6. Tấm ơi, chị được nhờ rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như thế này thì chỉ còn khoảng ít lâu nữa là nhà vua mở hội cho mà xem.

Tôi nghĩ bụng, rồi lấp bốn cái hố đựng bốn lọ xương bống dưới chân giường. Thiệt tình, cô chị lơ ngơ của tôi cứ để khơi khơi dưới chân giường của chúng tôi mà chẳng hề che giấu cái gì cả. Bốn cái lọ này rồi sẽ hóa ra một bộ xiêm y lộng lẫy; hóa ra một đôi hài vừa in như được đo từ chân Tấm; hoá ra một con ngựa trắng toát hiền dịu và hoá ra cả một chiếc yên cương tuyệt đẹp nữa. Trên đường đi đến kinh đô dự hội, Tấm sẽ làm rơi một chiếc hài. Ngay sau đó, nhà vua sẽ nhặt được chiếc hài ấy. Tấm và đức vua sẽ sống hạnh phúc bên nhau còn tôi thì bị chết một cách bi thảm.

Trên cương vị là một người có cái chết bi thảm kia, tôi cực kì phản đối! Chưa kể, tôi vẫn luôn thắc mắc hai chuyện từ ngày còn bé. Tại sao đôi giày vừa như in chân Tấm lại có thể tuột ra khỏi chân của chị? Với cả, tại sao nhà vua lại có thể thông qua một chiếc hài đánh rơi mà lập nên hoàng hậu? Không phải các nghi thức thường phức tạp hơn sao?

Tôi trầm ngâm suy nghĩ, cố nhớ lại giấc mơ năm xưa.

Cũng đã hơn 10 năm kể từ khi tôi gặp cơn ác mộng đó. Các gương mặt và cái tên từng xuất hiện trong giấc mơ tôi đều quên đi hêt, chỉ còn nhớ man mán những sự kiện rải rác, rời rạc nhau. Tuy nhiên, nếu đức vua là người có thể khiến cho Tấm có được một cuộc đời an nhiên hạnh phúc, tôi quyết định rằng mình sẽ để cho sự kiện trẩy hội lần này diễn ra thành công tốt đẹp.

Để được như vậy, tôi cần phải thay đổi suy nghĩ của má: không để bà ép đi thử hài rồi tranh vào vị trí của chị là được. Không biết tôi trong giấc mơ ra sao chứ hình như chân của tôi với chân của Tấm là cùng một cỡ.

Cuối cùng, dân làng cũng nhận được cáo thị mở hội khắp nơi mừng vị hoàng tử trẻ đăng quang làm vua. Ông hoàng tử này nghe nói là thông minh lanh lẹ lắm, rất được lòng dân. Nghe đâu ngày trước, mới đây gì thôi, ổng còn đích thân đứng ra để thương lượng với quân địch. Sau đó, bọn họ đồng ý lui quân, từ từ thương thảo. Không cần phải nói, ai nấy cũng đều mừng rỡ. Làm gì có ai thích mà sống trong cái cảnh chiến tranh loạn lạc đâu chứ. Vậy nên, khắp nơi đều vui mừng mở hội khi nghe tin vị hoàng tử trẻ tuổi ấy trở thành vua, để ăn mừng cho một đất nước trong tương lai sẽ được dẫn dắt bởi một vị minh quân, để ăn mừng đoàn tụ của gia đình sau bao tháng ngày trên chiến trường.

Nếu đúng là như vậy, há chẳng phải vị vua tương lai này được ủng hộ và tin tưởng lắm sao?

Tấm ơi, chị được nhờ rồi!
---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net