17. Tôi thật sự kinh ngạc đến mức không biết phải thốt lên điều gì.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây đây chè trôi mát lạnh thơm lành cho hai đứa bây."

Bà cụ Tứ đặt cái mâm xuống, ở trên là hai chén bánh. Những chiếc bánh trắng nõn được bao phủ bởi một lớp mỏng nước đường màu vàng nâu nhạt. Mỗi chén như vậy, có tất cả bảy viên cả thảy. Tôi nhanh chóng lấy hai chén bánh để xuống bàn, rồi đẩy một chén một qua cho hắn, không quên cảm ơn bà cụ:

"Đồ ở quán má, là ngon nhất luôn á."

Bà Tứ cười hì: "Con nỡm! Mày chỉ giỏi nịnh. Thôi chúng mày ăn đi, má còn làm dở tay bên trong."

Nói rồi, bà cụ đem cái mâm rồi từ từ bước vào. Tôi đưa cái muỗng đã được lau sạch cho gã, rồi bắt đầu cầm chén bánh trôi ăn ngon lành. Thấy tên thái giám dường như còn chần chừ mãi không chịu ăn, tôi mới nói tiếp:

"Đồ của má Tứ hổng có độc gì đâu, đừng nói là người ở cung đình mà không có người thử độc là không dám ăn nha?"

Gã liếc xéo tôi: "Ai nói là không dám, chỉ là bản quan ta đây không ăn đồ của dân đen."

Tôi quay mặt ra đằng sau, giả bộ cười: "Hoá ra là vậy thật rồi~ Hoá ra cũng nhát chết~"

Gã thái giám: "Ngươi!!! Được rồi, để ta ăn cho ngươi xem!"

Nói rồi hắn cầm chén bánh trôi lên, dùng muỗng múc một miếng bé tí rồi bỏ đại vào trong miệng, nhắm nghiền mắt nhai lấy nhai để. Tôi trông điệu bộ của hắn, cứ mắc cười không thể tả.

"Ngon quá!"

Tên thái giám reo lên đầy thích thú. Một tay gã cầm muỗng, tay còn lại thì che lấy miệng, cứ chầm chậm nhai, nuốt và tận hưởng. Tôi có thể thấy rõ trên khuôn mặt thanh tú kia của hắn là một nét ngạc nhiên pha lẫn chút hứng thú và hài lòng. Nếu không phải vì bộ đồ viên quan mà gã đang bận thì chắc ai cũng sẽ phải thừa nhận rằng, hắn ta trông còn nữ tính hơn cả tôi!

Tôi đứng lên, vòng ra phía bàn sau lấy bình trà rồi rót vào hai cái ly được đun bằng đất. Ăn bánh trôi xong thì phải uống trà. Có như vậy thì mới giữ được vị thanh của bánh.

Tôi vừa ăn vừa nhìn sang gốc thị. Quả nhiên, trên cây vẫn vậy, vẫn không có hoa hay bất kỳ một loại màu khác ngoài một màu xanh lá vô tận. Trông nó tội nghiệp, và cô đơn quá. Bà cụ Tứ ngày ngày bán quán cứ phải nhìn nó, có khác nào tự nhìn vào tấm gương phản chiếu hình ảnh của mình đâu?

Gã thái giám đưa tay lên gọi: "Cụ ơi, cho ta thêm một, à không, hai chén nữa."

Tôi giật mình quay sang nhìn tên thái giám, gã đã chén xong phần ăn của mình. Cả ly trà trên bàn cũng uống sạch. Cái tên này trông vậy mà dễ thương, mới lúc nãy còn không muốn ăn, mà bây giờ lại bắt đầu gọi thêm mấy chén nữa rồi kìa.

Tôi cười híp cả mắt lại: "Ngon mà, đúng hông?"

Gã thái giám đỏ mặt: "Hứ! Chỉ tại đó giờ, đây là lần đầu ta mới được thưởng thức qua món đồ ăn ngon như vầy thôi!"

Tôi bất ngờ, hỏi: "Ngài chưa từng ăn qua sao?"

Gã thái giám: "Trong cung, không có."

Tôi: "..."

Tôi thật sự kinh ngạc đến mức không biết phải thốt lên điều gì. Vậy là từ nhỏ tên thái giám này đã phải tiến cung rồi đó hả? Quanh năm suốt tháng chỉ biết quanh quẩn, lủi thủi, rồi ngắm nhìn bốn bề tường thành bao bọc thôi sao? Chắc chỉ có bầu trời xanh thẳm vốn hiền hoà, không thiên vị ai bao giờ, là thứ duy nhất kết nối hắn với thế giới đằng sau bức tường kia. Trong một lúc, tôi đã có thể tự giải thích tại sao hắn lại ương ngạnh đến thế, cả lý do tại sao hắn lại một lòng hướng đến đức vua như vậy.
---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net