Special Chapter - Spring

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian mãi cứ trôi, một năm mới lại đến, mùa đông lạnh lẽo đã nhường chỗ lại cho sắc xuân ấm áp đến với trần thế. Con đường phố tràn ngập không khí Tết, náo nức, nhộn nhịp người qua kẻ lại. Trải dọc dải đất Việt Nam, niềm hân hoan đón xuân như được truyền tiếp từ Bắc vô Nam, từ miền Bắc còn se lạnh đến phương Nam nắng ấm chan hòa. Từng nụ đào bừng nở phủ đẩy lùi tiết trời lành lạnh bằng một không gian nhẹ nhàng đằm thắm của sắc hồng, ở miền Nam, nắng ấm lại càng tươi hơn dưới một rừng mai khoe sắc.

Dưới bầu không khí ấy, ắt hẳn lòng bất kì người con đất Việt nào cũng sẽ tràn ngập niềm vui tươi, nhà nhà đón Tết, tấp nập chuẩn bị. Đêm 30, phố phường nhộn nhịp hơn thảy. Dọc đường phố những người bán hàng ráng bán nốt vụ cuối cùng trước 12 giờ để về sum họp với gia đình, những chậu cảnh lại lần lượt được chất lên đưa về những mái ấm. Trẻ em háo hức chờ xem Táo quân, mong chờ mùng 1 với những phong lì xì đỏ thắm. Mâm cỗ được bày biện đầy đủ, nào dừa, nào xoài, nào đu đủ bên cạnh bánh chưng xanh hay những đòn bánh tét. Trên những con đường đầy dòng người qua lại, một bóng áo dài lục cứ thấp thoáng lướt qua.

Người con gái với mái tóc đen tuyền buộc lỏng phía sau, đôi mắt màu nâu đen trong tà áo dài màu mạ non mỉm cười nhìn ngắm phố phường. Cô đến giúp người thương nhân mau bán hết hàng trước giao thừa, giúp nhà nhà sửa soạn mâm cỗ, giúp những cô chú công nhân hốt rác trên đường và giúp cả những đứa trẻ nhà nghèo phải mưu sinh trên đường phố. Cô gái ấy là ai mà có thế ẩn hiện để giúp đỡ mọi người như vậy? Một cô gái lại nhưng lại luôn khiến cho người ta cảm giác tin tưởng đến kì lạ, như thể, cô là một phần của họ, một phần không thể thiếu trong tâm hồn và trái tim họ.

Trần Liên - hay còn gọi là Việt Nam, cô là người đại diện cho mảnh đất hình chữ S này dưới dạng một con người, có suy nghĩ, tính cách và tình cảm. Một đất nước ít khi xuất hiện trước công chúng, thường chỉ là người quan sát và đưa ra quyết định cuối cùng. Nhưng riêng cô thì cô rất yêu công dân nước cô nên dù bận rộn đến đâu, Liên cũng sẽ cố sắp xếp để đi thăm những người dân của mình, đặc biệt là Tết. Một quốc gia bị ảnh hưởng bởi người dân. Nếu họ vui, quốc gia ấy cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng chỉ cần một ai đó đau buồn, nỗi buồn ấy cũng sẽ như luồng xung thần kinh truyền đến từng tế bào của người đại diện.

Một cảm giác nhói lên trong cô, cảm xúc đau buồn từ đâu ập đến lấp đầy trái tim Liên. Đôi mắt nâu nhìn quanh con đường để tìm kiếm nơi xuất phát của nỗi đau ấy. Theo bản năng của một quốc gia, cô hướng người chạy về phía nỗi buồn kìa đem lại. Liên dừng chân trước một xóm nhỏ mà bản năng bảo cô là đã đến nơi cần tìm. Đường vào xóm nhỏ, hẹp và tối mờ, hai bóng đèn nhấp nháy phía trên không đủ để đánh bật lên cái màu tối ảm đạm nơi đây. Dọc theo con đường là những mái nhà lụp xụp, tường cũ ngả vàng, leo lắt vài ánh đèn nho nhỏ.

Việt Nam bước vào nơi xóm nghèo, đưa mắt tìm kiếm. Ánh nhìn cô dừng lại ở góc giữa hai căn nhà, có cậu bé trạc 10 tuổi, làn da ngăm đen, mái tóc đen nhánh bù xù, được thu lại một góc nhìn xa xăm. Đôi mắt đen sâu hun hút như muốn bao trùm nỗi buồn lên cả không gian xung quanh. Liên lại gần thân hình bé nhỏ, ngồi xuống bên cạnh khiến cậu nhóc giật mình.

Đôi mắt đen láy nhìn cô ngạc nhiên rồi lại chuyển hướng nhìn xuống hai bàn tay mình. Cô xoa nhẹ đầu em rồi cười hiền. Nỗi buồn mà cậu bé đang chịu đựng cô đã cảm thấy được. Một cậu bé mồ côi tội nghiệp.

- Em có muốn đón giao thừa ở nhà chị không?

Nếu là một người bình thường, không ai là tự dưng hỏi như thế, nhưng Liên là một quốc gia nên cô không hề ngần ngại mà đề nghị. Cậu bé không hiểu vì sao, một người lạ với một lời đề nghị như thế, nhưng cậu không hề thấy nghi ngờ mà trái lại, lại cảm thấy rất tin tưởng. Nắm lấy bàn tay gầy bên cạnh, cô kéo em đứng dậy rồi nhanh chóng hòa nhập vào phố phường nhộn nhịp.

Liên dẫn cậu nhóc đến những cửa tiệm còn mở cửa, sắm cho cậu bộ áo quần mới rồi lại rẽ vào cửa hàng tạp hóa gần đó mua nào là mứt dừa, mứt bí, mua thêm cả nước ngọt làm khuôn mặt em sáng lên rực rỡ. Đòn bánh tét mới hấp xong được dúi vào tay cậu bé kèm theo vài cái bánh ít nhỏ. Một hũ củ kiệu cũng đưa gói lại tặng cho em. Không những thế, cô còn vui vẻ dẫn cậu nhóc trèo lên tầng thượng của tòa nhà cao chót vót để mà ngắm pháo bông nữa chứ. Một nỗi tò mò dấy lên trong lòng em về người con gái trước mặt.

Đồng hồ đang đếm ngược, chỉ còn vài giây nữa là thời khắc giao thừa thiêng liêng đã đến, Liên quay sang cậu nhóc nói nhỏ.

- Hãy ước những gì em thích nhé.

Pháo sáng rực bầu trời đêm, những tia sáng lan tỏa ra khắp nơi, len lỏi xuống từng khuôn mặt của con người. Tiếng reo hò dậy sóng từ khắp nơi, chào đón đợt pháo hoa đầu tiên của năm mới. Từng đợt pháo nổ vang tung ra thành những đóa hoa đầy màu sắc trên nền trời đen thẳm lung linh, huyền ảo.

Đôi mắt đen phản chiếu muôn vàn đóa hoa đang tỏa sáng, cậu nhóc lẩm bẩm ước nguyện. Tuy điều ước không hề được phát ra thành lời nhưng Liên vẫn có thể nghe được, vì nỗi buồn trong cô đang dần biến mất và thay bằng niềm vui. Em ước gì năm sau sẽ lại gặp chị.

Cô vuốt tóc cậu bé rồi thì thầm:

- Chắc chắn thôi, em sẽ gặp lại chị.

Đồng tử mở to ngạc nhiên nhìn cô, em chớp mắt rồi thu hết can đảm hỏi lên điều thắc mắc của mình.

- Chị là ai?

Liên chỉ cười đáp lại, cô không trả lời.

- Chị nói là đến nhà chị, nhưng nãy giờ chúng ta đã đến đâu?

Cô bật cười trước câu hỏi ngây ngô, đưa mắt lên vầng pháo hoa lung linh trên cao, cô từ tốn đáp lại.

- Nhà của chị, là cả đất nước Việt Nam này. Và tên của chị, là Nguyễn Hoàng Liên hay còn gọi là Việt Nam.

Tia sáng cuối cùng vụt lên bắn tung ra thành trăm mảnh làm không gian sáng như ban ngày. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhóc thấy Liên nở nụ cười tươi rồi dần biến mất vào không khí. Đến khi ánh sáng tắt hẳn, tiếng chuông chùa vang lên chào mừng năm mới thì bên cạnh cậu, cô gái ấy đã biến mất tự bao giờ. Bần thần, cậu đưa tay chạm vào vị trí bên cạnh, đôi mắt đen lấp lánh niềm vui. Cảm ơn chị, Việt Nam.

---

P/s: Chào mọi người, Hannah/Yukkun đây ạ. Thật sự thì oneshot này đăng có hơi muộn chút nhỉ (lol), hết mùng nên hết Tết mất rồi... Cơ mà, dù là nó đã bị muộn mất mấy (chục) ngày nhưng mình vẫn mong được gửi tới mọi người những lời chúc tốt đẹp nhất cho năm mới nhé, hi vọng năm tới mọi người cũng sẽ tiếp tục đồng hành với mình.

Chúc mọi người năm mới vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net