Part 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng còi vang vọng không ngớt trên bến cảng…

Dưới sự dẫn dắt của chiếc tàu kéo (*T/N: Tàu kéo là loại tàu chuyên dùng để kéo, dẫn đường cho các phương tiện đường thủy, nó cũng có nhiệm vụ cứu các tàu khác khi bị nạn), con tàu chở hàng tiến vào vùng vịnh nhỏ, trong ánh hoàng hôn của buổi chiều tàn. Bóng của những kho chứa hàng đổ dọc trên bờ biển trải dài. Mặt biển trở nên bình lặng, những con sóng bị nhấn chìm vào trong lòng đại dương sâu thẳm, và thứ âm thanh duy nhất vang lên là từ động cơ của chiếc tàu kéo.

— Để có thể tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này, cậu phải trở nên thông minh hơn. Nếu không, nhất định sẽ bị nuốt chửng…

Đau nhức đến từng khớp xương, Akihito -kiệt sức giữa những ảo ảnh- hoàn toàn mất đi ý thức. Nhưng khi tỉnh lại, cậu nhận ra bản thân đã được tẩy rửa sạch sẽ, và đang nằm trên chiếc giường kingsize cỡ lớn. Trầm tĩnh trên chiếc sofa cạnh cửa sổ, Asami chăm chú nhìn vào tờ báo trước mặt. Vẫn là gương mặt vô cảm lạnh lùng, giấu đi những suy nghĩ bên trong, cùng điếu thuốc trên môi như thường lệ.

Nhận ra Akihito đã tỉnh, Asami lệnh cho cậu mặc quần áo rồi gọi người đi chuẩn bị xe. Sau khi bị bịt mắt và nhét vào chiếc xe, cuối cùng Akihito bị “quẳng” xuống ở phố Yasukuni, một nơi cách Shinjuku không xa. Lúc này, từng khớp xương trên cơ thể cậu đang gào thét sau hàng giờ đồng hồ bị trói trong tư thế kinh khủng kia. Sự tê dại ở phần thân dưới của cậu đang chuyển dần sang đau nhói từng cơn theo mỗi bước đi khập khễnh trên đường. Vì vậy, cậu nhóc buộc phải dừng lại một lát. Lê từng bước chân chậm chạp, cuối cùng cậu cùng lết được đến nhà và ngủ say như chết cả ngày dài. Bằng cách đó, cơ thể cậu đã phần nào hồi phục, nhưng sự thật, Akihito vẫn còn cách khá xa để trở về hoàn toàn bình thường.

— Hãy học cách nhìn nhận thực tế đi…

Không ai khác ngoài Asami đã cảnh báo cậu như vậy. Thế giới mà Akihito đã “nhúng mũi vào” luôn đầy rẫy những nguy hiểm, là nơi mà, nếu có ai đó đụng chạm đến tay chân của Asami thì từ phía sau, những thế lực dưới quyền của hắn sẽ bành trướng và rồi, nuốt chửng kẻ thù. Cái cách mà hắn nói với cậu, như thể đang “lên lớp”, thêm cả cười nhạo Akihito thiếu hiểu biết.

Và trước khi thả cậu, Asami còn ném thêm một sự thật nữa

Có tên gián điệp cung cấp thông tin mà người của tôi muốn tìm ra…

Nghe những từ ngữ ngắn gọn từ người đàn ông đó, Akihito ngây người, và rồi nhất nhanh quăng câu chuyện về hắn ra khỏi đầu. Cậu không tin… Không có lý nào lại tin những điều đó. Nhưng khi Akihito nhìn lại, Asami vẫn đứng đó, bất động, ánh mắt lạnh lùng vô cảm của hắn chiếu thẳng vào cậu, gần như khiến cậu rùng mình.

Dối trá, điều đó là không thể.

Ngay cả khi Akihito đã được thả về, cậu tiếp tục chối bỏ những lời lẽ của Asami và gạt chúng ra khỏi tâm trí. Nhưng càng nghĩ nhiều về nó, cậu càng bối rối, lưỡng lự, có rất nhiều thứ chứng minh: Asami đã đúng. Không như bản thân thường ngày, Akihito ngẫm nghĩ, dao động, lo lắng, cho đến khi cậu đi tới kết luận cuối cùng.

Một lần nữa, tiếng còi tàu vang lên…

“Sau khi chõ mũi vào công việc của tôi, có vẻ thần kinh của cậu đã cứng cáp lên nhiều rồi, nhưng…”

Akihito nhắm mắt lại, cố kiềm chế bản thân trước khi rời khỏi bức tường đang dựa vào. Cậu bước tiếp – với mong muốn tìm ra sự thật đằng sau những lời nói của Asami.

Chìm trong ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều tàn, tại một kho chứa hàng…

Bên trong, không gian tối bao phủ, một giọng nói trầm đục khàn khàn cất lên, gần như là thì thầm: “Ai có thể ngờ thông tin về thương vụ ở kho chứa lại là một cái bẫy do Asami giăng ra”.

Ông trùm thứ hai của Kajiyama, Kajiyama Eizo cất lời. Chất giọng đầy cao ngạo, nhưng ẩn chưa trong đó một chút sợ hãi, mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

“Nếu thằng nhóc ấy đã bị “tóm”, có khi nó bị chuốc thuốc và bị bán rồi cũng nên. Nhưng không ai có thể cung cấp, phát hiện thông tin về tổ chức của Asami tốt hơn nó.”

“Cái gì mà phát hiện chứ, Takaba chả biết cái gì cả, đó là vấn đề” Đáp lại hắn là Yamazaki thuộc Phòng cảnh sát Shinjuku.

“Này này, chúng ta tốt hơn hết là nên dựa vào nhau. Nếu mọi việc ngày càng trở nên tồi tệ hơn, thì chúng ta “cùng hội cùng thuyền”. Tôi nghe nói rằng tên Asami đó thực sự rất đáng gờm. Well, trong bất cứ trường hợp nào, sẽ tốt hơn nếu sử dụng một thằng nhóc không có mối liên hệ nào với chúng ta” Kajiyama cao giọng đe dọa, hòng giấu đi nỗi sợ hãi Asami của mình.

Yamazaki thăm dò Kanjiyama, biểu hiện có sự thay đổi, dường như có chút khó chịu: “Tôi không đến đây để lải nhải với ông. Vụ khám xét siêu thị hôm trước diện ra thuận lợi chứ hả? Nhanh lên, cho tôi thấy những gì ông định làm và liệu liệu tẩu thoát cho gọn.”

Đột nhiên, Tesion xuất hiện, nhưng Yamazaki không có chút dao động.

Kajiyama trước khi quay về phía tên tay sai của mình và gật đầu ra hiệu về phía Yamazaki. Nhận được dấu hiệu, tên thuộc hạ đưa tay vào túi áo khoác rút ra một chiếc phong bì màu nâu, rồi lẳng lặng chuyển qua cho Yamazaki.

Yamazaki xé mở chiếc phong bì, kiểm tra xem thứ trong đó có phải là giả không và gật đầu xác nhận. Thấy vậy, nhận ra rằng giao dịch đã hoàn thành, Kajiyama và thuộc hạ của hắn biến mất. Yamazaki nhìn băng nhóm rời đi, gương mặt không chút cảm xúc.

“Cái quái gì khiến thằng nhóc đó nghĩ mình được phép chõ mũi vào chuyện này, hả?”

Dường như cảm nhận âm thanh khiến cậu rét lạnh đến tận xương tủy từ ông, Akihito nhắm mắt lại, gương mặt lộ rõ sự đau đớn.

Sau khi đám Kajiyama đã rời khỏi, Yamazaki hút điếu thuốc thứ 3 của mình, hết điếu này đến điếu thuốc khác để giết thời gian. Dụi điếu thuốc đang cháy dở vào cái gạt tàn mang theo, ông kiểm tra khu vực lần cuối trước khi nhanh chóng rời đi, tránh cho bản thân khỏi bị nghi ngờ nếu ai có đó vô tình trông thấy.

Bước chân của người đàn ông chậm dần trước khi hoàn toàn dừng lại. Yamazaki đứng yên do dự một lúc, trước khi quay lại và đi về phía khu bến cảng. Khu vực này chỉ có một tòa nhà cao tầng. Tầng trên ở đó là nơi lý tưởng để nháy máy. Chắc chắn, ở cầu thang thoát hiểm tầng ba, ông đã thấy túi đựng máy ảnh quen thuộc cùng chiếc mũ lưỡi trai bị vứt trên mặt đất.

Yamazaki lấy ra một điếu thuốc và nhìn xuống những thứ kia một lúc. Ông chầm chậm đưa tay xuống, cầm chiếc mũ lưỡi trai lên. Đột nhiên, ông nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau. Là Akihito…

“Oh!! Đó là đồ của tôi, thật mừng chúng vẫn còn ở đây”

Gương mặt Yamazaki đông cứng lại, ông quay lại đối diện với Akihoto.

“Ta…Tabaka… có chuyện gì xảy ra với cháu vậy?”

Với tác phong của một cảnh sát chuyên nghiệp, vẻ hoảng hốt trên gương mặt ông biến mất rất nhanh. Nhưng bởi Akihito đã biết Yamazaki từ rất lâu, cậu biết lúc này, những gì biểu hiện trên gương mặt là ông đang cố tỏ ra vẻ “thản nhiên”.

“Chuyện gì”…?? Ý chú là sao? Chú đang làm gì ở đây vậy?”

Thật khó để tỏ ra hoàn toàn bình thường lúc này. Nhìn vào đôi mắt thâm trầm đầy nghi ngờ của người đàn ông trước mặt, Akihito buộc bản thân duy trì nụ cười.

“Không… chỉ là… Chú đang lo lắng vì cháu mất tích đã ba ngày nay.”

“Cháu hiểu, xin lỗi vì đã làm cháu lo lắng. Nhưng ít nhất cháu vẫn còn toàn vẹn, vậy nên… sẽ ổn thôi”

“Takaba, Asami mang cháu đi đâu vậy?”

“Yama–san”

Không thể chịu đựng thêm được nữa, Akihito cắt ngang câu hỏi của Yamazaki. Ông là người cung cấp cho cậu thông tin, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu giữ liên lạc với ông hàng ngày. Sao ông có thể biết được thời gian cậu mất tích là “ba ngày trước”? Và trên hết, Akihito thực sự chỉ bị giam giữ hơn một ngày, sau khi được thả ra, cậu vẫn ở khu Shinjuku, nơi mà đáng lý ra phải thuộc sự kiểm soát của Yamzaki. Cứ coi như ông ấy “lo lắng vì sự biến mất của cậu”, mà không có đến một tin nhắn trong điện thoại hay một cuộc gọi về nhà. Nhưng…

Yamazaki là ân nhân của cậu.

“Cháu tin chú, Yama-san. Cháu biết hẳn là chú phải qua lại với nhiều hạng người như một phần của công việc. Và nó không mang lại hiệu quả, phải không?”

Lúc trước, khi còn sống cuộc sống yên bình, an toàn ở trường học , cậu cảm giác như mình đã biết hết về thế giới, và vốn cũng kiêu căng tự phụ. Yamazaki đã lắng nghe những lời luyên thuyên của một đứa nhóc thiếu hiểu biết, ông đối xử với Akihito rất tốt – đặc biệt là đã không ít lần giúp cậu thoát nạn bằng khả năng sắc bén của mình.

“Cháu… Cháu sẽ không nói với bất cứ ai đâu, chú đã chăm sóc cháu từ khi cháu còn đi học, và trên hết…”

“Cháu ngưỡng mộ chú” Akihito nói tiếp khi quay người lại. Trong chốc lát, cậu chết sững.

Họng súng lạnh lẽo đang chĩa thẳng vào cậu.

Đôi mắt đen thăm thẳm cậu không chút e ngại, Akihito không thể ngăn ánh mắt ấy, nó như đang muốn khoét sâu vào tâm hồn cậu

“Takaba… đây không phải là trò chơi trẻ con, chú…”

“Ya…Yama-san”

Lúc này đây, ngôn ngữ trong họng cậu như nghẹn lại.

Nhưng trước khi cậu kịp nói gì thêm, một tiếng động vang lên, Akihito cảm thấy choáng váng và ngã xuống đất.

Đó là âm thanh của kim loại va rất mạnh vào thứ gì đó

Tiếp ngay sau đó là tiếng rên rỉ rất nhỏ nhưng đầy đau đớn.

Tim Akihito đập thật mạnh, toàn thân trở nên bủn rủn.

Cái camera của mình…

Chiếc túi cậu vẫn ở đeo trên vai rơi xuống đất.

Hy vọng nó không bị vỡ.

Cầu trời, ống kính chụp của mình không bị tổn thương gì.

Khi cậu khẽ mở mắt, trong khung cảnh mơ hồ, Akihito thấy Yamazaki đang giữ chặt lấy cánh tay cầm súng của mình, nghiến răng kiềm chế đau đớn.

Và đứng trước cậu lúc này là sự hiện diện của một người, mà phải nói là quá sức tưởng tượng đối với cậu nhóc.

“Kể cả ông có giết cậu ấy để diệt khẩu, cảnh sát cũng không bỏ qua chuyện này đâu.”

Akihito khẽ nâng đầu khi nghe thấy âm thanh trầm thấp quen thuộc đó.

“Tại… tại sao…???”

Asami đứng đó, với khẩu súng lục bán tự động trong tay, như muốn bảo vệ Akihito.

Như thường lệ, hắn đang khoác trên người bộ vest sang trọng bên ngoài chiếc áo sơ mi, điếu Dunhill đang ngậm trên miệng. Trên tay Asami đang cầm một khẩu CZ75 (*T/N: tên một loại súng lục, khả năng sát thương khá cao, bạn nào muốn biết thêm thì có thể vào http://world.guns.ru/handguns/cz75.jpgđể tìm hiểu), họng súng nằm ngang, chĩa thẳng về phía trước.

Đó là khẩu súng được sản xuất tại Cộng Hòa Séc trong chế độ cộng sản cũ. Một tay giữ lấy nó, hình ảnh Asami như chìm trong ánh sáng rực rỡ buổi hoàng hôn, mái tóc đen nhánh như hòa hợp với phần tối trong tính cách của hắn: thâm trầm và nguy hiểm. Quan sát con người đó, suy nghĩ của Akihito lúc này là:

Mình muốn chụp một bức ảnh… Ngay thời khắc này… người đàn ông này… [T/N: bệnh nghề nghiệp quá em J]

Một cơn gió nhẹ thôi qua, khiến khói thuốc và những sợi tóc mai trên trán Asami lay động. Nhưng bản thân hắn không động đậy một chút, chỉ chăm chú thu mọi thứ vào tầm mắt, sẵn sàng kiểm soát tất cả.

“Tôi sẽ xử lý những kẻ ông đã gặp, tất cả đã kết thúc.”

Với vẻ căng thăng tột độ, Yamazaki liếc nhìn Asami, nhưng chí trong khoảnh khắc đó. Và rồi, từ bỏ, đầu gối ông chậm chậm khuỵu xuống.

Khi Asami giúp một Akihito đang chết lặng dưới chân mình, hai người đàn ông mang súng xuất hiện. Thấy họ rõ ràng là cảnh sát, Akihito cố lê lết nhằm tách bản thân ra khỏi Asami. Yamazaki, một sĩ quan, đã bị bắn, và Asami thì cầm súng.

Vậy mà một trong hai người họ hướng về Asami gật đầu. hắn khẽ gật đầu đáp trả, chỉ có vậy. Một người dùng khăn tay nhặt chiếc súng của Yamazaki lên trong khi kẻ còn lại quỳ xuống xem xét vết thương của ông.

Với gương mặt xanh mét, Yamazaki nhìn kẻ đang đứng ngạo nghễ kia bằng ánh mắt không thể tin nổi. Akihito rà soát lại kí ức trong đầu và nhận ra – phải, họ là thành viên của Sở.

“Điều đó xảy ra rất bình thường, một tổ chức tội phạm liên kết với một bộ phận cán bộ làm nhiệm vụ phòng chống tội phạm.”

Quay đầu lại, Akihito thấy Asami đã để súng vào bao.

“Hiển nhiên tên cảnh sát này đã lợi dụng địa vị của mình âm mưu nhũng loạn thị trường, và đổi lại…”

Asami dụi dụi điếu thuốc làm một ít tàn thuốc rơi xuống. Hắn đưa tay xoa cằm trong khi từ từ quay lại, tiếp tục nhìn xuống Akihito, người vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, Asami chậm rãi nhả ra luồng khói .

“Cậu đã bị lợi dụng.”

Akihito liếc nhìn, cố gắng tiếp thu những từ ngữ ngắn gọn mà Asami vừa nói.

Vẫn là những lời hắn đã nói trước khi thả cậu.

—Cậu đã bị lợi dụng. Người bạn cảnh sát của cậu, chỉ là một kẻ bị vấy bẩn bới cuộc sống ở thế giới ngầm.

“Nhưng…anh… đã bắn Yama-san. Vậy tất nhiên anh cũng…”

“Cậu không thấy sao?”

Asami liếc mắt về phía những nhân viên cảnh sát kia. Họ không chế ngự Yamazaki mà chỉ tiếp tục quan sát ông. Thái độ của Asami đã chứng tỏ một sự thật, mệnh lệnh của hắn là hoàn toàn không thể kháng cự.

Từ bên trong, cậu hiểu rõ điều đó, nhưng Akihito ngoan cố chối bỏ quyền lực của Asami. Không… Sự thật mà cậu muốn phủ nhận là thực tế phũ phàng: cậu đã bị phản bội bởi người mình đã toàn tâm toàn ý tin tưởng.

“Nhưng… kể cả khi anh có quan hệ với cảnh sát, nếu Yama san có thể chứng minh được rằng anh đã bắn ông ấy… vậy thì…”

Asami lạnh lùng nhìn Akihito một lúc, nhưng rồi hắn sớm thở dài bất lực.

Akihito nhíu mày, cố tìm ta ý nghĩa đằng sau tiếng thở dài đó. Asami lại đưa mắt nhìn Akihito với một biểu cảm thể hiện rõ sự khinh miệt, trong khi hắn đưa tay vào túi áo, rút ra một hộp thuốc màu đỏ cùng một chiếc bật lửa màu vàng và tiếp tục hút một điếu khác.

“Tên cảnh sát đó sẽ phải vào tù.”

Chiếc bật lửa thuộc kiểu hộp quẹt nắp bật cổ điển. Asami, như một thói quen, bật nắp, một tiếng click khô khốc vang lên.

“Đối với những tên trong đó, cớm là kẻ thù. Vậy nên nếu một cựu cảnh sát bị bắt vào đó, cậu có thể tưởng tượng những tay đó sẽ làm gì khi phát hiện ra người này là ai?”

Với một tay chụm lại giữ ngọn lửa, Asami nâng điếu thuốc – động tác đó, với tất cả những ngẩn ngơ tiếc nuối trong mắt Akihito, trông hệt như cảnh tượng trong các bộ phim thường chiếu trên ti vi.

“Ngay cả khi hắn ta bị bỏ tù và may mắn không bị tiết lộ danh tính, sẽ thật xui xẻo nếu gặp phải một tên mà hắn ta đã từng bắt giữ. Từ đó, những tên còn lại sẽ biết được hắn từng là cảnh sát và chăc hẳn chúng sẽ không mấy dễ chịu với điều này đâu. Sẽ có những kẻ muốn “xử” người này, và khả năng mọi chuyện sẽ vượt tầm kiếm soát, hắn sẽ bị giết.”

Akihito hít một hơi, lạnh gáy. Cậu cũng từng một lần thấy những điều tương tự trong một bộ phim nước ngoài.

“Và hiển nhiên “người bạn” của cậu cũng thừa hiểu, dù cho ông ta có bị bắt vào nhà tù nào đi chăng nữa, tôi cũng có khả năng cử người đến để “khử” ông ta, nên ông ta sẽ biết điều mà giữ im lặng” Asami quay lại, khẳng định một cách chắc chắn.

Hai viên cảnh sát chầm chậm tiến đến gần họ và Asami bắt đầu nói với họ bằng một âm điệu trầm trầm.

Yamazaki và bọn Kajiyama.

Asami và hai viên cảnh sát thuộc Sở.

Khi Yamazaki nói với Akihito về Asami, ông đã nói: “Hắn ta có khả năng điều khiển, chi phối cả những nhân vật có tầm ảnh hưởng đáng sợ nhất.”

Nói cách khác, Asami có thể điều khiển bất cứ ai. Nhưng điều đó không thay đổi thực tế là tất cả bọn họ, bất cứ ai, đều là minh chứng cho sự thật mục nát, tàn nhẫn. Những con người đó, không ngừng lừa gạt, phản bội, giăng bẫy để hạ gục kẻ khác và đạt tới đỉnh cao. Đó là luật bất thành văn ở thế giới này.

Một lát sau, chiếc xe cảnh sát với chiếc còi báo động kêu ầm ĩ tiến đến và Akihito coi đó như một dầu hiệu để rời đi. Thoát ra từ một cửa của kho hàng, cậu chậm rãi đi dọc bờ biển. Ánh mắt bắt gặp những thanh gỗ buộc thuyền xếp dọc bến tàu, cậu ngồi xuống một trong số chúng.

Cậu đã bị lợi dụng.

Từng câu chữ tàn nhẫn lại vang lên trong tim cậu, Akihito cắn chặt môi, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy. Cảm giác này… thực sự khác với nỗi đau thể xác mà Asami gây ra cho cậu, sâu thẳm trong ngực cậu, có thứ gì đó nhói lên, thắt chặt đến đau đớn.

Cậu nhóc liếc nhìn ánh hàng hôn phản chiếu dưới nước, một mớ những cảm xúc hỗn loạn mà cậu không thể kìm nén chợt bùng nổ, và những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống. Mắt cậu mờ đi và tâm trạng thì ngày càng xuống dốc. Từ đôi mắt, nước mắt thành dòng, chảy xuống hai gò má.

Như Asami đã nói, cậu đã bị Yamazaki lợi dụng. Nhưng cũng trong khoảng thời gian đó, một sự thật không thể phủ nhận là cậu mang ơn người đàn ông đó rất nhiều và trong rất nhiều phi vụ, đối với Akihito, Yamazaki luôn là một người rất tốt. Cậu không cách nào hận Yamazaki, tất cả những gì cậu cảm nhận lúc này là nỗi buồn và sự thất vọng tột cùng.

“Cháu đã rất tin tưởng… thật tàn nhẫn…”

Đột nhiên, một bàn tay to lớn vỗ lên đầu và vò rối mái tóc cậu. Quá bất ngờ, Akihito gắng ngước lên, nhưng như muốn dúi cậu xuống, bàn tay đó tiếp tục đùa nghịch mái tóc và ngăn không cho cậu ngước lên.

“Tôi không biết liệu hắn ta thật sự sẽ bắn hay không…”

Đó là chất giọng trầm thấp quen thuộc của người đàn ông mà Akihito đã bỏ lại ở kho chứa hàng [*T/N: Asami mà bị bỏ lại =)))))]. Giọng nói đó… thường cứng cỏi, không chút do dự, nhưng lần này, lại dừng lại đôi chút, tuy tiếp tục vang lên rất nhanh sau đó:

“Well, tôi nghĩ chuyện này khá là sock đối với một cậu nhóc…”

Akihito vẫy vẫy cánh tay như một cách phản kháng… “cái quái gì”… nhưng rồi cậu nghĩ… có lẽ người đàn ông này đang cố an ủi cậu.

Tuy nhiên, khoẳng khắc cậu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng trấn tĩnh, đầy “phiền toái” của Asami với điếu thuốc trên môi. Akihito chán nản nhận ra rằng hắn đã nhìn thấy cảnh cậu khóc. Cậu nhóc đập lên tay và trừng mắt nhìn kẻ đối diện.

“Anh cũng lợi dụng tôi như một mồi nhử…Và… bắn súng vào một sĩ quan cảnh sát, sao anh có thể bình thản đến vậy?”

Không nghi ngờ gì nữa, mọi manh mối điều tra sẽ hướng đến bọn Kajiyama mà Yamazaki đang hợp tác cùng. Bằng cách lợi dụng cơ hội này, Asami có khả năng tiếp quản thị trường của Kajiyama. Chẳng cần tốn quá nhiều công sức, hắn ta không chỉ làm giàu từ đối thủ của mình mà còn giành được thị phần từ tay họ. Xét cho cùng, Akihito cũng như Yamazaki chẳng là gì hơn ngoài những quân cờ trong trò chơi của Asami – và việc bắt giữ cậu cũng không gì khác ngoài một màn giải trí nhỏ giữa những cuộc vui.

Nhưng giờ, Akihito đã có thể nhận ra tất cả những điều đó.

Biến tôi thành một kẻ ngốc đáng thương.

Akihito bắn ánh mắt chống đối đầy thách thức về phía người đàn ông đối diện, và sau cùng, dường như Asami – vẫn với điếu thuốc lá trên môi – khóe miệng khẽ nhếch lên. Nhưng trước khi Akihito kịp xác định điều gì, hắn đã quay đi, vậy nên tất cả những gì Akihito làm là hét với tấm lưng rộn lớn, vững chắc đối diện.

“Và đừng nghĩ tôi cảm thấy mắc nợ vì những gì anh đã làm ở đó.”

Cậu nhóc không thể không cảm thấy kinh ngạc đối với năng lực đáng sợ của người đàn ông này, giành lấy chiến thắng bằng kế hoạch hoàn hảo, hay sự lạnh lùng đảo ngược tình thế, và cả sức mạnh chi phối ngay cả cảnh sát. Nhưng bất kể hắn ta có tài giỏi đến thế nào, một thực tế không thể chối bỏ: Asami là kẻ xấu.

“Asami” Akihito hét lên với tất cả sức lực của mình “Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho một tên xấu xa như anh. Một ngày nào đó, tôi sẽ tóm được anh và thu được một khoản lợi nhuận không lồ từ việc đó.”

Akihito đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe người đàn ông đáp lại điều gì đó đại loại như: “Thật là thằng nhóc bướng bỉnh” như thường lệ. Nhưng không thể ngờ tới, Asami quay người lại, trên gương mặt hiện rõ một nụ cười.

“Tôi hiểu, tôi sẽ chờ đợi ngày đó đến.”

Bị bất ngờ trước phản ứng vừa rồi, Akihito chớp chớp mắt.

Asami bình thản đáp lại, đầy thách thức, pha chút chế nhạo:

“Được lọt vào tầm ngắm của cậu, có lẽ cũng không đến nỗi tệ.”

Chìm trong ánh hoàng hôn của buổi chiều muộn, Asami –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net