Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cấp bách bắt lấy cương ngựa, trong mắt là thủy quang thương tâm: "Diệp Địch! Ta là Lạc Phái Hàm! Ngươi không nhận ra ta sao?!" (Bánh bều đã xuất hiện, về sau thấy cũng tội chế nhắm, chung tình rồi lụy tình hà, trong cuộc tình người nào yêu nhiều thì đau cũng nhiều, người ta nói ứ có sai, haizzzzzzz ~~~~~~~)

"Buông tay!" Diệp Địch ánh mắt nguy hiểm.

Người khác cũng bắt được cương ngựa, không thể tin được chất vấn: "Ngươi như thế nào có thể quên tỷ của ta?!" (Cách nói chuyện ko ưa vãi =.=!, khuyến cáo anh Diệp ca độc chết bợn ấy để tránh hậu họa)

Màn xe xốc lên, một người đi ra.

"Phái Hàm?"

Người nọ nhìn qua, hít một hơi sâu, buông lỏng cương ngựa. Diệp Địch quay đầu: "Đại ca! Ngươi biết nàng?!"

Nhiếp Chính từ trong xe đi ra, nói với hai người đang khiếp sợ: "Nơi này không phải địa phương để nói chuyện, trước rời đi đã." Tiếp, hắn đối với Diệp Địch nghi hoặc khó hiểu nói: "Nhị đệ, ngươi đi vào trong."

Diệp Địch nhíu chặt mày chui vào xe ngựa. Bên trong xe, Lam Vô Nguyệt trên mặt là một mảnh ảo não, Tiểu Bảo thần sắc khẩn trương nắm tay Đại ca ca và Mỹ nhân ca ca.

"Tam đệ......" Diệp Địch muốn hỏi, đại ca biết hai người kia sao?

Xe ngựa chạy, Lam Vô Nguyệt ở bên tai Diệp Địch nhỏ giọng nói: "Là "Băng Linh Lung" Lạc Phái Hàm, nhị ca, ngươi không nhớ rõ?"

Diệp Địch cẩn thận hồi tưởng, qua một hồi hắn lắc đầu: "Không nhớ rõ. Ngươi cũng biết thật nhiều người cùng chuyện lúc trước ta đều không nhớ rõ. Nàng và ta có gì quan hệ?" Vừa nói xong, Diệp Địch lập tức nói với Tiểu Bảo đang lo lắng: "Bảo Bảo, Hảo ca ca không nhớ rõ bọn họ, cũng không biết bọn họ." Băng Linh Lung Lạc Phái Hạm, giọng nói của người nọ như thế nào lại giống như nữ nhân thế kia, hắn không muốn Bảo Bảo hiểu lầm. (Từ phần 1 tới phần 2 Cú ưng anh Diệp nhất, ngây ngô và thê nô vô đối)

Lam Vô Nguyệt ở trong lòng trợn trắng mắt, kéo tay nhị ca nhỏ giọng nói: "Nàng cùng ngươi không có quan hệ."

"Nga, vậy là tốt rồi, ta đã nói ta không biết bọn họ." Diệp Địch yên tâm.

Lam Vô Nguyệt đem Tiểu Bảo ôm vào lòng, hôn trán cậu: "Bảo Bối, chỉ là một người quen lúc trước, không phải sợ."

Tiểu Bảo gật gật đầu, không phải cừu gia của các ca ca liền hảo. Lam Vô Nguyệt còn lại là nhíu mày trong lòng, Lạc Phái Hàm này cùng hắn và nhị ca cũng không quan hệ, nhưng nàng cùng đại ca là có quan hệ. Nàng lúc trước là hồng nhan tri kỷ của đại ca a. Thật là, như thế nào vừa vặn tại nơi này chạm đến. Hắn không lo lắng đại ca, hắn là lo lắng Bảo Bối hiểu lầm. (Quéo quèo quéo queo, nợ đào hoa của Chính ca ca tìm đến rồi, Cú méc sư phó nà :3)

Diệp Địch cũng chưa ăn bánh bao, tâm tư than thở: "Sớm biết liền không mua bánh bao."

"Nhị ca." Lam Vô Nguyệt đá nhị ca một cước.

Diệp Địch nhanh chóng nói sang chuyện khác, cầm ra một cái bánh bao uy đến bên miệng Tiểu Bảo, lộ ra tươi cười: "Bảo Bảo, ngươi nếm thử, rất thơm a."

"Ca ca ăn." Tiểu Bảo ánh mắt hướng màn xe nhìn, hai người kia có thân phận gì a?

"Bảo Bảo ăn, thừa dịp còn nóng liền ăn, nguội ăn không ngon "

Tiểu Bảo không yên lòng há miệng.

Ngoài màn xe, Nhiếp Chính tâm tình không yên vội vàng đánh xe, phía sau có hai người cưỡi ngựa theo sát sau hắn. Đây là một thôn trấn rất nhỏ, Nhiếp Chính căn bản là không tính toán ở trong này nghỉ chân, tìm một vòng cũng không tìm được một địa phương thích hợp, Nhiếp Chính dừng xe ngựa. Hai người phía sau tiến lên. Hắn đối với Lạc Phái Hàm nói: "Nơi này không tiện nói chuyện, ta tính toán ra khỏi thành, các ngươi thì sao?"

Lạc Phái Hàm mím môi, tự miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Chúng ta đi cùng các ngươi, đều nghe ngươi."

Nhiếp Chính muốn nói cái gì, sau lại từ bỏ, lại đánh xe. Hai người yên lặng đi theo phía sau xe ngựa, gã nam tử kia nhìn về phía người bên cạnh, thấp giọng nói: "Tỷ, người ta không giống như muốn gặp chúng ta."

Lạc Phái Hàm lập tức lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi không muốn thì về đi."

Nam tử ngậm miệng, không dám nói thêm cái gì.

Một đường ra khỏi thành, Nhiếp Chính đem xe ngựa chạy tới trong một mảnh rừng nhỏ. Chọn phía dưới một tàng cây lớn nhất, Nhiếp Chính dừng lại, xoay người xốc lên màn xe, hắn nói với người ở bên trong: "Xuống dưới đi, hít thở không khí."

Lam Vô Nguyệt bước xuống đầu tiên, dùng ánh mắt hỏi thăm: "Đại ca, nói như thế nào?"

Nhiếp Chính mắt nhìn Tiểu Bảo, dùng ánh mắt trả lời: Không thể nào nói.

Lam Vô Nguyệt còn muốn hỏi, nhưng hai người lại đây, hắn vòng qua xe ngựa mỉm cười: "Phái Hàm."

"Vô Nguyệt? !" Người nọ lại một lần nữa khiếp sợ nhìn Lam Vô Nguyệt tay áo phải trống rỗng, thần sắc chấn động.

Lam Vô Nguyệt tiếp nhìn về phía người khác: "Phái Phong."

"Tam ca." Nam tử xuống ngựa, đồng dạng khiếp sợ vô cùng nhìn tay áo của Lam Vô Nguyệt.

"Nhiều năm không gặp, các ngươi thế nào? Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được." Lam Vô Nguyệt khách sáo nói, bất quá trong lòng lại nói: Đại ca, ngươi như thế nào cũng không lên tiếng a?

Lạc Phái Hàm hướng Nhiếp Chính nhìn thoáng qua, vẻ mặt tiều tụy lại kiên cường nói: "Nhiếp gia gặp chuyện không may, ai cũng không có thấy qua thi thể ba huynh đệ các ngươi, ta nghĩ các ngươi nhất định không có chết, liền chung quanh tìm kiếm các ngươi. Sau này Lâm Thịnh Chi nói ngươi cùng Nhiếp Chính đều bị thiêu cháy, mà người hạ độc là Diệp Địch, ta không tin hắn sẽ hạ độc, lại đi tìm hắn. Sau này ta phát hiện có người âm thầm theo dõi ta, ta đoán bọn họ là muốn từ chỗ của ta tìm đến Diệp Địch, ta liền rời đi Trung Nguyên. Kết quả lúc ta biết được các ngươi còn sống, cũng là lúc Lâm Thịnh Chi chết được một tháng, đợi ta chạy về Trung Nguyên, các ngươi đã không còn bóng dáng. Mấy tháng này ta vẫn đang tìm các ngươi."

Nói tới đây, Lạc Phái Hàm trong mắt là thương cảm, là may mắn, là sự bỏ qua bất đắc dĩ còn có một đường tìm thấy gian nan. Thủy quang trong mắt nàng lóe một chút liền biến mất, để người cho rằng bất quá là ảo giác. Nhưng Lam Vô Nguyệt biết rõ Lạc Phái Hạm vốn có danh xưng "Băng Linh Lung" chịu vì bọn họ bôn ba như thế, đều là vì đại ca. Nhưng thế sự khó liệu, có một số việc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. (Chính xác, 1 like cho anh Nguyệt)

"Mười mấy năm này, vất vả ngươi."

Lúc này, nói cái gì tựa hồ đều là dư thừa. Dù biết ăn nói, Lam Vô Nguyệt đối mặt với Lạc Phái Hàm cũng không biết phải nói cái gì. Vẫn không có lên tiếng, Nhiếp Chính nắm tay Tiểu Bảo đi đến bên cạnh Lam Vô Nguyệt, đột nhiên kích động nhìn Lạc Phái Hàm, thanh âm phát ách gọi một tiếng: "Phái Hàm."

Lạc Phái Hàm trong mắt nhất thời có thủy quang rõ ràng, nàng cắn chặt răng đi lên trước, đứng trước mặt Nhiếp Chính. Đau lòng khó nén cẩn thận đánh giá dung nhan rõ ràng có biến hóa của Nhiếp Chính, nàng hít sâu vài cái, nghẹn ngào mở miệng: "Ngươi, chịu khổ ...... Ta nghe người ta nói, Lâm Thịnh Chi đem ngươi......" Lời của nàng bị Nhiếp Chính nâng tay lên áp trở về.

"Đều qua. Ngược lại là ngươi, vì chúng ta, chịu vất vả."

Lạc Phái Hàm nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nàng dùng lực lắc đầu: "Không, không mệt. Ta cũng, không có đến giúp ngươi cái gì." Đây là điều nàng một đời tiếc nuối. (Huhu cũng tội chị quá TT^TT)

Nhiếp Chính mỉm cười: "Ngươi không có cùng những người kia cùng nhau bỏ đá xuống giếng. Đối với ta, đối với Nhiếp gia đã là ân tình lớn lao. Ngươi ta mười mấy năm không gặp, ngươi hiện tại thế nào, hẳn là đã gả cho người đi?"

Lạc Phái Hàm trong mắt lóe qua thương tâm, nàng cười khổ nói: "Tìm không thấy ngươi, ta nào có tâm tư đi gả cho người."

"......" Nhiếp Chính nắm chặt tay Tiểu Bảo, không khí rơi vào xấu hổ.

Lạc Phái Hàm cũng biết câu nói của mình sẽ dẫn đến người này trầm mặc, nàng ngược lại tự giễu nói: "Ta cũng già đi. Ngươi xem Diệp Địch nhìn đến ta cũng không nhận ra."

Nhiếp Chính theo lời của nàng nói: "Nhị đệ thụ qua kích thích, điên vài năm, sự tình trước kia hắn cơ hồ đều quên, người cũng quên."

Lạc Phái Hàm cắn cắn miệng: "Kia hắn hiện tại......"

"Đã tốt."

"...... Kia, liền hảo."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net