[ 8.]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zelda là người có ý chí sinh tồn mạnh mẽ, khả năng thích nghi của cô ấy rất tốt. Hoặc là bất cứ con người trưởng thành nào cũng vậy, đều bị bắt học được sinh tồn và thích nghi.

Tối hôm qua, có thể cô ấy còn buồn, còn rũ rượi, còn chênh vênh, nhưng sáng hôm sau sau khi bước từ phòng ngủ mình ra, Matilda lại thấy như bản thân đã thấy lại Zelda của thời niên thiếu.

Zelda ngó đầu ra từ nhà bếp, mỉm cười nhìn cô: "Chào buổi sáng." Ánh nắng từ bậu cửa sổ hắt vào, chiếu sáng cả gian bếp nhỏ, cũng làm cô gái nhỏ trong gian bếp ấy thêm phần rực rỡ.

Trong giây phút, Matilda đã sững người, nét buồn hiện lên trên đôi mắt cô. Nét buồn ấy như một bông tuyết giữa trời quang, chẳng rõ sẽ bị ánh mặt trời làm tan chảy hay sẽ kéo theo hàng ngàn hàng vạn bông tuyết khác.

Zelda tồn tại như đem lại sức sống cho căn nhà vốn chỉ đầy những màu trầm. Từ nụ cười đến ánh mắt cô đều rót đầy nắng ấm.

"Còn chờ gì nữa, ngồi xuống ăn đi, cậu còn phải đi làm đấy." Zelda giục.

"Ừ ừ, tớ biết rồi."

"Này Matilda, đã bao lâu cậu nghiêm túc ăn ba bữa một ngày rồi?"

"..."

"Matilda!"

"Được rồi." Zelda day day trán, làm ra bộ dáng cực phiền muộn, rồi cô cười, để lộ vẻ gian manh của mình. "Tớ ăn chùa ở đậu của cậu, nên từ giờ tớ sẽ lo cho bữa ăn, đảm bảo cậu ăn đủ ba bữa thế nào? Thêm cả việc nhà tớ cũng giúp cậu làm."

Matilda nghe đến phần làm giúp việc nhà, cô liền sáng mắt lên, không nghĩ gì nữa mà gật đầu cái rụp.

Có một người sống chung, quả thật không tồi chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net