1. Tôi tên Cám.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LỜI CỦA CÁM
---

Tôi tên Cám. Phải, chính là cám mà ai ai cũng nghĩ đến đó...
***

Sau khi trải qua một cơn bệnh đau đớn và chìm sâu trong một giấc ngủ dài, tôi dường như nhìn thấy được số phận hẩm hiu của mình trong tương lai: má tái hôn với một người đàn ông goá vợ; tôi theo đó được đà mà ăn hiếp người chị kế xinh đẹp lớn hơn một tuổi; dân làng ai nấy cũng đều ngán ngẩm, căm ghét một người phụ nữ độc ác là tôi đây và cuối cùng là, tôi nằm ngửa một cách gọn gàng trong nồi nước sôi của người chị kế. Dù chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua, nhưng tôi cứ có cảm giác rằng nó vô cùng chân thật. Thật đến nỗi người má của tôi ấy, hình như dạo này bà đang yêu!

Lại phải kể, vào năm tôi lên bốn, cha ruột tôi đã bỏ đi theo người đàn bà khác. Như một hệ quả, người má luôn khao khát tình yêu thương của tôi trở nên vô cùng suy sụp. Tôi thương bà lắm. Má tôi tần tảo một thân một mình nuôi tôi khôn lớn, đem hết tất cả tình yêu thương dành cho tôi để không ai có thể nói rằng: "con Cám nó hổng có cha nên nó hông được yêu thương". Cứ như vậy cho đến khi tôi lên bảy, một trận đại dịch kéo tới khiến không chỉ dân làng, bá tánh mà còn cả nhiều người thuộc tầng lớp quý tộc, quan lại chết rất nhiều. Kể cả Cám tôi đây, cũng là một trong số những người mắc phải. Không cần phải nói, má tôi đã phải chạy ngược chạy xuôi để tìm thuốc lo cho tôi. Có lẽ là vào lúc tuyệt vọng nhất đó, bà đã gặp được ông.

Ông ấy là một tiểu thương của làng bên, làm ăn khá khẩm. Người vợ trước của ông mất sớm, để lại tất cả cho ông là một cô con gái nhỏ nhắn, xinh xắn trạc tuổi tôi. Ồ, mọi người thắc mắc làm sao tôi biết được ư? Chính là do giấc mơ mà tôi đã thấy trong lúc mê sảng trận dịch năm kia đó. Không phải tôi mê tín chứ, nhưng vẫn phải phòng hờ trước thì hơn! Để tránh bị luộc bởi người chị kế của mình, tôi phải ra sức ngăn chặn cuộc hôn nhân này mới được!!!

Thế nhưng,...

Kể từ ngày má gặp ông ấy, ngày nào trông bà cũng vui vẻ hơn. Mà tôi thì cũng không nỡ trông thấy bà đau khổ, lẻ bóng như trước nữa. Với lại nghe nói có chị gái, tôi cũng thích lắm! Từ đó tới giờ, tôi vẫn luôn muốn có anh chị hay em trai, em gái để cùng chơi. Tụi nhỏ trong làng vì trận dịch năm nọ chết rất nhiều, cũng chẳng còn ai thân quen để mà chơi với tôi nữa. Giữa hạnh phúc của người mà tôi thương yêu nhất (và cả niềm vui của tôi) với tính mạng của mình trong tương lai, tôi phải làm sao đây?

Hiển nhiên, hạnh phúc của má tôi (và niềm vui có chị em của mình) đã chiến thắng!
---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net