KAIN -KAIN- (2.1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KAIN-KAIN-(2.1)

Bản dịch này được dịch trực tiếp từ bản gốc tiếng Đức, vui lòng ghi rõ nguồn khi chia sẻ.

Trans: Chan trang, Mona Zhao

(FOR A.R.M.Y)

==============

Thứ cứu rỗi tôi khỏi những đau đớn tột cùng lại đến từ một nơi không hề mong đợi, và đồng thời một thứ gì đó mới đến cùng nó trong cuộc sống này vẫn bị tác động cho đến nay.

Trong trường của chúng tôi có một học sinh mới chuyển đến. Cậu ấy là con trai của một góa phụ giàu có, người chuyển đến thành phố của chúng tôi, và cậu ấy đeo băng tang trên khuỷu tay mình. Cậu ấy hơn tôi một lớp và nhiều tuổi hơn tôi, nhưng mà tôi cũng sớm chú ý đến cậu ấy, như tất cả mọi người. Những đứa học sinh kỳ lạ thế này thường trông rất già so với vẻ bề ngoài, cậu ấy không tỏ ra mình là một đứa trẻ trước mặt mọi người. Giữa những đứa trẻ non nớt như chúng tôi cậu ấy thật lạ lẫm và trưởng thành như một người đàn ông, còn hơn thế nữa, như một quý ông vậy. Cậu ấy không được yêu thích cho lắm, cậu ấy không tham gia trò chơi hay còn chẳng bao giờ tham gia vào mấy cuộc ẩu đả, những đứa khác chỉ thích giọng nói tự tin và quả quyết của cậu ấy khi đối đầu với giáo viên. Cậu ấy tên là Max Demian.

Vào một ngày, thường vẫn xảy ra trong trường của chúng tôi, vì một lý do gì đó lại có thêm một lớp học thứ hai sẽ được vào học trong phòng học rất là lớn của chúng tôi. Đó là lớp của Demian. Những đứa nhỏ sẽ đọc truyện Kinh thánh, những đứa lớn phải làm bài luận. Trong khi chúng tôi đang phải nhồi nhét vào đầu câu chuyện của Kain và Abel (1), tôi nhìn lướt qua Demian nhiều lần, gương mặt cậu ấy mê hoặc tôi đến kỳ lạ, và tôi nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú, tinh khôi, không bình thường này và chăm chú vào công việc của cậu ấy; cậu ấy trông không hề giống một học sinh đang làm bài tập chút nào, mà trông giống như một nhà nghiên cứu đang theo đuổi một vấn đề của mình. Cậu ấy thực sự đối với tôi không hề thoải mái, mà ngược lại, tôi luôn đối lập với cậu ấy, so với tôi cậu ấy quá giỏi và lạnh lùng, tính cách chắc chắn của cậu ấy là thách thức đối với tôi, và đôi mắt của cậu ấy chứa đựng sự biểu lộ của người trưởng thành – thứ mà trẻ con không bao giờ thích – với một chút chế nhạo thoáng qua một cách buồn bã. Tuy vậy tôi vẫn luôn phải ngắm nhìn cậu ấy, cho dù tôi có yêu quý hay ghét bỏ cậu ấy; cậu gần như chỉ liếc qua chỗ tôi một lần, rồi tôi nhanh chóng quay đi với ánh nhìn sợ hãi. Khi tôi suy tư về ngày hôm nay, lúc đó cậu ấy trông như học sinh như thế nào, thì tôi có thể nói rằng: cậu ấy luôn khác biệt trong mọi khía cạnh, là một người mang dấu ấn cá nhân và độc lập và luôn được chú ý – tuy vậy cậu ấy lại làm mọi thứ có thể để không gây chú ý, ăn mặc và hành xử y như một vị hoàng tử, người lạc giữa những cậu bé nông dân nghèo và đang cố gắng để hòa nhập với chúng.

Trên con đường từ trường về nhà cậu ấy đi sau tôi. Như những đứa khác sẽ chạy đi, thì cậu ấy lại đi qua chỗ tôi và chào. Kể cả lời chào này, cậu ấy đã cố bắt chước cho giống giọng của học sinh, nhưng sao nó vẫn trưởng thành và lịch sự đến thế.

"Chúng ta hãy cùng nhau đi một đoạn chứ?" cậu ấy thân thiện hỏi. Tôi bị thuyết phục hoàn toàn và gật đầu. Rồi tôi miêu tả cho cậu ấy tôi ở đâu.

"À, ở kia hả?" cậu ấy cười nói, "Tớ biết ngôi nhà này rồi. Ở trên vòm cửa nhà của các cậu có gắn một thứ gì đó rất kỳ lạ làm tớ rất thích thú."

Lúc đấy tôi cũng không biết ý của cậu ấy là gì, và tôi đã rất ngạc nhiên, khi dường như cậu ấy nhận ra ngôi nhà của chúng tôi còn tốt hơn cả tôi. Một loại huy hiệu được gắn vào như một đá mái tường trên vòm cửa, theo thời gian nó đã bị mài đi và thường được phủ một lớp sơn, như tôi biết, thì gia đình tôi và tôi không liên quan gì đến nó.

"Tớ cũng không rõ về cái đó lắm.", tôi ngại ngùng nói. "Nó là một con chim hoặc đại loại như thế, nó hẳn là cũ lắm rồi. Ngôi nhà trước kia thuộc về một tu viện mà."

"Có thể lắm chứ." Cậu ấy gật gù. "Cậu hãy nhìn kỹ nhé! Những thứ như thế này thường rất thú vị đó. Tớ nghĩ, đó là một con chim cắt Bắc mỹ."

Chúng tôi tiếp tục đi, tôi lại rất rụt rè . Đột nhiên Demian cười, khi cậu ấy nghĩ đến vào một thứ gì đó hài hước.

"Đúng rồi, tớ đã tham dự tiết học của chúng ta" , cậu ấy nói sống động. " Câu chuyện của Kain, cái người mà có ký hiệu ở trán ấy, có phải không? Cậu có thích nó không?"

Không, rất hiếm khi tôi lấy làm thích thú trước những gì đó nhất là những thứ tôi phải học. Nhưng tôi lại không dám nói ra như thế, khi một người trưởng thành đang trò chuyện cùng tôi. Tôi nói rằng tôi rất thích câu chuyện.

Demian đập vào vai tôi.

"Cậu không phải diễn kịch đâu. Nhưng mà câu chuyện này thực sự rất kỳ lạ, tớ nghĩ, nó còn kỳ lạ hơn cả những câu chuyện khác có trong lớp. Thầy giáo đã không nói nhiều về điều này, chỉ nói về Chúa về lỗi lầm về những thứ khác. Nhưng mà tớ nghĩ –", cậu ấy ngưng lại, cười và hỏi: " Nhưng mà câu chuyện này có làm cậu thấy thú vị không?"

"Ừ, tớ nghĩ rằng" cậu ấy tiếp tục, " người ta có thể hiểu câu chuyện này của Kain một cách hoàn toàn khác. Hầu hết mọi thứ mà chúng ta được dạy, chắc hẳn sẽ đúng sự thật và chính xác, nhưng mà ta cũng có thể nhìn chúng theo một cách khác, như thầy đã làm, và sau đó họ luôn có một ý nghĩa tốt hơn. Ví dụ với Kain và với ký hiệu trên trán của ông ta người ta có thể hoàn toàn không hài lòng, như những gì ta đã được kể. Cậu có thấy thế không? Rằng một người nào đó mà đã đánh chết người em trai của mình trong lúc cãi vã, và đương nhiên có thể xảy ra chứ, và rằng sau đó là sợ hãi và nhượng bộ, điều đó cũng có thể chứ. Tuy nhiên ông ta lại được tán dương cho sự hèn nhát kèm theo phẩm chức của mình, thứ mà đã bảo vệ ông ta và để dọa những người khác, điều đó thật là kỳ lạ."

"Đúng đó", tôi thú vị nói: điều này bắt đầu thôi thúc tôi. " Nhưng mà ta phải kể câu chuyện này khác đi như thế nào?"

Cậu ấy đánh vào vai tôi.

"Hoàn toàn đơn giản thôi! Những gì, mà đã có sẵn và khi nào mà câu chuyện bắt đầu, chính là ký hiệu. Đó là một người đàn ông có một thứ gì đó trên mặt, thứ mà làm người khác cảm thấy lo sợ. Họ không dám động vào ông ta, ông ta gây ấn tượng với họ, ông ta và các con. Có thể, hoặc chắc chắn, tuy nhiên nó thực sự không hẳn ký hiệu trên trán, như một dấu bưu điện, do nó rất hiếm khi xảy ra trong cuộc sống. Đúng hơn nó là một sự tiếp nhận đáng sợ, một ánh nhìn ít cái hồn và sự mạo hiểm, khi con người quen thuộc với nó. Người đàn ông này có quyền lực, người ta kính nể trước ông ta. Ông ta có một "ký hiệu". Người ta có thể kể về nó như họ muốn. Và "người ta" sẽ luôn muốn những thứ thoải mái và đúng đắn. Người ta sợ hãi trước những người con của Kain, họ có một "ký hiệu". Và rồi người ta không kể về ký hiệu đó như một chiến tích mà là ngược lại. Người ta nói, những kẻ đó mà có ký hiệu đó thật đáng sợ, rùng rợn, và chúng cũng thế. Những người với dũng khí và phẩm chất đối với những người khác rất đáng sợ. Một giống loài của sự không sợ hãi và rùng rợn xoay quay, là một điều rất không thoải mái và người ta coi giống loài đó là một truyền thuyết và câu chuyện cổ, để báo thù những người đó, để làm thỏa mãn sự sợ hãi đã qua một cách vô hại. Cậu có hiểu không?"

"Đúng – nghĩa là – sau đó Kain cũng không hẳn là xấu xa đúng không? Và cả câu chuyện trong kinh thánh là hoàn toàn không đúng sự thật?"

"Có mà cũng không. Những câu chuyện cổ như thế này thường luôn rất chân thực, nhưng mà nó thường không được viết ra và không được giải thích tính xác thực của nó. Tóm lại, tớ nghĩ, Kain là một người đàn ông rất tuyệt, và thuần khiết, bởi vì người ta sợ ông ta, nên mới áp đặt câu chuyện này. Câu chuyện đơn giản chỉ là một lời đồn đại, một thứ gì đó mà mọi người bàn tán, rèm pha, và nó hoàn toàn thật đến mức ấy, khi Kain và những đứa con của ông thật sự có một loại "ký hiệu" và hoàn toàn khác so với đa số mọi người."

Tôi đã rất ngạc nhiên.

"Và cậu nghĩ, việc Kain giết Abel không phải là thật phải không?" tôi hỏi.

" Ồ có chứ! Chắc chắn nó là thật. Kẻ mạnh giết chết một kẻ yếu thế. Liệu rằng đó có phải em trai ông ta không, người ta hoàn toàn có thể nghi ngờ điều này. Điều đó không hề quan trọng khi cuối cùng tất cả mọi người điều là anh em. Vậy thì một kẻ mạnh đấm chết kẻ yếu. Có lẽ nó là một chiến tích, có lẽ không. Lúc nào cũng thế những kẻ yếu thế sẽ tràn đầy sợ sệt, họ kêu than rất nhiều, và khi người ta hỏi họ: 'Tại sao các bạn không đơn giản là đánh chết chúng đi?' và rồi họ sẽ không nói: ' Bởi vì chúng tôi là những kẻ hèn nhát', mà họ sẽ nói: 'Người ta không thể. Ông ta có một ký hiệu. Chúa đã đánh dấu hắn!' Những lời nó dối trá đã được hình thành như thế. – Và rồi tớ cũng dừng lại thôi. Tạm biệt nhé!"

Cậu ấy rẽ vào một con đường cũ và để tôi lại một mình, chưa bao giờ tôi ngạc nhiên như vậy. Cậu ấy đã đi rồi, tôi vẫn cảm nhận thấy tất cả, những gì cậu ấy đã nói, thật không thể tin được! Kain là một người quý tộc, Abel là một kẻ hèn nhát! Cái ký hiệu của Kain là một chiến tích! Điều này thật ngớ ngẩn, ngoại đạo và thật kinh tởm. Chúa trời đang ở đâu chứ? Liệu ngài không thừa nhận sự hy sinh của Abel, ngài không yêu quý Abel chăng? – Không, thật vớ vẩn. Và tôi đoán rằng, Demian đã đùa tôi và muốn làm tôi đông cứng lại thôi. Thật là một đứa thông minh và có thể trò chuyện, nhưng mà – không –

Dù gì đi chăng nữa thì chưa bao giờ tôi suy nghĩ nhiều về những câu chuyện trong kinh thánh hoặc những câu chuyện như bây giờ. Và tôi cũng hoàn toàn quên đi Franz Kromer, một lúc lâu, thậm chí cả một buổi tối. Tôi đọc lướt câu chuyện ở nhà, nó trong kinh thánh như thế nào, nó ngắn và rõ ràng, và thật điên rồ khi cố gắng tìm ra một ý nghĩa đặc biệt và bí mật trong đó. Mỗi kẻ giết người đều có thể được giải thích như là con ngoan của Chúa trời! Không, thật phi lý. Những thứ mà Demian kể cho tôi thật đáng yêu và nhẹ nhàng, khi tất cả trở nên tự nhiên và cùng với đôi mắt đó!

Thật sự có một thứ gì đó trong tôi không hề ổn, và thậm chí còn rối tung. Tôi đã từng sống trong một thế giới tươi sáng và thuần khiết, bản thân tôi là hiện thân của Abel, và giờ thì tôi chìm sâu trong một nơi "khác", bị ngã xuống và chìm quá sâu và đơn giản đấy không phải tại tôi! Vậy thì nó như thế nào? Đúng, và giờ chớp nhoáng một ký ức trong tôi, những thứ nắm chặt lấy hơi thở của tôi trong một khoảnh khắc, ở đó có bố tôi hiện hữu, ở đó tôi đã nhìn thấu và khinh bỉ ông một lúc lâu và thế giới tươi sáng và sự trưởng thành của ông! Đúng, tôi đã là hiện thân của Kain và đã mang một ký hiệu, tôi tưởng tượng, ký hiệu này không phải là nỗi xấu hổ, nó là chiến tích và tôi đề cao sự hận thù và đau khổ của tôi hơn cả cái tốt bố tôi, cao hơn cả những điều tươi đẹp và đạo đức.

Lúc đó suy nghĩ của tôi chưa chín chắn, khi tôi phải trải qua những việc này, tuy nhiên tất cả đều được chứa đựng bên trong, nó chỉ là một ngọn lửa âm ỉ cháy của cảm xúc, của sự bốc đồng kỳ lạ, cái mà gây tổn thương và tràn ngập trong tôi đầy sự tự hào.

Nếu tôi chú tâm – Demian thật khác thường khi nói về sự không sợ hãi và hèn nhát! Ý nghĩa của ký hiệu trên trán Kain được cậu ấy giải thích thật kỳ lạ làm sao! Đôi mắt, đôi mắt thật riêng biệt của con người trưởng thành sáng lên thật kỳ diệu! Và nó khiến cho đầu tôi rối bời – thì không chỉ riêng mình cậu ấy, Demian này, mà còn là một hiện hữu của Kain? Tại sao cậu ấy lại ủng hộ ông ta, khi mà cậu ấy không có cảm nhận được ông ta? Tại sao ánh nhìn cậu ấy lại tràn đầy quyền lực? Tại sao cậu ấy lại chế nhạo những "người khác", những người thực chất ra là sùng đạo và thỏa mãn với Chúa?

Tôi không thể ngừng suy nghĩ. Như một hòn đá rơi xuống suối nguồn, và suối nguồn đó chính là tâm hồn non trẻ của tôi. Và một thời gian dài, rất dài sau đó những điều về Kain, về sự giết chết và ký hiệu, vẫn luôn là sự cố gắng của tôi trong nhận thức, sự nghi hoặc và bình phẩm tất cả những lối thoát của chúng.

Tôi nhận ra rằng, kể cả những học sinh khác cũng làm quen với Demian. Tôi không kể với ai một chút gì về câu chuyện của Kain, tuy nhiên có vẻ nó cũng khiến mọi người thích thú. Ít nhất thì ngày càng có nhiều những lời đồn đại về "cái mới" trong quỹ đạo. Nếu như tôi biết hết tất cả điều đó, thì mỗi thứ về cậu ấy lại được sáng tỏ. Tôi chỉ biết rằng, mẹ của Demian rất giàu có. Người ta nói, Demian và mẹ không bao giờ đến nhà thờ. Mọi người đoán mò họ là người Do thái, có thể họ theo đạo hồi bí mật. Tiếp theo là những câu chuyện cổ tích về sức mạnh phi thường của Max Demian. Chắc chắn một điều rằng, cậu ấy là người khỏe nhất lớp, người mà luôn đòi hỏi sự tranh giành và luôn từ chối trước những kẻ yếu thế, nhún nhường một cách đáng sợ. Những người có mặt đều nói, Demian có thể hoàn toàn túm cổ cậu bé đó chỉ bằng một tay và siết chặt, rồi cậu bé đó tái nhợt và rồi trốn mất và cả ngày dài không cần đến tay của cậu ấy nữa. Và đến chiều thậm chí còn có tin đồn rằng cậu bé đó đã chết. Mọi thứ trong lúc đó mọi người đều tin như vậy, tất cả đều biết, tất cả đều hồ hởi và phi thường. Một thời gian sau đó thì đủ cho mọi người. Không lâu sau đó một lời đồn mới lại rộ lên trong đám học sinh, đứa biết thì tường thuật lại, rằng Deiman có quen một cô bé và "tất cả đều biết".

Trong lúc ấy thì việc của tôi với Franz Kromer lại tiếp tục con đường ép buộc cũ.Tôi vẫn chưa thoát khỏi nó, bởi vì kể cả khi nó cho tôi được vài ngày yên ổn thì tại tôi lại cảm thấy bị bó buộc nó. Trong giấc mơ của tôi nó sống cùng tôi như một cái bóng, và những thứ ngoài đời thực nó không làm với tôi thì trong thế giới tưởng tượng của giấc mơ nó sẽ làm, nơi mà tôi hoàn toàn là nô lệ của nó. Tôi sống trong giấc mơ – tôi luôn mơ phải một giấc mơ nặng nề - hơn là trong đời thực, tôi mất đi sức mạnh và sinh mệnh trước cái bóng này.Tôi thường hay mơ, rằng Kromer hành hạ tôi, rằng nó khạc nhổ lên người tôi và tôi quỳ xuống, và, điều tồi tệ hơn nữa, là khi hắn dụ dỗ tôi làm những việc tội lỗi nặng nề - thực chất không phải là cám dỗ, mà đơn giản là ép buộc thông qua quyền lực tối thượng của nó. Giấc mơ kinh khủng nhất khiến tôi phải choàng dậy điên cuồng, chứa đựng cảnh tôi giết bố tôi. Krommer mài một con dao và ấn vào tay tôi, chúng tôi đứng sau những hàng cây của một con đường và rình rập ai đó, tôi không biết là ai, nhưng rồi ai đó đang đến và Kromer thúc ép tay tôi và nói, làm đi tôi phải đâm chết người đó, và đó là bố tôi. Tôi choàng tỉnh dậy.

================

Còn tiếp

(1) Câu chuyện của Kain và Abel: https://vi.wikipedia.org/wiki/Cain_v%C3%A0_Abel 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC