19. Hắn ta chẳng dễ thương một chút nào cả.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngài có thể dừng dò xét được không? Tui cảm thấy rất khó chịu luôn đó!"

Tôi đang đi liền quay người lại, nhìn thẳng vào mặt gã ta. Tên thái giám vì thế mà cũng dừng lại. Gã nghênh mặt lên, ánh mắt dòm thẳng xuống mắt tôi. Hắn ta quả thật có khuôn mặt giống với con gái, nhưng lại rất cao lớn. So với tôi, gã coi bộ còn cao hơn tôi tận một cái đầu rưỡi lận!

Tên thái giám: "Xấu xí như ngươi, mà cũng có người thầm thương trộm nhớ đấy nhỉ?"

Tưởng gì.

"Không có đâu." Tôi cười rồi lại quay ra phía trước. "Không có ai thầm thương trộm nhớ tui đâu, dám chắc với ngài luôn đó."

Gã thái giám coi bộ không thoả mãn với câu nói bâng quơ của tôi, nên tôi đành nói tiếp: "Bởi vì họ đều thích chị Tấm. Ai ai cũng đều thích chị Tấm cả."

Tôi cứ như vậy mà bước tiếp. Đó là sự thật. Dân làng thích chị Tấm, ghét bỏ tôi. Đó là điều không hề thay đổi trong giấc mơ kia. Vậy nên, tôi chưa từng có ý nghĩ là dám hay cố kết bạn với những người đồng lứa với tôi trong ngôi làng này bao giờ.

Thế nhưng, có vẻ như tôi đã có một người bạn trạc tuổi tôi trong ngôi làng này rồi thì phải.

Cứ đi mãi, theo thói quen, tôi lại đến gốc cây trăm tuổi mà tôi thường hay ngồi. Tôi vốn đã nghĩ trong đầu biết bao nhiêu là chỗ, vậy mà cuối cùng vẫn để bản thân trong vô thức dẫn mình về đây. Chắc có lẽ vì ở đây có thể ngắm nhìn bao quát biết bao nhiêu là thứ: bầu trời, ngôi làng, và cả người dân tại nơi này nữa. Trong lòng tôi bỗng có cái cảm giác gì nôn nao, bồi hồi khó tả. Tôi chợt buột miệng nói:

"Mình thật sự muốn được chôn ở đây."

"Chôn?" Gã thái giám nhìn tôi đầy ngờ hoặc. Gã nhíu mày nhìn tôi. Có lẽ gã không hiểu tại sao một người tuổi còn trẻ tuổi như tôi lại có một mong ước kì lạ đến vậy.

Nhưng kể cả việc trả lời hay giải thích, tôi cũng chẳng buồn mở miệng đáp. Tôi lại tiếp tục dẫn gã đi tiếp. Tên thái giám sau đó cũng chẳng hỏi gì thêm. Chúng tôi lần lượt ghé sang hàng bánh căn, chả giò, rồi nước sâm, chè sen,... Gã bảo bản thân mình đã từng ăn chán chê ở trong cung, nhưng không hiểu vì sao, những món ăn này ở bên ngoài lại có nhiều hương vị hơn, nhiều màu sắc hơn, làm cho hắn hứng thú vô cùng. Tôi trộm nghĩ, nếu mấy người bán hàng này biết được đồ của họ còn ngon hơn cả đồ trong hoàng cung, chắc họ mừng dữ lắm.

Thoắt cái đã thấy mặt trời đã tắt dần nắng. Chắc sau ngày hôm nay, gã sẽ có thái độ tốt hơn với tôi thôi. Sau cùng thì, tôi đã vì gã mà tiêu tốn biết bao nhiêu là tiền rồi còn gì!!!

Gã đứng trước nhà tôi, xoa xoa bụng mà nói: "Hôm nay bản quan cao hứng cực kỳ. Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ chỉ như vậy là mua chuộc được ta. Dân đen xấu xí như ngươi ấy, chỉ có chó nó mới thèm. Ha ha ha."

Chết tiệt, đến cả giọng cười chế giễu của hắn còn nữ tính hơn cả tôi. Biết vậy, tôi đã cho gã chết chìm ở sông rồi.

Gã thái giám đột nhiên ngừng cười rồi hạ giọng: "Nhưng mà hôm nay, bản quan cũng- à ừ, ngươi. Ngươi hiểu mà, đúng chứ?!"

Này là đang muốn cảm ơn tôi mà không muốn nói thẳng ra đúng không?

"Ha ha, hổng có gì đâu." Cũng dễ thương ghê, tôi thầm nghĩ.

Gã thái giám: "Đồ lùn, xấu xí. Ha ha."

Không đâu. Là tôi nhầm. Hắn ta chẳng dễ thương một chút nào cả. Mau cút đi và đừng quay lại giùm một cái!
---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net