Cₕaₚₜₑᵣ 30: May I see you.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

""Không có hy vọng sẽ chẳng có thất vọng", những người từng chịu nhiều tổn thương thường có xu hướng vẽ nên một viễn cảnh đầy bi kịch. Họ tin rằng điều đó sẽ giúp bảo vệ trái tim mình khỏi những vết cắt của hiện thực nghiệt ngã. Suy tính đủ đường, cuối cùng cũng chỉ là buồn trước khi cả nỗi buồn kịp đến".

Valentine đến, một ngày lễ tình nhân đối với Izuku lại là thảm kịch. Như một thói quen, em quay lại thư viện khuất sau trường vào cuối tuần, những lúc căng thẳng thì đọc sách là liều thuốc an thần. Em đến đây như một vòng lặp, ngày đó có nắng mưa hay sụp nhà, em vẫn phải đến cái thư viện nào đó. Bà quản lí thư viện già cũng quá quen em, vậy nên không cần đăng kí phí gói tháng em đã sở hữu tấm thẻ V.I.P vĩnh viễn. Thư viện hôm nay cũng không dạng vừa, vắng vẻ nhưng cũng nhiều nam thanh nữ tú cớ đọc sách sự thật cứ níp níp vào nhau, đến lúc hai bàn tay gần chạm vào nhau thì không may mắn cho họ. 

Monoma từ đằng sau sát gần tai hai người đang ân ái: "Oi doi oi vào nhà vệ sinh mà lên đỉnh" -  Phải nói là tên này độc miệng hơn em, một câu ngắn gọn cũng chứa lượng sát thương đâm vào tim. Rồi tiếng cha già Monoma cười lớn quá bị mấy người trong thư viện lườm, mà dù sao hắn có biết ngại là tính từ đâu. Izuku thầm cười, nhưng nhớ lại cái tên bắt bài em lúc trèo tường thì mặt xệ ra. Thoắt ẩn thoắt hiện mà Monoma đã đến kéo ghế ngồi bàn em như nơi đông người. 

Izuku thấy thì che miệng bằng quyển sách đang đọc dang dở, đôi mắt nhíu thăm dò. 

"Sao lại ngồi đây?" 

"Chỗ trống phải tận dụng tối đa" .

"Có nhiều chỗ mà ?" Izuku vừa nói vừa quay ra, nhưng sự thật bất ngờ, nãy vắng vẻ y chật đống, tự hỏi một tên chuyên cà khịa như hắn cũng có nhiều tay sai như này sao?

Monoma chống một tay lên cằm, tỏ vẻ đắc chí, hai tên độc mồm gặp nhau thì sẽ như thế nào? Không cần mỏ, họ giao tiếp bằng mắt.

Monoma: "Tôi thắng"

Midoriya: "Lỗi kĩ thuật thôi".

Dường như cảm thấy người này hấp dẫn, Neito cười: "Cho tôi một ly giống người này" hắn còn xấu tính gọi ly Calpis hệt em nữa!

Từ lúc em được thả về U.A đến giờ đã có rất nhiều con mắt không-được-thiện-ý thăm dò em. Nhưng Izuku chẳng quan tâm lắm, nói là vậy nhưng cách xì xào bàn tán của họ làm em đau đầu. Trông em đáng sợ đến vậy sao? Mới trôi qua một ngày, Izuku mới bước chân ra khỏi kí túc xá để đến thư viện. Dù cảm giác như đang tự do nhưng thật ra tất cả hành động của Izuku đều được quan sát kĩ lưỡng, em biết điều đó. 

Neito thấy đôi mắt buồn mang mác của em khi lật từng trang sách: "Đừng lo, tôi chỉ muốn ngồi với cậu thôi".  Izuku cũng chẳng mảy may lắm, em chống cằm, tay còn lại lướt qua từng trang sách. Làm tên tự luyến nào đó thất thần, hắn không lộ biểu cảm ra, nhưng "ngôn ngữ tình yêu nằm trong đôi mắt" quả thật là đúng đắn. Đôi mắt của kẻ si tình không thể rời mắt khỏi người trước mặt, hắn cảm nhận em như là... một con vịt! 

Monoma Neito: "Ý tôi là vịt vàng ấy, lúc chân chạy bạch bạch để thoát khỏi lò nướng trông cũng dễ thương mà. Không chỉ vậy, em ấy còn có cái mỏ hỗn hơn tôi ấy chứ"

Chưa bao giờ cái thằng cà khịa này im lặng đến như vậy. Hắn đứng dậy đi đâu đó và quay lại với thứ gì đó: "Chơi cờ không?".

"Eto..." Hai lúc sau, Izuku liếc trái liếc phải không thấy phao cứu hộ, mỏ em bắt đầu lấp liếm cái gì đó: "Thôi chết cha, thua rồi". 

Izuku: "Ăn may thôi, tôi sẽ chiếu tướng cậu vào trận sau". Cũng thật ngẫu nhiên khi mười ván hắn thắng mười. Cũng thật ảo ma khi hắn chiếu tướng bằng một quân Tốt.

Monoma đắc ý: "Tôi sẽ... nhượng bộ khi cậu nói sự thật".

"Cháu trả đủ rồi nha, không biết cậu trai nào may mắn khi được Izuku chú ý vậy nhỉ" Bà chủ thư viện già nâng lại kính nhìn về phía người ngơ ngác ngồi kia. Bà ấy là người duy nhất Izuku thật sự yêu quý. Nói là trả tiền thuê chỗ đủ nhưng thật ra bà ấy đã làm cho em một tấm thẻ V.I.P rồi.

Izuku quay mặt phía bàn, tay với dây balo: "Cảm ơn vì đã khiến tôi bớt lo lắng hơn, nhưng có lẽ tôi phải đi".

Monoma dường như hiểu ý, chạy lại nắm chặt tay người kia:" Không, tôi không ép buộc cậu phải nói ra điều đó"

Lại là "Mình có giết Midnight không?" à. Nói đi nói lại đôi khi cũng chán. 

Izuku ngước mặt lại, đôi mắt chứa chan nhiều điều. Nhưng có lẽ... không phải hôm nay:

"Nếu tôi nói tôi giết cô ấy, liệu cậu còn chơi cờ với tôi không?".

Monoma đôi mắt mở to, hắn ngạc nhiên: "...Cậu điên thật rồi, tôi... tôi-".

"Không, tôi không ép buộc cậu phải nói ra điều đó" Izuku nói lại với người kia, chân bước đi không ngoảnh đầu lại. Lời em nói như thể dội một gáo nước lạnh vào mặt hắn. Giờ hắn mới hiểu được tầm quan trọng của lời có thể và không thể nói.

"Có phải... Cậu thất vọng về tôi lắm không?" Monoma nhẹ nhàng nói, giọng nói hắn không mang tính chất cà khịa, cũng chẳng cười một cách điên rồ như mọi ngày mà nó nhỏ lắm, chỉ khàn đặc văng vẳng quanh tai một người hắn muốn nói. 

Izuku đứng lại. Lúc nãy còn đông người sao giờ thư viện vắng bóng thế này? Mặt trời chiếu qua kính trong suốt, phản chiếu hình bóng của hai người. 

"Tôi đã cố đặt niềm tin vào một ai đó..." Tôi không muốn dựa dẫm vào sự nuông chiều của Tomura, cũng không chỉ muốn nhận được sự yêu thương quá mức của Liên Minh Tội Phạm. Tôi đã cố gắng tìm ra cớ sự gì đó, chỉ mong một ngày... tôi có thể rời khỏi linh hồn bần hèn này. 

Izuku lại quay mặt nhìn ra phía cửa sổ lớn mỉm cười, nụ cười méo mó.

Bên dưới. Thư viện này khuất sau ngôi trường...

"Todoroki-kun, anh tìm được ra rồi sao?" Yui mắt sáng long lanh lóng lánh nhận lấy cánh hoa hướng dương tàn tạ được bọc kín mít bởi gã. Shoto đứng sững lại, đôi mắt vô hồn nhìn người con gái kia cười tỏa nắng. 

Lại phải làm tổn thương Midoriya một lần nữa rồi.

Izuku qua chiếc cửa sổ nhìn xuống, gương mặt không thay đổi, vẫn vô cảm như biết trước điều này sẽ xảy ra. Chỉ là, có chút đau lòng.

Ở U.A có một Hội Học Sinh, chuyên gia giữ kỉ luật và nền nếp cho tất cả các học sinh. Phải có thẻ cho phép được đóng dấu đỏ hoặc đến đây đăng kí phiếu mới có thể ra ngoài. Kí phiếu bắt buộc phải có lí do, ai đề cử, đi bao lâu, việc gì, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Hội. Nhưng thật kì lạ, khi họ thấy em đến đây thì đôi mắt rỗng lên.

Izuku lục lọi trong cặp mình một tờ giấy chuẩn bị ghi đơn ra ngoài, nhưng quan trọng là ánh mắt họ nhìn em như mưa đạn. Chuyên gia giữ kỉ luật cũng chưa bao giờ bắt nổi em làm theo thứ gì họ đề ra. Quan trọng hơn, mỗi lần em trốn học cũng rất dã man. Trong Hội mặc dù có đôi tai thính của Jiro nhưng cô chưa bao giờ nghe thấy âm thanh gì mỗi lần Izuku trèo tường. 

Izuku viết lách, nhìn vậy mà em rất có hoa tay, dòng chữ nắn nót tròn trĩnh được đưa đến Phó Hội Trưởng, Izuku cũng chẳng nhìn mặt người đó lắm nên khi nghe thấy chất giọng liền kinh ngạc. 

"Eto... Tự động ra ngoài, hai tiếng, có việc riêng? Cậu mau giải thích đi".

Izuku ngớ người khi người trước mặt em lại là....

---

#MocaMoka










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net