2p!CanxVi (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Oh mon dieu, bộ đó hợp với em thật đấy bé Liên!

Liên gãi gãi đầu cười xấu hổ trước lời khen của Francine. Hiện tại thì sau khoảng 2 tiếng chạy xe bus từ Tokyo, ba người họ dừng chân nghỉ ngơi ở Kawaguchiko, một nơi ngay gần dưới chân núi Phú Sĩ. Thành phố miền núi này là một địa điểm cực kỳ lý tưởng để bạn vừa có thể ngâm mình trong suối nước nóng, vừa có thể chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt vời của núi Phú Sĩ, một cách rõ nét nhất. Vì điều đó, công ty cũng đã quyết định chọn nơi này làm nơi nghỉ ngơi sau chuỗi show diễn ở Nhật.

-Francine, chị không đi sao? Giờ không có ai đâu, không đi uổng lắm đấy.

Bây giờ là gần 11 giờ khuya, và cô nàng người châu Á đang định ra ngoài. Vận trên mình bộ yukata có sẵn của khách sạn, cô búi cao mái tóc đen rồi quay lại thuyết phục Francine lần nữa. Trái ngược với vẻ ăn vận của Liên, cô quản lý người Pháp khoác trên mình bộ đầm ngủ, mái tóc vàng sẫm xõa tự do hai bên vai, khoanh chân ôm điện thoại trên giường.

-Xin lỗi nhé bé Liên nhưng hôm nay chị không muốn đi. Em cứ thoải mái tận hưởng nhé, có gì về kể lại cho chị~

Thở dài chịu thua, Liên nhanh chóng lấy theo chìa khóa phòng rồi rời đi. Hành lang giờ này khá vắng, cô cũng có chút hơi hãi mà tăng tốc đến chỗ thang máy. Đứng trong buồng thang máy, cô cố gắng gạt nỗi bất an mà chỉ tập trung nghĩ đến mục đích của mình. Rời phòng vào giờ tối thế này, nơi duy nhất cô gái muốn đến là suối nước nóng lộ thiên của khách sạn. Tại sao mà Liên phải chờ đến khuyu như vậy ấy hả? Đơn giản là vì cô nàng khá là ngại, đặc biệt là việc phải lộ thân thể mình ra ngoài nên đi giờ này gần như sẽ không có ai, vấn đề phải khỏa thân trước mặt người khác sẽ không còn là vấn đề nữa.

Cánh cửa thang máy vừa mở ra, cô liền rẽ ngay vào hướng dẫn đến bồn tắm lộ thiên, rất nhanh mà không để ý là cửa thang máy bên cạnh cũng mở ra ngay một giây sau đó. Người từ trong trong đấy bước ra đương nhiên cũng không hề thấy cô, xoay người rẽ cùng vào nơi Liên vừa khuất bóng ban nãy.

-------

-Ôi, bà chị già như mình đành phải nhịn một ngày không ngâm mình vì hai cưng đó vậy~

Trong phòng, cô người Pháp ưỡn người rồi ngả lưng xuống tấm nệm mềm mềm của futon, miệng nở nụ cười đầy ma mãnh. Nghịch nghịch vài sợi tóc của mình, Francine mường tượng ra cảnh đôi trẻ bên nhau mà cười đầy quan ngại. Đúng rồi đấy, lí do duy nhất khiến cô quản lý này chịu ngồi trong phòng trong một dịp được đi tắm suối nước nóng thế này đây là vì hai con người ngoài kia. Ngay khi Liên vừa rời khỏi phòng, Francine đã rất nhanh nhắn qua cho Matt một cái tin để lôi kéo thằng bé đi tắm, đại loại là để thư giãn các thứ, hoàn toàn không đề cập đến Liên. Cô biết cô biết chứ, suối nước nóng lộ thiên ở đây hai bên nam nữ chỉ cách nhau một tấm vách gỗ, giờ đây lại vắng lặng, chuyện gì đến nó cũng sẽ đến thôi. Bật cười đầy chiến thắng, Francine không tiếc lời tự khen ngợi khả năng mai mối tuyệt hảo của mình.

Dự là mình sẽ đi tắm một chút trước khi trở lại giường ngồi đợi Liên về, cô đứng dậy, tiện tay lấy cái điện thoại đang nằm một bên giường, ngân nga một giai điệu tình yêu hường phấn nào đấy mà tiến lại tủ quần áo.

-C-cái gì đây?!

Vầng, cái sự thỏa mãn tồn tại trên mặt Francine chưa được bao lâu đã bị thay bằng sự bất ngờ, và hoảng hốt tột độ. Vốn chỉ muốn xem lại trên trang mạng xã hội ở nước này có tin tức gì mới hay không, không ngờ rằng cái tin đập vào mắt lại mới tới mức cô muốn té xỉu. Hoãn lại hết việc tắm táp, cô quản lý ấn vào mục tin, chân nhịp nhịp sốt ruột chờ đường mạng bỗng dưng chậm đến khó chịu.

Hiện lên giữa màn hình pixel là một bức ảnh to tướng với hai nhân vật chính trên nền ảnh đó tuy không rõ lắm nhưng cũng đủ khiến Francine đổ mồ hôi lạnh. Cô lướt xuống bên dưới, toàn là tiếng Nhật, khổ nỗi cô lại không rành tiếng Nhật cho lắm, chỉ là biết chút chút. Lưu hình về máy, Francine sao chép link rồi gửi cho người bạn là người Nhật của mình nhờ dịch hộ.

Ting.

Nhanh như cắt, cô mở tin chat từ bạn mình gửi đến. Hàng lông mày mảnh nhíu lại theo từng dòng chữ, tâm trạng lo lắng cũng theo đó mà tăng. Tin tức đó vẫn chưa là gì, những dòng comment mới là căng thẳng nhất. Đập trán mình một cái mạnh, Francine ngửa mặt nhìn trần nhà, miệng thầm lẩm bẩm.

-Tiêu rồi...lần này căng rồi...

Ấn số, cô cấp tốc gọi về công ty thông báo tình hình, mắt liếc qua liếc lại giữa cánh cửa phòng với đồng hồ. Kế hoạch ghép đôi điên khùng của cô, giờ thì hại chết Liên với Matt rồi.

-------

Khép hờ mắt, Liên ngân lên một tiếng đầy thoải mái khi cảm nhận làn nước ấm nóng theo từng gợn sóng vờn quanh vai mình. Đây rồi, cái cảm giác khoan khoái dễ chịu như thể cả nơi đây là thiên đường của mình đây, cuối cùng cô cũng đã có thể an an bình bình mà tận hưởng nó sau bao nhiêu tháng ngày lưu diễn. Đôi mắt hổ phách mơ màng mở ra, hướng lên bầu trời đầy sao lấp lánh.

-Cũng gần hai tháng rồi...

Gần hai tháng cùng lưu diễn với cậu chàng ca sĩ người Canada kia. A, Liên bật cười, cô đã quên mất là mình từng không thích, và có một chút hãi cậu ta hồi đầu như thế nào đấy. Hất nhẹ dòng nước quanh mình, cô thả lỏng hai vai, môi vẫn cong lên thành nụ cười. Liên hoàn toàn không thể ngờ là cô đã quên mất những gì mà báo chí gắn lên cho cậu từ sau hôm ở Pháp ở cơ đấy, thật là. Mà cũng đúng thôi, vờn nhẹ qua mặt nước, đáy mắt cô ánh lên tia dịu dàng khi nhìn những vòng tròn đang lan đều trước mặt mình, cậu ấy chẳng như những gì truyền thông nói, hoặc, chỉ là một chút giống thôi. Cô biết chuyện này nghe cứ như trong mấy câu chuyện tình yêu về mấy tên bad boy trong nóng ngoài lạnh các kiểu nhưng Matt thực sự đúng như vậy. Cậu ta đúng là chẳng thân thiện gì nhưng đến mức bị gọi là ăn chơi hay tệ hại như người ta vẫn nói thì thật không phải.

-Mình lại đang nghĩ cái gì thế này, không dưng lại cứ nghĩ về tên mặt tỉnh đấy...

Tuy tự nhủ với mình như thế nhưng cô vẫn không thể nào ngừng suy nghĩ về Matt. Liên muốn mình trở thành trợ thủ đắc lực nhất cạnh cậu ca sĩ, vì tính cầu toàn trong nghề nghiệp, trách nhiệm và cũng vì một chút mong muốn đặc biệt với cậu. Bản thân cô cũng muốn cậu không phải mang tiếng xấu trên mình, bởi vì sao thì cô cũng không rõ. Tuy vậy, cô vẫn muốn thế và cô sẽ làm được.

Hoặc, đó là những gì Liên nghĩ.

Cô gái vẫn không hề hay biết gì về các bài báo đang rầm rộ bên ngoài, đơn giản vì cô không phải là một người thích lên mạng xã hội cho lắm, huống hồ đi nước ngoài thì wi-fi phải trả tiền nên cô cũng không muốn dùng. Nhưng có lẽ, lúc đấy Liên ước gì mình đã không tiếc tiền đến thế.

Tạm thời gác qua vấn đề đó, chúng ta trở về với thực tại.

Khung cảnh quá đỗi bình yên và thư thái khiến Liên như quên mất thời gian. Nhìn quanh, khi đảm bảo là không có ai, cô bác sĩ ngân nga khẽ hát một giai điệu nào đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Ừ thì, trong khu nữ thì chắc là không có ai thật.

Còn phía bên kia thì vẫn còn tồn tại một ai đó, một ai đó là người đã sáng tác bài hát và trình diễn nó trên show của mình.

Lúc đầu Liên chỉ là ngân nga, một lát sau thì chắc là do ngâm nước nóng lâu hơn cho phép mà choáng váng hoặc là gì đó khác, cô cao hứng hát vang lên làm cho ai kia đang ngâm nửa mặt trong nước suýt nữa sặc khi bất chợt nghe giọng hát của cô. Khỏi phải nói cũng biết Matt bất ngờ đến mức nào khi mà nghe cô nàng kia ngân nga bài hát của mình một cách thoải mái và...sung đến vậy.

Liên vẫn cứ thế mà hát, có lẽ là do đi show của cậu nhiều quá mà từ khi nào cô thuộc lời bài hát luôn rồi. Nghe cô hát như thế kia cậu cũng bất giác hát theo, chất giọng trầm trầm hòa quyện với chất giọng cao nhưng lại rất ấm áp của cô thành một bản song ca hoàn hảo. Hoặc là do giọng cậu quá trầm, hoặc là do Liên quá tập trung vào bài hát của mình mà cô không hề nhận ra một chất giọng khác đang hòa vào bản độc tấu của mình.

Bài hát kết thúc, nhận thấy phía đối diện chỉ còn tiếng ngân nga nho nhỏ phần điệp khúc, Matt mới chợt giật mình im bặt. Chết thật, nãy giờ cậu không nhận ra mình đã đệm theo bài hát đó, lỡ mà cô phát hiện ra cậu cũng đang ở đây thì... Vầng, một ý nghĩa không tưởng đã vụt qua đầu Matt, cậu sẽ xấu hổ, kẻ mặt tỉnh này sẽ xấu hổ đến chết mất. À mà không, đã luôn rồi ấy chứ, nhưng chàng ta lại cho rằng người mình nóng lên là do nhiệt độ trong bồn mà thôi.

Trong khi Matt còn đang bận tìm một thứ gì đó khiến mình phân tâm thì Liên đã rời khỏi bồn nước nóng, hai má ửng đỏ do ngâm mình hơi lâu. Cô bác sĩ thấy đầu mình hơi choáng, tự nhủ may mà còn nhớ rời khỏi bồn chứ không chắc xỉu trong đấy luôn. Nhận thấy bên phía còn lại bỗng im ắng bất thường, Matt cũng quyết định rời khỏi bồn nước. Hai con người đi về hai cửa đối diện và, gặp nhau tại ngã rẽ trước khi rẽ sang thang máy.

-M-Matt...?

Nhíu mày, cô nhìn cái hình ảnh đang ngả nghiêng trước mặt cô, đừng nói là cô đã choáng quá rồi đấy nhé. Thật là, Liên hứa từ nay sẽ không dám ngâm mình lâu đến như vậy trong suối nước nóng nữa đâu. Dựa lưng vào tường, cô nhắm mắt lại rồi xoa quanh mắt vài vòng, cốt yếu để cho tầm nhìn bớt hoa lên và ngả nghiêng nữa.

-Hở?

Chớp mắt, đồng tử hổ phách hơi mở lớn. Khoan, cô nhớ cô bị hoa mắt chứ đâu phải giảm thị lực đâu mà sao tự dưng tối vậy? Ngẩng đầu, yeah, giờ thì cô đã hiểu tại sao đột ngột lại tối như thế rồi.

-Sao thế?

Cô cảm thấy thật khó hiểu khi tự dưng Matt lại dồn cô kẹt vào giữa cánh tay cậu thế này. Khó hiểu hơn nữa là khi cậu chàng chẳng lên tiếng gì mà chỉ cứ nhìn chăm chăm vào Liên như thế. Cựa quậy, cô liếc ngang liếc dọc để tránh đôi mắt màu đỏ đang chăm chú nhìn mình.

-Này, anh-

-Im lặng.

Dù khá bực khi đột ngột bị cắt lời, còn với cái giọng ra lệnh thế kia nhưng cô cũng kìm lại mà làm theo, chân mày nhăn lại nhìn cậu như dò xét. Matt liếc nhanh qua bên hướng thang máy rồi nhích về phía trước, ép sát lại gần cô. Liên phát hoảng. Thật sự phát hoảng. Và khi mà cô đang chuẩn bị vào thế tự vệ, mặc kệ cậu có là người quen hay không mà tung cho cậu một cước thì bùm, tất cả ngừng trệ.

Hôn.

Con người trước mặt đang hôn cô.

Matt Williams đang hôn cô.

Người ta nói trong những giây phút này thì não sẽ tạm ngưng hoạt động hay cơ thể đóng băng nhưng không, adrenalin rất nhanh tiết ra kích thích Liên ngay lập tức. Cô vung tay đá chân định chống cự nhưng đã nhanh chóng bị cánh tay rắn chắc của cậu vòng qua siết lại, chặt đến mức cô muốn động đậy cũng chẳng được.

-Ô, ra là đôi tình nhân thôi à.

-Cậu nhìn nhầm thôi, không phải là hai người đó đâu.

Người đang chống cự bỗng khựng người. Khoan, từ từ, nó sai sai. Dù cho bị bóng hình to lớn của Matt bao phủ hết người nhưng cô vẫn có thể thấy được hai người con gái kia, duy chỉ có họ là không thấy được cô. Họ đang nhìn cô, không, là cả hai người, cô và cậu. Ánh nhìn đó...nó là dò xét, soi mói và tò mò phải không? Nó không đơn thuần chỉ là một cái nhìn khi bạn bắt gặp một cặp tình nhân đang hôn nhau ngoài đường, nó giống như kiểu bạn đang tìm kiếm, thăm dò cái gì đấy hơn.

Hai người đó vừa khuất bóng, vòng tay quanh người Liên cũng nới lỏng dần, hơi thở nóng của cậu bỗng chốc như làn hơi mỏng vờn qua môi cô. Người Liên nóng bừng, hai gò má đỏ ửng lên khi môi vô thức bặm lại để lưu giữ một chút dư vị vừa nãy. Đôi mắt hổ phách tìm kiếm một biểu hiện gì đó trên khuôn mặt cậu nhưng tất cả những gì cô thấy là mái tóc vàng sẫm còn vương nước che khuất đi khuôn mặt góc cạnh nhìn nghiêng của Matt.

-Cô về phòng đi.

Liên không nói gì mà nhanh chân lủi đi, ngược với hướng của hai cô gái ban nãy. Matt vẫn đứng yên tại chỗ, không nhìn cô, gương mặt vẫn không đọc được cảm xúc gì trên đấy. Đợi đến khi cô đã đi khỏi cậu mới ngồi bệt xuống hành lang khách sạn, vuốt mặt. Hai gò má của Matt giờ đã phảng phất vài vệt hồng, đôi mắt đỏ nhìn trân trân xuống sàn, răng cắn chặt. Cậu đã làm trò gì thế này...? Matt chỉ là nhìn qua thì thấy hai cô gái kia có mang vòng tay của riêng fan cậu nên nhận ra, cậu cũng biết về vụ tấm ảnh cô với cậu ở Venice đã bị đăng lên, chỉ sợ nếu hai người đó mà thấy sẽ gây khó dễ cho cô sau này. Đúng vậy, cậu chỉ là muốn giả như một cặp tình nhân, mục đích để che cho thân hình nhỏ bé của cô mà thôi. Vậy mà...tại sao vậy, nhìn từ ngoài thì ai cũng đã nghĩ là họ đang hôn nhau, tại sao cậu lại còn hôn cô thật làm gì. Kinh nghiệm đóng quảng cáo trước đó đã cho cậu biết đứng như thế là đã lừa được thiên hạ rồi cơ mà...Tại sao chứ...?

-Damn it, mình không kìm được!

Nhìn vẻ mặt đỏ ửng của cô như vậy, gò má đỏ, chóp mũi hồng hồng, đến cả đôi môi cũng trở nên mộng nước đến kì lạ, dù biết là do nước nóng nhưng...cậu vẫn không ngăn được bản thân mình. Nếu có trách thì chỉ có thể trách tại sao sau khi ngâm mình xong cô lại trở nên kích thích quyến rũ đến vậy thôi. Tuy vậy, Matt vẫn không khỏi tự chửi bản thân mình. Ngăn thì đã ngăn được Liên khỏi bị phát hiện rồi đấy, quần áo, tóc tai cộng với thời điểm như thế thì chắc đến cả cậu cũng không ai nhận ra nhưng mà...tiêu rồi. Cô ấy chắc chắn sẽ hiểu lầm mất, cậu phải giải thích sao đây? Không không, vấn đề ở đây là, tại sao cậu lại không muốn giải thích mà cứ để cho cô hiểu làm thế này.

Và cậu lại rất muốn làm lại điều đó một lần nữa.

------

Liên tự nhủ với bản thân rằng sẽ coi như tất cả những gì mà cơ thể mình đang bị hiện tại là do nước nóng. Mặt nóng lên, nước nóng, mặt đỏ ửng, nước nóng, tim đập thình thịch, thôi thì cứ coi như là do nước nóng nốt luôn đi. Chạm lên môi mình, cô bác sĩ lại lần nữa đỏ bừng mặt. Quên đi quên đi, chắc chắn chỉ là vấn đề gì đó thôi, cậu ta không hề có ý gì hết.

Cạch.

-Francine, chị chưa ngủ sa-

-Liên, lại đây.

Khuôn mặt nghiêm túc của Francine khiến cho tâm trạng đang bối rối của Liên lập tức biến mất. Cô bất chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng lại gần, gạt hết mong muốn kể chuyện vừa nãy qua một bên. Đợi cho cô đã yên vị trên futon, Francine mới từ từ cất tiếng.

-Lúc nãy em có gặp Matt không?

Giật thót mình, cô cố duy trì sự bình tĩnh mà gật đầu.

-Ừm. Liên à, từ sau hôm nay em đừng giao tiếp hay lại gần với cậu ấy nữa, chỉ duy là công việc mới được trò chuyện thôi.

Lời nói ra không khỏi khiến cô bác sĩ ngạc nhiên. Nhíu mày, cô hỏi lại.

-Có chuyện gì vậy ạ?

-Một số chuyện thôi, mai chị sẽ nói rõ hơn. Đây chỉ là cách tạm thời, để tốt cho em sau này, cố gắng hạn chế tiếp xúc với Matt. Buổi diễn thì hạn chế rời khỏi chị, ở trong cánh gà thôi, đừng ra ngoài, được chứ?

Dù chưa định hình rõ nhưng Liên cũng đã lờ mờ đoán ra. Gật đầu, cô trầm tư một lúc rồi ngập ngừng hỏi lại.

-Có phải...báo chí đang cho tụi em là một cặp?

Động tác gián đoạn của Francine đã cho cô câu trả lời. Vậy là những gì cô thấy từ hai cô gái kia là chính xác, và những suy luận của cô cũng chính xác. Mọi chuyện, có vẻ đã bắt đầu đi đúng theo cái hướng showbiz của nó, theo một chiều tiêu cực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net