C6.Xuất viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo:
-Chap này rất xàm và thiếu muối,sau thi thg tg đã trầmk kẽm quá hoá mất não,xin các bà con cô bác chú dì anh chị chú ý đừng bỏ truyện kẻo tội thg nhỏ =(((
//_______________________\\
-Ba,con muốn xuất viện_Nam vừa nói vừa nhét miếng táo được cắt tỉa thành hình con thỏ vào miệng mà nhai ngấu nghiến không chút tiếc thương.

-Không được!Vết thương của con vẫn chưa hồi phục hoàn toàn,để con xuất viện bây giờ ta không yên tâm..._Đại Nam tay thuần thục cắt gọt từng miếng táo nhỏ,ông nói:

-Đừng tưởng con làm mặt đáng thương thì ta sẽ......

-Đi mà ba~~~_Việt Nam má phồng to phụng phịu nắm cổ tay áo ông kéo kéo.

Đại Nam: '...'

//———————————//

-Nhưng về con vẫn phải nghỉ ngơi,ăn uống đầy đủ cho tới khi lành hẳn đấy!_Đại Nam nhăn mặt nhìn Việt Nam dặn dò cậu đủ thứ khiến cậu có cảm giác cậu chính xác là một đứa lớp 1 vừa ngã bị thương,về rồi bị bà mẹ mình xả vô mặt một đống ngôn từ quan tâm kèm trách móc.

-Lần thứ 5 cha nói lại câu này rồi cha ạ..._Nam thở dài nói.

-Thôi nào Nam,bác ấy cũng chỉ là lo cho cậu thôi mà_Cuba đặt tay lên vai Nam cười cười.

/Ting/

-Xin ngài vui lòng kí tên vào giấy phép xin xuất viện ạ_Giọng chị y tá nhẹ nhàng vang lên.

-À,vâng thưa cô.

-Cảm ơn ngài và mong là tôi sẽ không gặp mặt mọi người lần nữa.
.
.
.
"Ủa?này là câu nói ghét bỏ hay câu từ quan tâm thế....?"_Nam said.
[•••]
-Xong rồi,phiền con bưng đồ đạc của Nam ra xe dùm bác được chứ?_Đại Nam.

-Ahaha,phiền gì đâu bác ơi,con còn vui khi giúp được Vie-à.....NamNam nữa kìa_Cuba.

-Cảm ơn con Cuba,còn 2 cái thằng kia, 2 đứa cũng giúp mang đồ ra đi chứ! Còn đứng nhìn cái gì thế hả!_Đại Nam.

-Ơ kìa cha?! Đồ của nó thì nó tự mà lo chứ!_Giải Phóng.

Việt Hoà lặng lẽ đưa ngón cái.

-Vậy sao lúc trước mày không tự giặt sịp đi?

-Lúc trước là lúc trước mà cha, giờ khác rồi!!_Giải Phóng.

"Vẫn là cha lợi hại"_Thâm tâm Việt Nam không ngừng gào thét cảm thán cha mình.

-Tch...vô phương cải tạo,thôi để ta mang cũng được-Hơ?_Đại Nam đang nói bỗng ngưng lại,đưa mắt nhìn Việt Nam đang một tay xách 2 túi đồ mà ông cho là rất nặng ấy.

-Con-con không cần phải như thế,để ta được r-

-Không đâu ba à!Ba mới bị thương sau lần tai nạn giao thông gần đây,không nên vận động mạnh.Với lại trong này chỉ có áo quần cùng vài thứ lẻ tẻ nên cũng không nặng lắm đâu ba,con làm được!_Việt Nam.

-À...ờ....Con có thật sự ổn không đấy?nhỡ vết thương bị rách ra...._Đại Nam vẻ mặt đích thực là lo lắng,nói.

-Úi xời,ba lại coi thường năng lực của con trai ba rồi,ba cái đồ yêu này không đủ để xé rách cái vết thương cỏn con này đâu!

(Ờ,cỏn con,chỉ là thọt kiếm xuyên tym thôi mà) =))

//—————————//

/Rầm/

"Phù!cuối cùng cũng lết ra được cái xe,miệng thì nói nhẹ vậy thôi chứ vác theo cũng nặng vaizlon ra....tại sao đồ đạc cho người nằm viện lại có cái số lượng như hành lý chuyển nhà từ bỏ giang sơn ra nước ngoài đóng rễ vậy nè........
Cuba (kiêm người vận chuyển) đứng cạnh Việt Nam ngấm ngầm thừa nhận ý nghĩ đó của cậu bằng cách há mỏ, lè lưỡi thở hồng hộc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Còn 2 cái con người nào đó vẫn làm ngơ với đống đồ đạc-hành lý chuyển giang sơn-cá nhân chất ở trong xe mà tự tiện lấy chân đạp lên làm gối đỡ.

-Rồi 2 người gác vậy thì đâu ra chỗ để tôi ngồi?

-Dưới còn chỗ kìa mày_Việt Hoà cười đểu chỉ tay xuống nền xe.
.....
-Ờm...hay là cậu lên đây ngồi chỗ tớ này Nam_Cuba hướng Việt Nam vẫy vẫy tay ám chỉ cậu bước tới phía mình.

-Còn cậu thì sao?_Nam quay qua hỏi.

-À....ừ thì....._Cuba lắp bắp mà bản thân không để ý đến Việt nam đang cười lạnh.

-Đừng có nghĩ tới việc cậu ngồi dưới nền xe,mà cũng không cần nhường chỗ cho tớ nữa đâu.

-A-Hả...?_Cuba ấp úng nhìn cậu.

-Tớ có chỗ rồi _Việt Nam cười tươi,nói.
.

.
.
/Rầm/

-Á!!Đau!!!_Tiếng hét oan nghiệt xé tan cả bầu không khí (có lẽ) yên bình.Ở đâu đó xa xa (mà cũng gần gần) có 1 con người trên mặt đính 3 cây nhang mặt đen như đít nồi đang cố gắng đẩy 1 cậu trai xink xẻo xuống khỏi đôi chân tội nghiệp của mình đang bị ghì chặt nơi mấy túi đồ.

Kiểu vậy (hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa) =))
.
.
.
-Ditmem!Xuống khỏi chân tao mau!Người mày nặng như he-Á!!!

Việt Nam: "Hêh,cũng êm ghê"

Giải Phóng: "..."

Cuba,Đại Nam: "Phi lễ chớ nhìn...."

Chuyến xe từ viện trở về nhà của họ vẫn rất suôn sẻ nếu không để ý đến tiếng la oai oái của Việt Hoà và tiếng cười khúc khích đầy sát khí của Việt Nam.

/Cạch/

-Tới rồi mấy đứa,dẫn Việt Nam vào nhà giúp ta,ta phải đi cất xe một lát đã_Đại Nam.

-Vâng,thưa bác!_Cuba.

Việt Nam đứng yên nhìn chiếc xe đang khuất dần sau cửa.Cậu nghĩ:

"Nó thật giống chiếc xe yêu thích của ba ngày xưa..."

-Hửm?Cậu sao thế Việt Nam?

-À,không có gì đâu_Việt Nam cười cười,nhảy lên khoác tay Cuba kéo cậu ta về phía trước_Nào,chúng ta vào thôi!

-Oái!!Từ từ đã,đừng kéo tay tớ-á!!!!

Việt Nam không hề để tâm tới việc Cuba sợ hãi kêu la mà trực tiếp kéo cậu chạy như pay bằng cái tốc độ sánh ngang với các cao thủ chọc chó ở chính quê nhà.
Tuy chạy với cái vận tốc tránh chó táp khi bị rượt ấy nhưng cậu vẫn nhanh nhạy để ý tới cảnh vật xung quanh của ngôi nhà,từng cái ly,cái bát,từng cái ghế,cái bàn đến cả cái kệ trưng toàn dép lào và dép tổ ong huyền thoại của cậu vẫn y thinh như ở thế giới cũ.

"Ôi trời,tới cái mô hình chai nước mắm Nam Ngư đặt dưới chậu cây nơi góc phòng khách cũng giống luôn sao...?"

Đang chạy bỗng Nam sực nhớ ra điều gì mà phanh gấp khiến Cuba đang chạy theo sau bị lực quán tính bất ngờ ngã đâm vào lưng Việt Nam.

"Auuuuuu...cái mũi tội nghiệp của tôiiiiiii!!"_Cuba đau đớn ôm lấy chiếc mũi của mình,ánh mắt oán trách nhìn vào Việt Nam.

-Sao tự nhiên cậu dừng thế Nam??!!

-C-Cuba,cậu về trước đi nhé...t-tớ đi xử lý một số thứ rồi sẽ quay lại ngay!

-Ha...hả?Khoan đã Nam!!

Cuba chưa kịp nói hết thì Việt Nam đã giơ cẳng chạy mất dạng từ lúc nào chả hay.

//———————//———————//

"Hah-ha...Nếu những sự vật và đồ đạc ở thế giới này được tạo nên y như thế giới cũ thì không lẽ "cái đó" vẫn còn ở chỗ đấy....."
[•••]
"A!phòng mình đây rồi!"

/Rầm/

-Oái-!Mày làm cái gì thế Nam?!

Ở chính giữa căn phòng màu hường cánh sen được trang trí với những sì tíc cơ Hé lô kịt tý nam tánh-Ấy nhầm.

//E hèm//

Ở chính giữa căn phòng nhỏ,3Que đang đứng mặt hoang mang nhìn cánh cửa tội nghiệp đã bị Việt Nam đá văng xa với khoảng cách "2m" của Bộ Y Tế _aka người quan tâm mình nhất mùa dịch_ đề ra và trên tay cửa ổng đang cầm là cuốn Yaoi H+ loại nặng có bìa màu hường siu choáy và 2 anh deeptry đang rất tích cực bóp đýt nhau =)))

-Cái đệt-sao ông dám tự tiện đụng vào đồ của người khác như thế hả?!_Việt Nam vội vàng chạy tới giật phắt lấy cuốn truyện,tai vô thức đỏ ửng lên vì xấu hổ.

-Clm!Tao còn chưa hỏi mày tại sao lại đọc được cái thứ ghê tởm này nữa đấy!_Việt Hoà.

-Trả lời tôi trước đã!!_Việt Nam.

-Ủa,mắc gì mày?!
.
.
.
-Nhân danh chủ nhân của những chiếc dép lào,ta ra lệnh cho ngươi câm cmn mồm ngay lập tức!!

-Sinh tao ra có mỏ để nói,không nói thì làm cái lonz gì mày??

-Ăn!!!_Việt Nam la to_Bộ ông không ăn để sống chắc,ăn xong não chứa toàn cứk hay sao mà ngu thế!??

-Adu,vậy là mày chê đồ thằng Giải nấu như cứk,há há!Tao méc nó nè!_Việt Hoà nói lại.

-Á à,ông cũng nói còn gì.

-Thằng nào vừa bảo đồ tao nấu ăn như cứk?_Giải Phóng thân khoác tạp dề,2 tay 1 vá 1 chảo đen mặt nhìn 2 con người vô-số-tội đang cãi nhau toé lửa đằng kia.

-Đù má,đéo biết nha.Thằng Nam nó nói đó!_Việt Hoà chỉ thẳng vào mặt cậu mà la.

-Vãi,ông sủa trước còn gì?!_Việt Nam cũng không vừa mà nhảy lên phản bác.

-Đệt-tao đéo!!

-Câm mẹ đi,ông có!

Giải Phóng: "..."
.

.
.
-2 đứa mày nhịn mẹ cơm đi.

-What?!Why???_Việt Nam cùng Việt Hoà đồng thanh.

-Cơm tao nấu như cứk còn gì,chê thì đừng ăn,ăn vào ngu thêm đấy.

Việt Nam: "Ổng tự thừa nhận luôn..."

-Thôi,đéo thèm nữa,tao qua nhà thằng America ăn!

-Chắc ông tưởng tôi không có người để qua ăn chực chắc.Tui tới nhà tìm Cuba,lè_Việt Nam mặt thiếu đánh le lưỡi.

"Nhà mình từ lúc Việt Nam xuất viện rộn ràng hơn hẳn"_Đại Nam said =)))

-Cơ mà nhớ về sớm nghe con, giờ cũng đã khuya rồi đấy! Đừng làm phiền người ta quá!_Đại Nam.

//————————//————————//

/Cốc cốc/

-Cuba ới ời ~ mở cửa tớ với! =D

/Cốc cốc cốc/

-Cuba ơi?_Việt Nam thấy Cuba lâu vẫn chưa ra liền lấy tay gõ mạnh hơn.

/Rầm Rầm Rầm/

-Cuba.....?
.
.
.
[•••]
.
.
.
-Alo Alo,chủ nợ tới đòi tiền đây,có ai ở nhà hônnnn~?
[•••]
-Alo-á!

-Thằng âm binh nào tới phá cửa nhà bố mày hoài vậy?!

    Cuba từ trong nhà bất thình lình đá cửa chạy ra khiến Việt Nam đứng gần đó ăn trọn cả cánh cửa.

   Cậu nhăn mặt,tay xoa mũi nói:
-Âm binh này tới nhà xin chút cơm,nhưng không ngờ không được ăn cơm lại ăn cửa.

-A...Xin lỗi?!..tớ không cố ý mà!

"Hèn gì nghe giọng quen quen....."

-Không sao,cũng chỉ là vết thương nhỏ ngoài da...ấy!Cậu định chơi trò cosplay hầu mèo hả?Chậc chậc,tớ không nghĩ là cậu lại bị thằng Nhựt pổn tha hoá nhanh như thế...

-H-hả??Cosplay rồi Nhựt pổn gì cơ???_Cuba sửng sốt hỏi lại Việt Nam.

     Việt Nam cúi xuống lấy tay chỉ chỉ cái đuôi mèo đang phe phẩy phía sau đýt Cuba =)))

Cuba: "..."_Shocku,đứng mất 0,5s.

-Ai tới thế Cuba?
[•••]

    Phía sau Cuba lộ ra 1 đôi tai mèo quen thuộc cùng kí hiệu mặt trời tượng trưng cho "xứ sở hoa anh đào" in trên mặt cậu ta hiện rõ trước mắt.
'...'
    Không khí xung quanh được chiếu bởi nắng ấm dần lạnh đi vì hàn khí toả ra mạnh mẽ từ Việt Nam,cả 3 người càng ngày càng đậm vẻ yên tĩnh khiến 1 chiếc kim rơi vẫn có thể dễ dàng nghe thấy.
    Duy trì được một lúc thì cậu cũng thu lại hàn khí rồi đánh tan đi sự im lặng như chưa từng có ban nãy,nhẹ nhàng nở một nụ cười nhạt,cậu nói:
"Rất lâu không gặp,tôi gửi lại anh lời chào chưa kịp nói....rất vui được gặp lại anh........Nhật Bản"
//____________________________\\
[Đôi lời tác giả]
-Ôi....sau mấy tuần lặn thì tôi đã quyết định ngoi lên lại và tiếp tục viết cái fanfic với văn phong dở tệ của dân nghiệp dư mới vào nghề này đây 👀💔
   Tôi cứ sợ là viết sẽ không hợp với sở thích đọc của mn nên lâu lâu tâm trạng cũng hơi thấp thỏm.
  Sau khi biết điểm thi thì tôi có xu hướng tramcam khá là nhiều (chứ không phải vì lười) nên không ra chap sớm được (tin tôi đi UnU👌) Không phải vì lười đâu mà (Tôi uy tín thế cơ mà 💔).Và sau khoảng thời gian lặn sâu xuống đáy biển sâu mò "thứ quý nhất của con trai" mà người ta gọi với cái tên mỹ miều là Ngọc trai ấy thì tôi đã có một cái ý định khá là đê tiện và ngu dốt là "DROP MẸ ĐI" nhưng khi vào đọc lại các cmt của mn thì tôi không nỡ 🥲.Trời đất ơi,tại sao chúa lại có thể tạo ra những người đáng iu như mấy cậu nhỉ?Đọc mà động lực nó tăng như uống 7749 lon cà phê vị bò húc luôn :')))
    Và tôi nắn lại cái quyết định drop truyện của tôi để nó quay xe lại thành "ĐM RA CHAP MỚI ĐI,CÓ NGƯỜI ĐANG CHỜ" và nó khá hiệu quả 👀✨✨
    Tôi không tự tin vào chap này lắm vì như đã nói ở đầu chap là tui đang bị mất não và rò rỉ chất xám sau khi thi🤧🤧💦Nên mn đọc chán thì tôi rất tiếc vì trình của tôi nó chỉ tới được đây thôi ='))
   Tôi nghĩ là sẽ có nhiều cậu hay bỏ qua phần [Đôi lời tác giả] này của tôi (vì tôi đọc của người khác cũng thế) nhưng tôi nhận ra là viết tâm tư của mình lên đây cũng là thú zdị,như nhắn tin cho cờ rúttt mà cờ rúttt nó không rep ấy =)))))))
   Nếu các cậu đã đọc những tâm sự cuối dòng mỗi chap này thì mn chắc cũng đã biết tôi sẽ ra thêm 2 fanfic nữa đúng chứ?Tôi mong là mn vẫn sẽ ủng hộ tôi trong 2 chiếc truyện còn lại và nếu tôi có drop bộ này thì vẫn mong là mn sẽ theo tôi tới những chap sau của những bộ fanfic khác kia.
   Thật sự rất biết ơn mấy cậu đã đọc,ủng hộ,góp ý tưởng cùng nhận xét và những lời cmt tích cực kèm lời khen dành cho tôi và cả chính bản thân chiếc fanfic này.Cảm ơn mn rất nhìu! 👀❤️❤️❤️✨✨
(Vote càng nhìu tui càng năng suất hơn đó) =)))))
                                                    00:36 CN ngày 10/4/22
[2524 từ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net