𝟚𝟡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện gì?" Người bên đầu dây lên giọng hằn hộc, nghe qua liền biết là bị làm phiền.

"Ủa~ Sao mà lạnh lùng với người ta dữ dạ?" Im Chamin vừa tận dụng vài phút giải lao để ngồi vắt vẻo trên ghế sân thượng, miệng cười khúc khích làm cơ mặt cũng từ từ dãn ra.

"Nói nhanh đi, tôi không có thời gian đâu." Nhưng có vẻ người bên đầu dây lại không mấy vui vẻ khi thấy y gọi đến.

"Nói chuyện với em. Cho em nghe giọng tình yêu một xịu thôi~" Tuy rằng Im Chamin vẫn luôn ngọt ngào.

"Chỉ vậy thôi? Ở JinHit không có gì để làm? Hay cậu lại rảnh rỗi quá sinh chuyện muốn đeo bám tôi?" Nhưng đối phương thì chẳng bao giờ hài lòng.

"Nói chuyện với em khiến anh chán ghét đến vậy à Kyungsoo? Em làm mọi thứ đều vì ai, đều theo ý của ai, chính anh là người hiểu rõ còn gì. Tại sao cứ luôn nói em ăn bám thế? Không nghĩ là người ta cũng biết buồn hả?" Nói đến đây, bao nhiêu ấm ức cũng đành dừng tại khoé mắt. Hoặc đôi khi là rỉ vào khoé môi. Để rồi đọng lại chỉ toàn nước mắt. Im Chamin luôn là như vậy, trước mặt người mà y yêu, mềm mỏng và yếu ớt, luôn thích được người mình yêu chở che, nuông chiều.

Khi nhận ra bản thân đã quá lời, Ahn Kyungsoo ở đầu dây liền miễn cưỡng xuống nước, chấp nhận làm người nhận lỗi. Vì dẫu sao, thì chính họ Ahn hắn cũng phải tính con đường lâu dài nữa mà.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Đều là anh sai, là anh không tốt, anh ép buộc em. Là lỗi của anh, anh xin lỗi. Chaminie không giận nhé? Khi nào em tan làm cứ qua KS anh dẫn em đi ăn bù lỗi nhé."

Chỉ nghe đến đây, bao nhiêu ấm ức trong Im Chamin đột nhiên biến mất. Và thay vào đó là khoé mắt hơi cong cùng cái cắn môi khẽ: "Dạ. Nhưng chỉ e là hôm nay em không đi được thôi..."

Lập tức người kia mừng như trẫy hội, dù ngoài miệng thì vẫn tỏ ra nuối tiếc: "Sao thế? Công việc nhiều lắm à?"

"Đúng rồi ạ..." Chỉ cần nhắc đến, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Kim Taehyung cùng núi hồ sơ trong phòng, hẳn là vẫn chưa xong việc trong tối nay đâu.

"Hai ngày rồi đấy. Mới thực tập mà đã cực thế rồi?"

Một câu hỏi hời hợt, Chamin nghe qua liền biết hắn chỉ là hỏi cho có, nhưng nghe thôi cũng thấy lòng dạ ấm áp nhiều lắm.

Y cong mắt, khúc khích: "Thì em dĩ nhiên phải cố để còn hoàn thành sứ mệnh Kyungsoo đã giao phó chứ~"

Giọng cười trong trẻo của y, Ahn Kyungsoo bên đầu dây chỉ cảm thấy thật phiền toái biết bao. Chẳng trách đã trôi qua ngần ấy năm, hắn vẫn không thể cùng y trở thành một đôi.

Nghĩ thôi cũng thấy mệt, Ahn Kyungsoo day day hai bên thái dương, hé môi thở dài một tiếng.

"Dạo này công việc bận lắm ạ? Em vừa nghe anh thở dài. Kyungsoo nhớ phải giữ sức khoẻ thật tốt để sau này còn cưới em nhé~" Chamin dù đang lo sốt vó nhưng vẫn luôn tạo niềm vui cho hắn. Bởi y biết Kyungsoo không thích được quan tâm quá đà, càng không thích cảm giác bị bỏ rơi, vậy nên y chỉ dám nhích đến từng bước, từng bước mà thôi.

Chậm mà chắc. Vì Im Chamin chẳng muốn lỡ mất Ahn Kyungsoo lần nào nữa đâu.

♥︎

Cuộc sống văn phòng là thế, vui thì tăng ca, mà buồn cũng tăng ca. Bây giờ có trách cũng trách cái số hẩm hiu, tự mình đâm đầu vào tập đoàn lớn để rồi ngồi bàn giấy cho ê hết cả mông.

Im Chamin lộc cộc nhấc tập hồ sơ lên để lấy điện thoại, sau đó lén lút tiến đến chỗ Kim Taehyung đang gục nửa mặt xuống bắp tay trái, vươn tay định tráo điện thoại.

"Muốn làm gì?" Lại không may bị hắn phát giác.

Kim Taehyung tỉnh rồi.

Mà nếu nói đúng hơn, thì hắn chưa một lần ngủ đúng nghĩa.

Bị doạ cho lúng túng, Im Chamin vội chìa ra tập hồ sơ còn dang dở mà vừa nãy y đã cầm theo để đề phòng, khuôn miệng có tố chất của người diễn viên lại bắt đầu vặn hết công suất.

"A cái này ạ. Em làm xong hồ sơ rồi, thưa sếp."

Taehyung hơi nhíu mày, tuy rằng nhận lấy hồ sơ nhưng gương mặt thì chẳng lấy nỗi nửa điểm vui vẻ nào, tự dưng hắn nhớ hai cục cưng ở nhà quá đi.

Mà nhắc mới nhớ, hôm qua Jungkook có báo là ông nội được xuất viện về nhà rồi, vậy mà hắn bận quá lại không đi rước được, nghĩ thôi cũng thấy bao nhiêu não nề.

"Được rồi, cậu về đi. Hồ sơ này tôi sẽ xem xét và đưa cho cậu những phần cần chỉnh sửa vào ngày mai. Hai ngày nay, vất vả rồi."

Im Chamin nghe xong, đột nhiên thấy hai tai lùng bùng, đầu vui trí loạn, cuối cùng y cũng được tan sở rồi sao?

"S-Sếp, sếp nói em... có thể về ạ?" Y chẳng dám tin vào tai mình, và những lời Kim Taehyung vừa nói ban nãy.

"Sao? Vẫn muốn tăng ca tiếp?" Hắn không đáp, ngược lại còn hỏi một câu chí mạng.

"Ơ không! Không đâu ạ! Thưa sếp em về đây ạ!" Im Chamin thiếu điều muốn nhảy cẫng lên, đến thao tác dọn đồ cũng nhanh gọn tới vậy, chưa đầy một phút đã vọt ra thang máy, hào hứng bấm nút đi thẳng xuống hầm gửi xe.

Tối nay y sẽ qua nhà Kyungsoo ngủ, nhưng y sẽ không báo trước đâu, nên chắc hẳn Kyungsoo sẽ bất ngờ lắm cho coi~

Taehyung mệt lả người, tuỳ tiện vứt chăn lên sofa, lại tuỳ tiện nằm nhoài cả người ra ghế rồi nheo mắt mở điện thoại, hắn nhận thấy bây giờ đã quá muộn để gọi cho Jungkook rồi, nhưng thật sự thì nhớ quá biết phải làm sao. Đành đánh liều bấm gọi, lòng Taehyung có hơi bồn chồn.

Tiếng ballad hoà nhã lướt qua, Taehyung vuốt ngược tóc, vẫn cố chỉnh chu gương mặt phờ phạc của mình sao cho cục cưng ở đầu dây không phải thốt lên những lời xót xa.

"Tít. Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Taehyung mím môi, mẩm chắc Jungkook đã ngủ mất rồi, tuy trong lòng mồn một tiếc nuối, nhưng rồi hắn cũng thiếp đi bởi vì quá mệt.

♥︎

Lần đầu tiên trong đời, chắc chắn là lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời, Im Chamin ngồi khóc nức nở trước cửa nhà Ahn Kyungsoo.

Đôi mắt đeo lens tím ngày nào chỉ cười, tối nay lại chứa đầy nước mắt, cứ liên tục thấm đẫm gương mặt vừa được dậm phấn.

Y đã làm tất cả mọi thứ vì hắn. Đến hi sinh pheromone để chiết mùi Omega cũng là vì hắn. Vậy mà Ahn Kyungsoo đó, năm lần bảy lượt đẩy y đi, năm lần bảy lượt né tránh việc kết đôi với y, năm lần bảy lượt ngăn y bày tỏ tình cảm với hắn.

Im Chamin chỉ giận bản thân mình quá mù quáng, đến nỗi bao nhiêu ấm ức đều có thể nhẫn nhịn, bao nhiêu bực dọc đều dễ dàng nhắm mắt bỏ qua. Để rồi nhận về bao lời giả dối, nhận về bao sự ghét bỏ, thế mà vẫn tỏ ra hài lòng, thậm chí còn vô cùng hài lòng là đằng khác.

Nước mắt hôm nay có vị đắng, Im Chamin lại miệt mài lau đi, càng lau lại càng ướt, lại càng đau, càng thương. Y chắc chắn sẽ không bỏ hắn, nên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho những Omega khác ve vãn quanh hắn, ve vãn quanh Ahn Kyungsoo mà y yêu nhất.

Jeon Jungkook có mặt ở nhà Kyungsoo thì sao?

Thì y giết. Y sẽ giết hết. Giết để chẳng còn bất kì Omega nào dám bén mảng ở cạnh Ahn Kyungsoo của y nữa.

- Yu -

👩‍💻: em nó yêu đến hồ đồ rồi các bác ạ 🥺

« chương 29 »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net