1.đvl.qnh; xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay anh và nó chia xa, đặng văn lâm không còn ở bên quế ngọc hải nữa. không còn, không còn...

gấu nga của ngọc hải không chia tay em, gấu nga của em phải về nga làm việc trong 4 năm, ngọc hải hứa, hứa sẽ chờ gấu nga của em 4 năm.

sân bay nội bài, chín giờ hai mươi ba phút sáng.
gấu nga và em không còn bên nhau nữa, xa rồi.

chuyến bay mang theo tình yêu của em cất cánh, trong lòng là bốn năm chờ đói trong day dứt và vật vã.

- lâm ơi..

giọng ngọc hải nhỏ dần, nhỏ dần rồi không còn nghe nữa.

chẳng biết quế ngọc hải đã đi đâu và làm gì, chỉ khi đồng hồ chạm ngưỡng mười một giờ đêm mới thấy bóng dáng em mơ hồ xuất hiện, em trở về nhà.

căn nhà tối sầm, không chút hơi ấm khiến em không quen. đặng văn lâm đi rồi, không ai chăm chút cho em và xung quanh em nữa, không còn nữa..

- mình sẽ phải sống thiếu lâm trong 4 năm?

em cơ hồ hỏi chính bản thân, và ngay cả em cũng chưa chắc làm được điều này. sống thiếu đặng văn lâm.

không có lâm, mọi việc em phải tự làm tự lo, không có vòng tay lớn để em lao vào mà vùi trong hơi ấm, ngọc hải nhớ gấu nga của em, rất nhiều.

một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, năm năm rồi. sao lâm vẫn chưa về với em?

ngọc hải ngày nào cũng ra sân bay, đợi từng chuyến bay để tìm kiếm thân ảnh to lớn của người yêu, nhưng tất cả đổi lại là số 0. gấu nga đâu rồi?

sáu, bảy năm lại trôi qua. ngọc hải ngày nào giờ đã sắp 35 tuổi, em vẫn thế, vẫn chờ đặng văn lâm. cho đến khi em chỉ còn là cái xác được chôn cất trong nhiều tấc đất, thì người ta tìm thấy một bộ xương người, to lớn trên chuyến bay cách đây 7 năm.

là đặng văn lâm.

chúng ta lại gặp nhau và yêu nhau rồi gấu nhỉ? khi chúng ta chỉ còn là xác thịt.

aguraaa
7.1.23


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net