Chương 15: Biện pháp duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng tắm rộng lớn, Viktor nhẹ giọng thở dốc, trên tay cầm bình thuỷ tinh nhỏ cố gắng lấy chút tinh trùng.

Ngay lúc này đây, anh cảm thấy bản thân đúng là một thằng tối tệ bỏ rơi tân nương, còn dùng một phương thức không thể để cho bất kì ai biết mà khiến Hoàng Hậu mang thai.

Biết rằng đây là điều không tốt, nhưng Viktor vẫn không thể nào làm ra chuyện có lỗi với Heine được, vì đó là người anh yêu nhất trên đời.

Viktor đưa chiếc bình thuỷ tinh chứa chất lỏng trắng đục cho Hoàng Hậu, quỳ gối xuống bên giường để bày tỏ sự tôn trọng đối với người con gái cao quý ấy.

"Thưa công chúa Elizabeth, ta thật lòng xin lỗi vì đã để nàng chịu uỷ khuất khi phải gả đến đất nước xa xôi này, nhưng ta rất yêu người ấy, không thể cùng chung chăn gối với công chúa, mong công chúa hiểu cho nỗi lòng của ta và đừng tiết lộ chuyện này cho ai khác biết."

Viktor rời khỏi căn phòng. Hoàng Hậu nhìn theo bóng lưng của vị Vua trẻ, không hiểu sao lòng có chút nhẹ nhõm. Viktor còn kém nàng 3 tuổi, khiến nàng cứ nghĩ tính cách của anh chắc sẽ rất bồng bột và ngoan cố. Nhưng qua hôm nay, nàng hiểu được Viktor là một vị Vua tốt, ít nhất là tốt đối với người anh yêu.

Elizabeth cởi bỏ chiếc váy cưới nặng nề, vươn mình một cái, ở trong phòng ngủ tự đưa tinh trùng của Viktor vào cơ thể, lần đầu có chút khó khăn khiến cho hai bên thái dương toát đầy mồ hôi.

Khi mọi việc xong xuôi, nàng nằm trên giường nhìn lên trần nhà ảm đạm, bất giác chảy nước mắt. Tâm trí nàng trôi về kinh thành rộng lớn xa hoa ở Hanness, một người kể chuyện có khuôn mặt tuấn tú, đứng dưới chân giáo đường nói những giai thoại về lịch sử anh hùng Hanness. Mái tóc chàng đen mướt, mắt sáng như sao, nụ cười toả ánh nắng ấm áp.

Elizabeth lau nước mắt, thở dài một tiếng "Giá mà ta có đủ can đảm và quyến lực để ở bên cạnh chàng, giống như cách mà Viktor bất chấp tất cả để bên cạnh người anh ấy yêu vậy."

Ở nhà thờ trên ngọn đồi nhỏ, Heine đứng trước bảng đen giảng bài cho bọn trẻ, chúng yên tĩnh và chăm chú nghe giảng hơn mọi ngày khiến Heine cảm thấy hơi kì lạ. Khi hết giờ học, lại ngoan ngoãn dọn sách vở rồi ra sân chơi mà không túm lấy Heine đòi ăn kẹo nữa.

Còn chưa kịp thắc mắc, Lotus đã tiến đến bên cạnh anh, nói "Heine, anh bị ốm sao, sắc mặt rất kém". Lotus năm nay tròn 16, là chị cả của bọn trẻ, theo như lời của Fennik nói thì chính là một bà cụ non, cả ngày quản lí nghiêm ngặt giờ ăn cơm, đi ngủ, học bài của bọn trẻ, nhưng cũng là người biết chăm sóc người khác nhất.

Heine xoa xoa đầu cô bé ý bảo mình không sao, bọn trẻ giờ lớn cả rồi, đến cả Lotus là con gái cũng đã cao bằng cậu, còn cậu thì dù đã bồi dưỡng 2 năm nay nhưng vẫn không cao thêm hay béo ra được tí nào, chỉ có hai má mọc ra hai cục mochi trắng trắng mềm mềm.

Quả thật sáng nay lúc tỉnh dậy Heine cảm thấy có chút mơ màng, eo và nơi tư mật kia đau buốt, cả người uể oải không có tinh thần. Chắc hẳn bọn trẻ nhìn ra được sự mệt mỏi của anh, nên mới ngoan ngoãn như vậy.

"Có ổn thật không đấy, hay là sốt rồi, không được giấu tụi em đâu, nếu không em sẽ mách anh Viktor." Lotus đặt tay lên trán Heine, thấy không nóng mới thoáng yên tâm.

Heine nghe cô bé nhắc đến Viktor, có chút giật mình, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh xuân đêm hôm qua, hai má đỏ dần lên "Em nói linh tinh cái gì đấy!"

"Anh Viktor đã dặn em nếu thấy anh không khoẻ hay bỏ bữa, thức đêm này kia, nói chung là không chăm sóc tốt bản thân thì cứ mách anh ấy, anh ấy sẽ đích thân đến "trừng phạt" anh". Lotus chống nạnh, bước từng bước ra ngoài, giống như thật sự sẽ đi mách người ta.

Nhìn cô bé bước ra khỏi phòng học, Heine cũng chỉ biết cười nhẹ. Những đứa trẻ anh từng một mình chăm sóc giờ đã lớn cả rồi, không còn như đám gà con núp sau lưng anh nữa, điều kiện tốt hơn, chúng nó cũng khoẻ mạnh hơn, vui vẻ hơn, tất cả đều là nhờ có sự xuất hiện của Viktor.

"Viktor ơi Viktor, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, yêu em, cho em biết thế nào là hạnh phúc. Dù cho em không thể chân chính đứng bên cạnh anh trước mặt bao người, nhưng em sẽ luôn ở đằng sau anh, trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc cho anh. Em yêu anh!"

Heine đứng trước khung cửa sổ, ánh nắng rọi lên khuôn mặt thanh thoát của cậu, mái tóc màu lá thu, cùng nụ cười rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tất cả đều nói lên rằng cậu đang rất hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net