đang phòng vệ, dù sao chính mình cũng đụng tới người ta trước. Hắn có lẽ nghĩ mình là địch nhân cũng không chừng!

Trong góc có một căn phòng nhỏ. Đẩy cửa ra, thì ra là sài phòng. Còn có cỏ khô nữa! Quyết định đem hắn đến trước. Dù sao miệng vết thương ngâm trong nước sẽ bị thối rữa. Diệp Thiện Thiện vừa lôi vừa túm hắn mới có thể đưa đến trên đống cỏ khô. Trong phòng củi chiếm một góc lớn bên trái, bên phải có hai thùng nấu nước, đựng dầy nước trong. Phòng ốc như thế này, sợ rằng chủ nhân lành ít dữ nhiều…

Cố gắng mang tới một thùng nước hướng đống cỏ đi tới. Thùng nước này cũng thật là nặng a! Mang đến trên mặt đá, đặt bên cạnh đống cỏ khô, đặt thùng nước xuống thật mạnh. “Đông” một tiếng, thanh âm nặng nề mà trống trái. Nàng hoài nghi dùng chân dậm vài cái, đánh giá mặt đá phía dưới đống cỏ. Chính là nhìn mãi chỉ thấy một mảnh bóng loáng, chẳng có gì đặc biệt.

Hồ nghi nhìn nhìn, quyết định vẫn là rửa sạch miệng vết thương của hắn. Lấy một ít cỏ khô trên phiến đá, ánh mắt đảo qua cạnh tường. Có vật gì đó giống như bàn tay sắt chìa ra. Nàng tùy tay lôi kéo, bỗng nhiên phiến đá liền dịch hướng bức tường, lộ ra một cái động khẩu đen ngòm. Diệp Thiện Thiện ngây người, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, mà sài phòng như thế này cũng có mật thất? Nàng bước xuống phía dưới, ánh sáng âm u, lá gan lại lớn hơn một chút, tiếp tục đi xuống dưới, hô vài tiếng. Không có ai đáp lại, tay sờ soạng trong không khí. Chân không cẩn thận đá vào thứ gì đó. Trong nháy mắt lửa được châm lên, dọa Thiện Thiện nhảy dựng lên. Nhìn kỹ, viên bổng vào tay rất nhẹ, có điểm giống giấy bản… Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết hỏa sổ con? (Ta bó tay câu cuối… Ai giúp ta với T__T)

Xuyên thấu qua ánh lửa, nhìn quét qua toàn bộ hầm. Không quá lớn, lại có một chiếc giường giản dị. Bên cạnh giường có một cái bàn gỗ, trên bàn có một ngọn đèn. Thắp sáng ngọn đèn, bên cạnh có một tờ giấy. Tuy rằng mặt trên viết cong vẹ cổ văn, nhưng thật ra vẫn có thể nhận ra được.

Giờ tý đến đây

Hai ta khoái hoạt ( :’’>)

Ta chờ ngươi !

Xem ra cứ điểm bí mật yêu đương vụng trộm ! Bất quá nơi này nhưng thật ra rất an toàn. Còn có thể đem người kia vào dưỡng thương. Tuy rằng không biết vì cái gì lại có nhiều người chết như vậy, nhưng vạn nhất kẻ hành hung biết còn có người sống, chẳng phải ngay cả nàng cũng xong đời ? Nói là làm, Diệp Thiện Thiện dùng hết sức lực mang người kia xuống. Thắt lưng mảnh khảnh thiếu chút nữa bị hắn áp gãy đôi. Đem hai thùng nước xuống sau. Một lần nữa mang cỏ khô che đi động khẩu, an tâm xuống dưới.

Chương ba : Chữa thương

 

Editor : Hoa Trà Trong Gió

Xé áo khoác của hắn, đưa ngọn đèn lại gần xem miệng vết thương, Diệp Thiện Thiện hoảng sợ. Trên lưng rõ ràng là bị vũ khí đâm thủng, đến bây giờ còn chảy máu. Vai trái có ba chỗ bị thương sâu đến rõ ràng. Đùi phải giống như bị cái gì đâm vào, thịt bị khoét ra, xương cốt không gãy làm hai đoạn đã là kì tích. Trước ngực còn có mấy lỗ hổng bị nước mưa rửa đến mức trắng bệch. Đem hắn xoay người lại, Diệp Thiện Thiện trợn mắt lên rồi hút một ngụm khí lạnh. Trước mặt nếu xem như bị trọng thương, sau lưng cũng là trí mạng !

Năm ám khí hình thoi không cùng vị trí và góc độ cắm vào lưng, đâm sâu vào da thịt. Miệng vết thương xung quanh làn da còn ẩn hiện màu tím, hơn nữa đang dần khuếch tán. Ám khí có độc… !

Hắn cư nhiên còn sống ? Khó có thể tin ! Nhưng độc này nếu không điều trị, hắn nhất định phải chết ! Nếu rút ra năm ám khí này, hắn có khả năng đi đời nhà ma ngay lập tức. Diệp Thiện Thiện cắn môi dưới, cuối cùng quả quyết cứu người là trên hết. Dùng nước súc miệng, tay run run đem ám khí thứ nhất rút ra, mang theo một cỗ máu đen. Nặn ra một ít xong, nàng đưa môi đến gần miệng vết thương, hút ra máu đen. Miệng vết thương tanh hôi khiến nàng thiếu chút nữa nôn ra. Thẳng đến khi máu đã chuyển sang màu đỏ tươi mới dừng lại. Lại đưa ra một ngón tay xem hơi thở của hắn, thực không ổn định, nhưng vẫn kiên cường còn sống. Diệp Thiện Thiện bỗng cảm thấy vui mừng. Nếu hắn nửa đường chết mất, công sức của nàng chẳng phải là uổng phí ?

Hai gò má do dùng sức hút mà có một chút sưng lên, đau nhức. Súc sạch sẽ miệng đầy máu độc xong, rửa sạch một số miệng vết thương của hắn. Nhìn những vết thương nặng như vậy, hắn còn sống, cảm khái mệnh thật là cứng a. Còn lại chỉ có thể dựa vào chính hắn, nàng hết phận sự !

Cởi ra toàn thân cao thấp y phục ẩm ướt của hắn, xé một ít sàng đan đem băng bó miệng vết thương cho hắn. Đem chiếc rương dưới giường lấy ra mấy bộ quần áo vải thô, tìm hai kiện lớn một chút, mặc cho hắn xong, đem hắn lên giường. Hẳn là phải cảm tạ giường gỗ này không cao, nếu không chỉ có thể làm cho hắn nằm dưới đất.

Diệp Thiện Thiện cởi quần áo ẩm ướt trên người, cùng với một đống quần áo bị nhiễm máu quăng vào một góc, mặc vào quần áo vải thô, sau đó ngả xuống giường. Cảm ơn trời đất giường này là giường hai người ! Dò xét hơi thở của người kia, thực thong thả, nhưng là có dùng sức hô hấp. Tốt lắm ! Nhắm mắt lại, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

Một giấc mộng thật hỗn độn. Rất nhiều gương mặt, giống như một thước phim, chợt lóe mà qua. Tiếng sấm chớp đem nàng từ trong mộng bừng tỉnh. Bốn phía cảm giác xa lạ vây quanh nàng, một cỗ ê ẩm từ ngực nảy lên, theo khóe mắt chậm rãi chảy ra. Một loại mê mang cảm giác lại càng lúc càng rõ ràng trong đầu nàng, nàng đã chết, nhưng lại ở một chỗ khác trọng sinh ! Có lẽ rốt cuộc, nàng không thể trở về… Mơ màng lại ngủ.

Lại một lần nữa bừng tỉnh, trừng mắt nhìn bóng tối một hồi lâu. Hít vào một hơi thật sâu, dùng sức nói với chính mình, tức đến chi, tắc an chi, tất nhiên không thể chết, vậy thì chỉ có thể còn sống ! Đưa tay hướng dưới mũi người kia, thả lỏng tâm trí. Giờ khắc này nàng thực hy vọng hắn có thể sống, đừng vứt bỏ nàng một mình trong bóng tối. Loại cảm giác này không hề dễ chịu chút nào…

Cũng không biết trời đã sáng hay chưa, vừa muốn đi lấy hỏa sổ con, thanh âm ồn ào truyền đến. Có người vào sài phòng ! Diệp Thiện Thiện tim chợt đập nhanh, nàng nghe thấy có người đang nói chuyện.

‘’Hắn chạy thoát ?’’ Thanh âm băng lãnh.

‘’Xác nhận qua, thi thể không tìm được !’’ Một thanh âm khác đè thấp xuống.

Tiếng bước chân đi qua đi lại một vòng, hướng phía cỏ khô bên này ngày càng gần. Diệp Thiện Thiện ánh mắt hướng phía trên tảng đá, run run niệm câu a di đà phật.

‘’Không phát hiện ra hắn ở nơi nào !’’

‘’Không thấy ?’’ Lại là lãnh thanh âm ‘’Hắn trúng ngũ mai truy hồn đinh của ta, phỏng chừng độc đã muốn phát tác, khẳng định không thể chạy xa. Phái người đuổi theo ! Phương hướng nào cũng không thể bỏ qua !’’ Tiếp theo còn âm hiểm cười vài tiếng, ‘’Lần này, hắn có cánh cũng khó thoát khỏi !’’ Lại đè thấp thanh âm nói : ‘’Hắn nếu còn sống trở về, mạng của ta và ngươi đều khó bảo toàn, huống hồ cũng sẽ không có cơ hội lần nữa, hiểu chưa ?’’

‘’Thuộc hạ hiểu ! Kia thi thể nơi này nên xử trí thế nào ?’’

Trầm mặc một lát rồi nói : ‘’Không lưu người sống, thi thể tìm một chỗ chôn, rồi đem lửa thiêu hết để không còn đối chứng, sau đó phái người loan tin tức nói là… Hiểu chưa ?’’

‘’Kế này thật diệu ! Thuộc hạ đi làm ngay lập tức !’’

‘’Ân…’’

Tiếp theo là tiếng bước chân rời đi. Diệp Thiện Thiện dần thả lỏng tâm trí. Bọn họ vừa rồi tìm người nên sẽ không phải là… khẽ cắn môi – bị tên hỗn đản giết người phóng hỏa đuổi giết ! Không sai biệt lắm, hẳn là người tốt !

Bên ngoài lửa cháy rất lớn. Nếu như bị gió thổi vào trong này liền thảm. Quan sát hồi lâu, động khẩu vẫn là dày đặc như cũ. Diệp Thiện Thiện trong lòng thầm cảm ơn đôi uyên ương vụng trộm kia. Nếu như bọn họ không thiết kế mật thất này, nếu nàng không ngoài ý muốn phát hiện động khẩu này… Ngẫm nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi!

Đem ngọn đèn đốt lên, nhìn quanh bốn phía có hay không lỗ thông khí. Ở mặt tường bên phải giường phát hiện ra ba cái mắt đá song song, có một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC