Bạn qua mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn qua mạng.

Bạn qua mạng – một thứ gì đó rất đỗi mông lung. 

Thứ duy nhất liên kết chúng ta lại chỉ là mạng xã hội. Rồi một mai cậu biến mất khỏi nơi đó tớ biết tìm cậu ở đâu trong thế gian bạt ngàn này? 

Có những người bạn ta chưa từng biết mặt, có những người bạn chưa từng gặp nhau lấy một lần. Vậy mà, khi ở bên họ ta lại bình yên đến lạ. Cũng chính vì chẳng biết đối phương là ai nên khi ta lạc mất nhau chẳng làm gì được, chắc có lẽ chỉ là đợi chờ trong vô vọng. 

Có khi những người bạn qua mạng ấy còn tốt gấp vạn lần người bạn ngoài đời ấy chứ, họ lắng nghe ta, họ cùng ta chia sẻ, có lẽ vì chẳng biết nhau là ai nên chúng ta chẳng ngần ngại kể chuyện đời tư, kể những bí mật bấy lâu nay cất giấu. 

Tớ ngoài bắc, cậu trong nam, chúng ta cách nhau cả ngàn cây số, gặp được nhau cũng khó. Tình bạn qua mạng, kết thúc thì dễ, bên nhau thật lâu mới khó. Phải chăng khoảng cách địa lý là thứ duy nhất ngăn cản tớ và cậu ôm nhau một cái sao?

Câu chuyện này, là về 2 người dưng nhưng rồi lại trở thành những người bạn thân.

Từ lần đầu tiên gặp cậu trên Discord, tớ biết tớ sẽ rất yêu quý cậu rồi. Cậu thân thiện với mọi người, luôn quan tâm và hỏi han những người xung quanh. Dù chưa biết cậu là ai, đến từ đâu, tớ không ngần ngại mà ấn ngay nút Send Friend Request cậu.

Nhưng điều tớ không ngờ tới, chính là cái nút đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tớ.

Tớ và cậu nhắn những tin nhắn đầu tiên, hỏi thăm và cùng tìm hiểu về nhau. Tớ chắn chắc cậu cũng chả đoán được rằng với những tin nhắn đó, chúng ta đã cùng bắt đầu mở ra những cuộc trò chuyện không hồi kết.

Càng tìm hiểu, tớ càng thấy thân thiết với cậu hơn. Chúng ta ngày nào cũng nhắn tin đến 1, 2h sáng không biết mệt.

Có 1 điều tớ nhận ra, là khi ở bên cậu, tớ cảm thấy thật an toàn. Tớ thoải mái chia sẻ cho cậu những sở thích, những bí mật thầm kín nhất mà tớ chưa từng nói cho ai. 

Cảm giác đó thật lạ lẫm đối với tớ, vì lẽ chưa ai cho tớ cảm giác như vậy.

Từ khi gặp cậu, cuộc sống tớ dường như thay đổi.

Tớ luôn cảm thấy vui vẻ, tích cực thay vì buồn bã, chán nản như trước. Tớ tự tin hơn rất nhiều, những mối quan hệ của tớ với những người xung quanh cũng từ đó mà cải thiện. 

Tớ biết chắc chắn những thay đổi này là nhờ cậu.

Cuộc sống tớ thật dễ dàng khi có cậu, làm tớ quên mất rằng cậu chỉ là 1 người bạn qua mạng, cậu có thể chia tay bất cứ lúc nào. Rồi tớ sẽ phải làm gì khi không có cậu đây?

 Cậu đã nhắn tin nhắn tạm biệt đó.

Tớ không nhớ lúc đó tớ cảm thấy thế nào, nhưng chắc chắn thật tuyệt vọng, buồn bã lắm.

Chúng ta mới quen nhau được 6 tháng, đã phải tạm biệt sớm vậy sao?

Chưa bao giờ trong đời, tớ khóc nhiều như thế.

Người ngoài nhìn vào sẽ bảo tớ yếu đuối khi khóc vì 1 người bạn trên mạng như vậy. Nhưng liệu họ có biết cậu đã giúp đỡ tớ như thế nào, đã thay đổi cuộc đời tớ ra sao không?

Cậu bảo tớ không được khóc, không được buồn. Tất nhiên tớ sẽ cố gắng làm theo lời cậu nói rồi. Nhưng ước gì làm dễ như nói nhỉ?

Cảm ơn cậu nhiều lắm. Vì cậu đã luôn bên tớ khi tớ cần. Luôn làm tớ vui hơn sau những ngày dài mệt mỏi. Luôn cho tớ cảm giác tin tưởng và an toàn mà tớ chưa từng thấy ở bất cứ ai trên cuộc đời này...

Liệu sau khi cậu tạm biệt tớ, cậu còn nhớ tớ không? Còn nhớ kỉ niệm 6 tháng tươi đẹp đó không?

Hay cậu sẽ gặp những người mới, rồi lãng quên đi tớ?

Cuộc sống rồi vẫn sẽ tiếp tục. Nhưng có 1 điều tớ chắc chắn, là tớ sẽ luôn nhớ cậu.

Tớ sẽ luôn nhớ cái cảm giác vui sướng tột cùng khi nghe thấy thông báo tin nhắn từ cậu. Tớ sẽ luôn nhớ lần đầu chúng ta voice call, cùng nói chuyện thâu đêm về tất thảy mọi thứ trên đời. Tớ sẽ luôn nhớ cái lần chúng ta hứa với nhau sẽ trở thành bạn thân mãi mãi, không bao giờ cách xa.

Sẽ nhớ, nhớ lắm chứ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net