Chương 1: Người cuối cùng trong kí túc xá phòng số 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note của tác giả đầu chương: Đã nhảy hố bộ truyện này thì các cậu nghiền ngẫm thật kỹ, vì truyện có những tình tiết lấp lửng hay nội tâm nhân vật rối như tơ vò. Có những con chữ không chỉ thể hiện một nội dung mà đồng thời ngầm biểu lộ một nghĩa ẩn dụ khác. Cảm ơn. 

Điền Chính Quốc tôi đây là một tay nhiếp ảnh gà mờ, mấy đứa bạn hay quen miệng gọi vậy. Khi ngồi trên ghế trường cao trung năm nào, tôi luôn mơ ước tới Đại học F, nay mấy chốc đã thành sự thật. Hiển nhiên với danh sinh viên khoa Nhiếp ảnh, tôi đang theo đuổi sự nghiệp thành nhiếp ảnh gia hào nhoáng khắp xứ Trung Hoa.

Vừa bước tới cổng, chúng bè bạn đang xôn xao rì rầm trước bảng tin trường, chẳng đáng để mắt tới. Chưa bao giờ tôi sẽ để tâm đến những tin tức nóng sốt dẻo, sở dĩ tôi luôn bận tối mắt tối mũi mân mê các thước phim cùng những ứng dụng chụp ảnh chạy xô nhau trên bảng xếp hạng. Bên cạnh đó, có thể nói tôi còn năng nổ ở lĩnh vực thể thao nữa, song phong độ lại không duy trì như trước.

Phốc.

Một tờ báo thân ái ném trúng vào mặt, kèm theo một tràng cười lớn phía sau. Tiếng cười ha hả quen thuộc bỗng kề gần tai hơn, là Chí Mẫn? Quay nửa mặt ra phía sau, chính xác nó rồi, thằng bạn thân chí cốt đang khoác vai bá cổ tôi:

"Mày biết tin gì chưa, mấy ông bác chính phủ đã cho phép sinh hai con sau lệnh ban cấm từ 1971 đến giờ. Hơn nữa... đệt, còn xuất hiện thêm cô em xinh xinh là song sinh của chị Lâm Thi. Đúng rằng ông trời có mắt cho anh em hưởng trọn vẹn thêm hai năm nữa. Haha"

Mặc dù thông tin này nghe có thú vị nhưng vẻ mặt Chí Mẫn đáng nói hơn, chính là nụ-cười-ngoác-đến-tận-mang-tai. Với biểu cảm của cu cậu, e rằng nó ám ảnh tôi từ nay về sau mất. Chí Mẫn mặt gian nhìn tôi, với ánh mắt anh-mày-hiểu-mày-lắm-đó. 

"Tao cũng không quan tâm cho lắm. Việc cần thiết giờ đi nộp hồ sơ đã, tạm biệt cưng"

Đẩy nhẹ người đang dính sát mình ra, tôi đập tờ báo vài phát vào bả vai Chí Mẫn rồi quay gót đi trước. Chí Mẫn, bằng hữu chí cốt, kiêm bạn kí túc xá năm ngoái. Để nhanh chân hoàn nhận thủ tục nên tôi chạy thục mạng. Tuy vậy, đầu vẫn nghĩ tới nghĩ lui đến chuyện ban nãy Chí Mẫn kể. Em gái của chị Lâm Thi sẽ như nào nhỉ? Nếu nói về Lâm Thi, nghĩ đến cụm cá tính - dám nghĩ - dám làm, chưa có hoạt động ngoại khóa thiếu góp mặt của chị hết.

Tạm gác lại chuyện đó, tôi từng nghe qua năm nay trường sẽ đổi mới nhiều phòng, kí túc xá cũng được sửa sang rộng hơn. Ngay cả bạn kí túc xá cũng thay đổi tất tần tật, hoàn toàn khác biệt so với dự định từ năm ngoái là giữ nguyên cho đến khi chúng tôi ra trường. 105 - số phòng của tôi, cùng thêm ba người nữa, mà không có Chí Mẫn. Bước đến cửa phòng, tôi đắc ý vặn then chốt cửa rồi mở to ra.

Cạch.

"Chào tiền bối/hậu bối" - Hai tên ngồi trên giường nhìn nhau rồi cười khúc khích về phía tôi, người đang tựa vào cánh cửa. Tôi làm lấy bất ngờ vì hai tiếng "tiền bối" xa lạ kia. Bắt đầu từ giờ phút này, thời khắc chuyển lên năm hai, tức đã có người ở dưới mình một bậc, khiến bụng dạ tôi hả hê một trận. 

"Òa hai cậu có vẻ đến sớm ghê", tôi mỉm cười nói chuyện xã giao. Ngay lúc này tôi quả thật mừng rỡ vì ông trời đã có mắt, xếp cho tôi cùng phòng với những cậu bạn thân thiện thay vì những tên gắt gỏng khó ưa. Thu dọn hành lí gọn bên cạnh giường, tôi sẽ nằm ở giường tầng trên. Còn ngay dưới là người cuối, chưa đến.

"Điền Chính Quốc nay năm hai, khoa Nhiếp ảnh. Có gì xin hai người về sau giúp đỡ."

Sau khi giới thiệu bản thân trước, tôi cũng nắm rõ thông tin về hai người kia: Tuấn Hạo và Chí Khởi, năm ba và năm nhất. Có khi nào người cuối cùng sẽ là một ông chú năm cuối sao, thật đáng mong chờ. Cứ thế chúng tôi trò chuyện được một tiếng đồng hồ cho đến khi Chí Khởi, nhóc ấy được gọi đi đến phòng điều hành làm một số việc bàn giao. Tuấn Hạo mặt đo đỏ cười khách khí ra ngoài, nói đột ngột xảy ra việc gấp nên đành tạm biệt cậu vậy, tôi vì thế mà chào hỏi tiễn anh ta.

Sau đó, gian phòng trống không chỉ vang lên tiếng lạch cạch của điện thoại: Tôi ngồi nhắn tin qua Weibo (1) với Tiểu Mẫn, hỏi thăm tình hình một chút:

[Này Chí Mẫn, tiếc rằng năm nay tao không chung phòng với mày rồi *emoji Thỏ gặm há cảo sụt sùi*] rồi viết thêm: [Phòng tao có 4 người, hậu tiền đều có hề hề! Mỗi tội tên cuối vẫn chưa đến, mày nghĩ xem hắn là bằng hữu hay hơn kém tuổi đây? *emoji Thỏ ngu ngơ*]

[Quốc Quốc tau nhớ mi (っ'Ι')っ. Hừm... tao đoán là bằng hữu, phải một tên to xác hơn mày (y) như thế cho tiểu tử thối mày đỡ lên mặt mà ỷ lại thân hình 6 múi không đáng gờm kia(╬ ̄皿 ̄ )Nếu ta đoán đúng, mày phải chiêu đãi tao một bữa đi hí hí]

(1) Weibo: một trang mạng xã hội dạng tiểu blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter  hay  Facebook

Khụ khụ... tôi liền gõ "Được" rồi khúc khích vỗ đùi cười.

Hóa ra Chí Mẫn vẫn nhớ chuyện cuối năm ngoái, chả là tôi từ hồi cao trung có ý định cưa đổ một kiều nữ lớp bên nên cũng tập tành đi gym hằng ngày. Cho đến khi ngộ ra nhân tình cả đời - Onestep 2 Viewfinder i-Type Camera (3). Quay lại sự tình trên, vào một ngày đẹp trời, khi nó trở về kí túc xá vừa đúng lúc tôi vừa tắm xong. Chỉ vừa kịp cài khăn bên hông che đi cái cần thiết còn đâu phía trên trần như nhộng, múi nào rõ múi nấy, Chí Mẫn đứng từ khoảng cách xa vẫn có thể trông thấy. 

Tiếc là tôi lại sở hữu thân hình khiến bao người ngưỡng mộ, ngặt nỗi cũng không thể giảm được sức hấp dẫn từ tôi tỏa ra - Xin nhắc lại đây là sự thật đau lòng đó. 

(3) Vì từng thấy Jungkook ngoài đời dùng nên mình mang nó vào đây.

Ngoài ra, Chí Mẫn kể thêm cho tôi khu kí túc xá nhà D, kèm thêm gợi ý tôi có thể thuận hướng sang phòng của Lâm Thi, theo cách gọi từ tiểu thuyết ngôn tình thì đây có thể xem là ánh trăng sáng lòng tôi. Dẫu vậy trước giờ tôi chẳng hề tìm hiểu chị ấy sâu sắc, chỉ là vị trí của chị ấy trong tôi đặc biệt nhất trong những người khác giới từng quen mà thôi. Lại nhắc tới Lâm Thi, có nhiều lần ở căng tin Chí Mẫn còn kéo tôi ra chỗ chị ấy để nói chuyện. Lúc ấy mặt mày còn ngượng chín như một quả cà chua đến mùa - Tiểu Mẫn đùa vậy. 

Mới nghĩ ngợi vài điều thôi mà tôi đã thấy ngường ngượng, tôi bèn tập trung ăn bánh nướng (4) (được Tuấn Hạo đưa cho) một cách lười biếng: Tay ôm điện thoại, chân gác lên gối, mặt thì ngốc nghếch cười cười dán mắt vào điện thoại.

(4) Xian-bing (Bánh nướng Tây An): vỏ bột bọc ngoài nhân thịt xé, bắp cải, gừng tươi, hành, chút rượu gạo và sa tế ; có nguồn gốc từ Tây An ; giá thành rẻ vừa túi tiền.

Ting tong. Tiếng chuông ở cửa vang lên, trước khi đi Tuấn Hạo đã gắn chuông vô nắm chốt.

Tôi ngẩng đầu nhìn người trước ngưỡng cửa, ra rồi, người cuối cùng, là một nam nhân có vóc dáng cao khoảng chừng ngang ngang tôi đây. "Chào, tôi là---", tôi chưa kịp nói dứt câu thì nhác thấy hai bên lông mày của y nhíu lại, tay thì xỏ túi quần lấy điện thoại ra ngoài cửa tiếp. 

Nếu không nhầm thì người mới đến thuộc năm hai - chiếc huy hiệu đính ở áo đã mách bảo điều đó, chỉ có hội sinh viên năm hai mới có huy hiệu cắm trại từ năm ngoái. Vậy Chí Mẫn đoán trúng phóc, tôi bất lực cười nhạt, trong nháy mắt đã thấy tiền lương tháng tới không cánh mà bay vô túi quần của Tiểu Mẫn. 

Nước mắt cứ thế tuôn trào chạy ngược vào trong, sao không phải ông chú năm cuối để tôi được ăn khao chứ!

Bỗng cửa phòng được đẩy nhẹ, không quan tâm tới vẻ mặt tôi đã chuyển sắc thất thường, người mới tới ái ngại nói:

"Xin lỗi vì sự bất tiện ban nãy, tôi tên Kim Thái Hanh. Có gì về sau cùng giúp đỡ."

o0o

Đôi lời của A/N:

Về sau mình sẽ cân nhắc về việc chia chương hơn. Nếu có gì chưa hiểu, bạn có thể viết dưới phía bình luận và tin nhắn. Không đem truyện lên nơi khác khi chưa có xin phép của mình. Chúc mọi người đọc vui vẻ!

Fan-fiction vẫn trong quá trình chỉnh sửa, đăng tải để trưng cầu góp ý đọc giả! Tôn trọng mình, tránh dùng từ nặng nề, mang fan-fiction đi chỗ khác!

P/s: Mình mong các cậu có góp ý cho mình. Đây là shortfic lồng ghép những chi tiết có thật của Jungkook, Taehyung ngoài đời. Bật mí thêm, các cậu nhớ xem fansign  - fanacc - show - MV của nhóm để nhận ra nhé. Rất mong các cậu tìm được những chi tiết đó ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net