7 ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Warning: tất cả những thông tin trong chap này đều chỉ là trí tưởng tượng phong phú của tác giả, làm ơn đừng nhầm tưởng rằng đây là sự thật

Hãy nghe nhạc để lấy mood - Tác giả

-----------------------------


Ngày 1:

tô mì gói đạm bạc chỉ có nước lèo cùng vài ba sợi mì mỏng dính, trời đông giá rét mà chẳng có miếng cỗ nào vào bụng. Cũng phải thôi, học sinh đi học xa nhà thì lấy đâu ra gà với giò mà ăn. Có mì tôm là ngon rồi!

Nhưng một bát mì bé tí như thế thì làm sao mà lấp đầy được hai cái bụng rỗng của bọn thanh niên choai choai lúc nào cũng đói được. Ấy thế mà tôi một gắp, anh một gắp, tôi một ngụm, anh một ngụm mà cũng thấy lòng mình ấm áp không kém gì về nhà ăn tết.

Kể ra đón năm mới với thằng bạn thân, vừa tiết kiệm được bao nhiêu tiền mà cũng vui phết đấy chứ! Chắc năm sau lại tiếp tục đón với nó vậy ....


Ngày 2:

Ây nè Nam, sao tao thấy mày đi đâu cũng mang theo cái túi thơm kia ấy, thích lắm hay gì mà giữ kĩ quá vậy?

.....

1 giờ sáng rồi mà còn chưa ngủ được nữa, cả tuần nay hôm nào cũng mất ngủ. Sắp thi cử đến nơi rồi mà trong người cứ mệt mỏi thì còn học hành cái nỗi gì, quả này điểm thi chắc lại nằm ở đáy xã hội cho coi. 

Mày làm sao mà cứ lăn qua lăn lại xong kéo chăn của tao thế hả?

Tao không ngủ được

Thì nhắm mắt lại là ngủ được thôi

Nhắm mắt mà ngủ được là tao nhắm từ lâu rồi

Trời ơi .... Mệt mày quá rồi đấy Nam ạ!

Này, cầm lấy

Cái gì đây?

Túi thơm chứ cái gì. Cầm lấy mà hít rồi đi ngủ đi cho tao nhờ

rồi được rồi, từ từ đã ... Sao tao vẫn chưa thấy buồn ngủ?

Mày phải đợi một lúc chứ!

...

Mùi hương ngọt dịu chậm rãi lan ra, cảm giác cả người bỗng thả lỏng rồi nhẹ bẫng như mây. Mùi thảo dược lẫn vào mùi khét của vỏ gối lâu ngày không giặt. Cái chiếu trúc thô ráp trải thẳng xuống nền nhà giờ đây cũng êm ái lạ thường, thằng bạn thân khó ưa sao tự dưng lại thấy đáng yêu thế không biết

Sáng mai phải cảm ơn nó mới được ....!


Ngày 3:

Này Nam

Gì?

Chỗ này đẹp quá này, chụp cho tao tấm hình đi!

ơ thế còn tao?

thì tí tao chụp lại cho

nhưng mày chụp xấu lắm, tao đang đẹp mà mày chụp cái xong thành quỷ dạ soa luôn

Thế thì ... tụi mình cùng chụp chung

Ừ, thế tao nghe còn được

Vậy thì mày đứng vào chỗ mau lên, đoàn chuẩn bị đi rồi kìa!

Ok, đứng xích ra lẹ

....

Trước một cái máy ảnh chất lượng thấp, hai thanh niên trẻ đứng dưới vài ba tia nắng nhạt, ngời ngời đầy sức sống nở một nụ cười tươi như muốn tỏa ra ánh dương chói lọi. Giữa tiết trời đông giá rét âm độ mà vẫn cứ vô tư cười đùa như thế, đúng là chỉ có tuổi trẻ mới nông nổi như vậy .....

Hai tâm hôn ngây thơ và thuần khiết không hẹn mà gặp nhau, ... Mùa đông năm ấy trong mắt hai người  họ chẳng có ai khoác ngoài đối phương ...


Ngày 4: 

Tiếng sáo hòa với tiếng đàn, buổi biểu diễn văn nghệ này tưởng không thành công mà lại thành công không tưởng.

Một nhạc cụ đến từ phương tây, một nhạc cụ đến từ phương đông. Nói trắng ra là thực sự chẳng ăn hợp gì với nhau, nhưng hai tâm hồn này lại đồng điệu đến mức hòa vào làm một. Bài nhạc đã được chơi đi chơi lại không biết bao nhiêu mùa giáng sinh, giờ đây cũng trở nên thật cảm động và sâu sắc

Không biết có phải do đã luyện tập quá lâu, hay chỉ đơn giản là một phút xuất quỷ nhập thần. Nhưng cũng không thể phủ nhận được là muốn kết hợp trơn tru đến như thế, thì trái tim của người chơi cần phải cùng đập trung một nhịp.

Hai thanh niên đứng trên lễ đài, trên người chẳng mặc gì sang trọng ngoài chiếc áo len đã sờn cũ cùng đôi giày thể thao rẻ tiền. Ấy vậy mà lại vô cùng lay động lòng người, cứ như thể là đang lập nên lời hẹn ước qua những nốt nhạc lên cao xuống trầm. 

Có lẽ vào một mùa giá rét, sự khắc nhiệt của thời tiết đông về thực sự đã khiến con người ta sát lại gần nhau hơn?


Ngày 5:

Nằm trong phòng bệnh trắng xóa, một cảm giác cô quạnh đến chạnh lòng lan ra khắp tâm trí. Căn bệnh nan y này ngày càng trở nặng, xuất hiện thật đột ngột rồi ngày ngày hành hạ không một giây phút buông tha.

Con người ta chỉ có 5 nhu cầu cơ bản để sống đó chính là hít thở, ăn uống, bài tiết, nghỉ ngơi và tình dục. Ấy thế nhưng căn bệnh này lại tước đi hết tất cả những nhu cầu này của người mắc bệnh. 

Hít thở phải nhờ máy móc hỗ trợ. Ăn uống cũng không ăn được, chỉ có thể truyền dinh dưỡng vào người. Cơ thể thì chẳng có lúc nào để nghỉ ngơi, từng giây phút đều phải chịu sự tra tấn của một cái chết từ từ và chậm rãi. Còn cái ham muốn kia á?, thực sự là quá mức xa vời rồi, đến cả tự mình ngồi dậy còn không được nữa mà ....

Thực sự thì đối với bị bào mòn tinh thần cùng thể xác, thì cái chết còn sướng hơn gấp vạn lần ....

.....

Nam à ....

Tao biết giờ nói ra cái này cũng vô ích cả thôi, nhưng mà ....

hãy cố gắng lên nhé!, tao nghe nói là các bác sĩ bên Mỹ vừa mới nghiên cứu ra thuốc giải cho bệnh của mày rồi đấy ...

Nên mày ráng chờ có được không?, ráng chờ cho đến khi thuốc được nhập về nước có được không?

...

Bao bọc lấy bàn tay lạnh ngắt kia vào đôi tay của mình, cảm xúc tuyệt vọng không kìm nén được mà vỡ òa ra thành nước mắt. Mặc dù miệng thì cố nói những lời động viên, nhưng mắt thì đã ngấn lệ. Những lời này người bệnh cũng chẳng thể nghe thấy được, nên rốt cuộc thì thốt ra cũng chỉ là để tự an ủi bản thân trước nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất

Thật cố chấp nhưng cũng thật đáng thương ...

Có lẽ ít nhất thì cậu thiếu niên kia cũng có thể cảm nhận được một chút hơi ấm cuối cùng từ đôi bàn tay của bạn mình trước khi hoàn toàn rơi vào trạng thái sống thực vật ...


Ngày sáu:

Tất cả mọi thứ xung quanh đều là màu đen, đều là một khoảng không vô định ...

Không còn cảm giác gì nữa, không còn ý thức nào nữa ... 

Hình như là thần chết chuẩn bị đến rồi, chuẩn bị đến để đón lấy linh hồn của cậu trai trẻ xấu số này về với cát bụi rồi. 

Thật là nhẹ nhõm quá đi, khi cuối cùng thì chuỗi ngày đau khổ kia cũng kết thúc. Thật là vui vẻ quá đi, khi cuối cùng cũng được tạm biệt cái phòng bệnh chết tiệt kia. Thật là dễ chịu quá đi, khi cuối cùng cũng được giải thoát. Thật là tiếc nuối quá đi, khi cuối cùng cũng chưa nói được lời tạm biệt với mọi người. 

Với nó ....

Chắc giờ này ba mẹ đang chuẩn bị làm đám tang cho cậu, chắc giờ này thằng em cũng đang thất thần ở nhà khi nghe tin cậu chết, chắc giờ này bà chị cũng đang sắp xếp để về lo liệu đám tang cho cậu cùng ba mẹ, chắc giờ này nó đang cầm tay xác chết của cậu mà ngồi khóc huhu trong phòng bệnh lần cuối, ....

....

Có lẽ cũng chẳng thật sự vui đến thế khi được chết ....?


Ngày 7:

Em ổn chứ?

Dạ ...?

Từ ngày bạn học Nam mất, thầy thấy em cứ thất thần xong cứ lơ đãng suốt ...

....

Thầy biết em buồn, nhưng mà liệu Nam nó có vui không khi thấy em suy sụp đến cái mức này?

em ....

...

haizzz, ...

Thực sự thì bây giờ mọi người đều cảm thấy buồn trước cái chết của Nam, nhưng chả có ai có thể hồi sinh thằng nhóc đấy cả. Nên cách tốt nhất chính là hãy sớm quên chuyện này đi.

Thầy biết có thể điều này nói ra thì dễ nhưng làm thì rất khó, đặc biệt là với em. Nhưng em còn có cuộc sống của riêng mình nữa, nên hãy cố gắng gạt chuyện này ra khỏi đầu nhanh nhất có thể. Được không ?

....

Nghe thì có vẻ tàn nhẫn, nhưng nếu xem lại tính cách của thằng Nam ... thì thực ra đây là cách giải quyết hợp lý nhất. Vừa không tự dày vò chính mình, vừa giúp cho Nam nó an lòng để còn mà yên nghỉ  ...

Em hãy thử suy nghĩ lại mà xem ....

...

Dạ em biết rồi ạ ....,

em cảm ơn thầy ...

--------------------------------------


Căn bệnh monitas là một căn bệnh nan y vô cùng quái ác và hoàn toàn không có thuốc chữa, căn bệnh này nằm ở trong một loại gen di truyền đột biến hiếm gặp. Hầu như tỉ lệ mắc bệnh là rất thấp, chỉ khoảng 1 tỉ người thì có 1 ca mắc trên toàn cầu

Bệnh Monitas thường phát tác vào độ tuổi từ 20-25, nhưng cũng có những trường hợp phát tác vào độ tuổi thanh thiếu niên như 15-17 tuổi. 

Bệnh có tổng cộng 4 giai đoạn chính. Giai đoạn đầu tiên bệnh nhân sẽ mất đi vị giác, giai đoạn thứ hai người mắc sẽ mất dần đi thính giác. Giai đoạn thứ ba là thị giác, thứ tư là súc giác và cuối cùng là cái chết

Qua từng giai đoạn, cơ thể sẽ ngày càng yếu đi. Rồi đến một giai đoạn nhất định (thường là giai đoạn thứ 3 hoặc thứ 4), người bệnh sẽ hoàn toàn không kiểm soát được cơ thể của mình nữa. Có nghĩa là bị liệt hết toàn thân, không thể tự di chuyển

Nhưng có điều rằng, người bệnh hoàn toàn có ý thức cho đến tiền giai đoạn thứ bốn (lúc này là họ đã rơi vào trạng thái sống thực vật). Nên trong suốt cả quá trình đầu và giữa giai đoạn thứ tư, khi mà người bệnh đã không còn nghe, nhìn, ăn uống hay cử động gì được nữa, thì họ vẫn hoàn toàn có ý thức. Vẫn còn có thể suy nghĩ và nhận thức được về những thứ xung quanh qua những cú chạm vật lý bình thường. Điều này thực sự không khác gì một sự tra tấn về mặt tinh thần cả.

(trích từ chương mục "thông tin lịch sử" của báo y học và sức khỏe được xuất bản vào năm 29**)

--------------


Căn bệnh Monitas là một căn bệnh nan y vô cùng quái ác đã từng là nỗi sợ hãi của không biết bao nhiêu gia đình giờ đây đã có thuốc chữa!

Mối lo về sự bùng phát khủng khiếp của căn bệnh Monitas trên toàn thế giới nay đã được giải quyết nhờ vào tiến sĩ Cuba! Ông đã sáng chế ra liều thuốc giải đặc trị sau hàng chục năm ròng nghiên cứu kể từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. 

Mặc dù vẫn còn nhiều người chưa tin tưởng vào công dụng của loại thuốc này. Nhưng sau hàng loạt những cuộc thử nghiệm và kiểm chứng, tổ chức y tế thế giới đã công nhận sự an toàn và hiệu quả của thuốc!

Đặc biệt là tiến sĩ Cuba cung cấp miễn phí những liều thuốc này cho các nước khác mà hoàn toàn miễn phí, không hề lấy tiền ....

(trích từ chương mục "tin nóng" của báo y học và sức khỏe được xuất bản vào năm 30**)


-------------------------------


.....

Nam này ....

Tao đã phát minh ra được thuốc giải cho bệnh của mày rồi đấy!

Tao còn cho miễn phí cơ, là hoàn toàn không lấy tiến nha

Nên nếu mày muốn tao sẽ cho mày cả chục thùng thuốc để mày uống suốt đời luôn ...

.....

Nhưng chỉ tiếc một điều rằng ....

Phải sau chục năm kể từ ngày mày mất, tao mới tìm ra được thuốc chữa cho cái căn bệnh chết tiệt này ...

Nên có lẽ bây giờ mày có muốn cũng không kịp nữa rồi ....

....

Xin lỗi mày vì đã không tìm ra cách chế tạo loại thuốc này sớm hơn ...

Xin lỗi mày nhiều lắm, Nam ạ ....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net