Chương 10: Đừng bảo cậu không chỉ động tâm mà còn muốn động dục với tớ nhé ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hanh cõng tôi lên lưng, tuy thoạt đầu chật vật một chút nhưng về sau hoàn toản ổn thỏa. Thái Hanh mở lời trước:

"Tiểu Quốc, cậu biết tớ tìm ra cậu như nào không?" - Tôi rúc đầu cạ xuống hõm vai Thái Hanh tỏ ý không biết. Y thay đổi xưng hô khiến tôi hơi ngượng, chỉ có lớp mẫu giáo mới xưng hô cậu - tớ thôi, còn đâu từ sơ trung đổ về tôi đều tao - mày hết.

"Tớ có gặp lại bà giáo khoảng trước hôm đi Disneyland. Bác ấy có bất ngờ khi gặp lại tớ và nói rằng Thỏ nhỏ năm ấy cùng trường với tớ ấy. Ban đầu tớ không nghĩ thỏ con năm ấy nho nhỏ xinh xinh giờ lại cường tráng như này--"

Chưa kịp nói hết câu, tay tôi vả bên má Thái Hanh phát. Không mang lực sát thương cao, chỉ cảnh cáo y không một lần khen tôi bằng mấy cụm con gái nữa. Lão tử dù sao khôi ngô như nào cũng không thể đưa từ khen chị em phụ nữ áp vào mình.

"A Quốc đừng giận. Thế nên tớ nuôi ý định bẻ cong cậu tiếp."

Thái Hanh đắc ý cười cười.

Vậy cái hôn lúc trước nằm trong âm mưu quỷ kế của y? Đờ phắc, tôi đây ghét nhất đùa giỡn tình cảm như này.

Tôi ghét chúng thẳng nam đùa cợt rồi đụng chạm thân thể này nọ. Tiểu tử Thái Hanh kia mau chết đi, tôi không phải thứ tiêu khiển của cậu. Tưởng tôi thích cậu chắc, gái đại học F không thiếu để tôi ngắm. 

Thấy người trên lưng sát khí bừng bừng, mặt mày đen đi. Thỏ nhỏ của Thái Hanh đang hiểu nhầm rồi. Cần bào chữa nếu không xương sống lưng sẽ bị giòn tan vỡ vụn...

"Ách không phải như cậu nghĩ, cậu hiểu đấy tớ chẳng phải lưu manh gì sất. Ban đầu bẻ cong cậu để tiếp cận Lâm Thi nhưng về sau chính rằng tớ thích cậu, thật sự ấy." - Chính Quốc tôi đơ não, từ từ dò soát lại số thông tin vừa nghe. Là... ai thích ai cơ? Thái Hanh thích tôi á?

"Nếu cậu hỏi tới vì sao tớ công khai tình cảm Lâm Thi thì nó rắc rối một chút. Chính Quốc là đồ chậm tiêu, ngốc tử - người ta suốt ba tháng trời quan tâm cậu như thế mà không nhận ra sự thay đổi sao?"

Thái Hanh bỗng lớn tiếng lên như đang dằn vặt tôi. Phắc! Ai bảo cậu đến cách theo đuổi cũng lạ lùng. Một đằng thẳng thắn như Mạnh Dương ít nhất tôi còn phản hồi rõ ràng, đây cứ mập mập mờ mờ thì tôi bái lạy xin chịu. Im lặng một hồi, Thái Hanh nói tiếp:

"Có lẽ tình đầu là cậu nên gây ảnh hưởng sâu sắc. Cậu không hiểu vì sao bên nước xa xôi kia người ta nhớ cậu đến phát điên, nhưng không rõ thứ tình cảm này là gì. Đương nhiên tớ có cường điệu hóa một chút, không thể quá hơn hai năm nhớ mãi cậu được - tớ cũng đi giao du bạn bè, cất kí ức về cậu vào một góc khuất bộ nhớ."

Tôi không thể nhớ rõ ngày xưa Thái Hanh thân như nào với mình, có lẽ hôm nào cũng đi chung với nhau hả ? Có một lần, mẹ cả hai đón chúng tôi trễ giờ. Thái Hanh rủ tôi ra công viên sau trường chơi đợi hai ma ma luôn, đồng thời mua kẹo bông ăn chung. Trên tay mỗi người cầm một que, nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói. Thái Hanh có nói nếu tớ phải đi một nơi xa thì cậu sẽ đợi nhé, tôi liền sửng sốt rồi thêm câu vẫn đợi cậu, ở Bắc Kinh đây đợi cậu. Dẫu sao chỉ là lời nói trẻ con vu vơ không nghĩ xa, cũng như nào thể ngờ ngay ngày hôm sau Thái Hanh không một lời đã sang Mĩ.

"Và Quốc Quốc, cậu nghĩ tớ có điên rồ khi công khai hẹn hò với chị ấy phải không  Thật ra, Lâm Thi đã đề xuất lời gợi ý này sau khi tớ có chủ động tiếp chuyện với chị. Lâm Thi trước đó bảo tớ chỉ nhầm giữa tình chị em thân thiết thành tình yêu nên tớ nghĩ chị cự tuyệt đường cùng đành khóc một trận."

"Trong một tháng cam kết, chị hứa rằng thảo nào Tiểu Quốc cũng hạ gục trước tớ sớm thôi. Ban đầu khi tỏ tình với chị, tớ nào dám ngoảnh mặt xuống nhìn cậu.

Sợ rằng cậu đau lòng trước viễn cảnh ấy, là vì chị chứ không phải tớ. Ngày đầu thấy cậu ngủ nghỉ không đủ giấc thật lo. Vì vậy những ngày sau không dám xuất hiện trước cậu, nếu không, cậu thấy tớ liền bỏ bữa sống lên chết xuống, tớ sẽ bị dằn vặt day dứt chết."

"Điều ngạc nhiên Quốc vẫn giao du với tớ, đưa tớ về nhà mẹ vợ tương lai--"

Đê ma ma nhà mẹ vợ cái đầu mi! Vốn đang rưng rưng xúc động dâng trào, nghe thấy cụm "mẹ vợ" muốn cho Thái Hanh ngốc tử một chưởng rơi từ tầng năm xuống tầng G.

Thấy tay tôi đang buông thõng giật lên gần sát má trái, Thái Hanh nhanh mồm bao biện:

"Nào ngoan không nháo. Cô nhà thấy tớ chào đón kịch liệt thì có vui lẫn buồn, sao mẹ cậu không nhận ra Hưởng Hưởng năm ấy hứa giao duyên với Thỏ cậu nhỉ? Hai mẹ con cậu thật giống nhau"

"Hắc hắc cậu đừng trưng ra biểu cảm ngạc nhiên được không, buồn cười quá. Hôm ấy cậu ốm, tớ năn nỉ mẹ cậu cho thăm mãi mà không được. Cô bảo cô hứa với Hưởng thứ khác được không, tớ liền nảy ra suy nghĩ kết duyên với cậu. Hồi nhỏ chỉ nghĩ kết duyên là có thể bên cậu mãi mãi trọn đời, bố mẹ tớ bảo vậy." - Tôi gật gù coi như chấp nhận ý kiến này, mỏi mắt kim dim lúc mở lúc nhắm.

Oái cơn buồn ngủ riết rồi đều tìm tới giờ chiều là sao?

"Sau đó đêm hôm gợi cậu nhớ tới tuổi thơ chúng ta mà không nhận ra. Ngốc muốn chết, lại còn chua xót tặng tớ cỗ giấm chua lâu ngày lên men, Chính Quốc không được nghĩ nhiều nữa! Hiểu nhầm, chỉ hiểu nhầm mà thôi. Lâm Thi dẫn tớ vài câu bày tỏ tình cảm với cậu"

"Khoan đã. Sao Quốc Quốc cậu thái độ dửng dưng như vậy? Chẳng phải thành ý gì cũng bày tỏ, không một phản ứng với lời thổ lộ của tớ sao ?"

Nói xong, Thái Hanh đặt tôi xong dồn đến chân bờ tường góc khuất của cao tầng kia tra hỏi.

Chính Quốc, rốt cuộc mày có phải thẳng nam không?

Hôn môi cũng đã hôn, thậm chí có đá lưỡi mà không đem lại cảm giác khó chịu mấy. Người ta đường đường chuyển từ quan hệ bằng hữu sang tình địch rồi theo đuổi mày - vậy mà giờ xúc cảm hỗn loạn không biết phản hồi gì.

Nói như nào đây?

Thái Hanh, tớ mẹ nó muốn bên cạnh cậu.

Nhưng nếu là gay thật thì phải có dục vọng với y, tôi lại không hề có. Lần trước bị Thái Hanh có chạm tới phần nhô lên (sau khi xem Gay phiến) có chút nhạy cảm, nhưng không hề nghĩ tới khả năng lăn giường cùng Thái Hanh nha.

Nếu xét mặt tình cảm đơn thuần, hẳn vậy rồi, tôi thích Thái Hanh vãi ra.

"K-không biết nữa. Cho tớ vài ngày suy nghĩ thận trọng mới dám nói yêu hay không yêu cậu" Và vài ngày có thể thành vài tháng - đương nhiên tôi không nói thẳng vế đằng sau ra.

Thái Hanh hiện thân thành cún nhỏ sán tới ôm lấy người tôi tỏ vẻ vui mừng. Đờ mờ y cứ làm như tôi đồng ý rồi ấy. Sau đó, chúng tôi đi dạo phố ôn lại chuyện xưa, tạm quên chuyện ban nãy đi. Cả chiều lẫn tối giao du ngoài đường sinh ra cảm giác mệt mỏi nên vừa hơn chín giờ tối, chúng tôi đã quay về kí túc xá đi ngủ.

Phải rồi, ngày hôm nay thật dài, tôi trầm ngâm nghĩ ngợi.

Đây là lần hai được người cùng giới tỏ tình. Khác với lần đầu, tôi còn có thể bông đùa ngỗ nghịch thêm chút trêu Mạnh Dương - còn trẻ con, ai để ý nhiều. Nay đã hai mươi tuổi, chín chắn hơn mười tuổi năm xưa, không thể trêu đùa tình cảm của người khác - nhất là với Thái Hanh.

Tạm bỏ qua chuyện này đã, mọi chuyện diễn theo chiều hướng tình bạn tốt đẹp như này chẳng phải tốt sao? Đàn ông thu hút nhau cũng một phần tò mò mà nên, có lẽ chưa đầy một quý Thái Hanh cái tình cảm thích thích với tôi sẽ hết. Tuy không am hiểu mấy về quan hệ đồng tính c nhưng tôi nghĩ họ tìm hiểu nhau chỉ vì thú vui kích thích, giống như một lần tình một đêm rồi cắt đứt liên lạc.

Nghĩ đến vậy, tình cảm nam nữ trong sáng vẫn là tốt nhất, có thể kết hôn được mọi người công nhận và chung sống trọn đời bên nhau.

Tôi xoay người, một cỗ xót xa đang cuộn trào dưới đáy lòng cũng không hề bận tâm. Không nhằm nhò gì tới nó, thời tiết sáng mưa chiều nắng nên chắc hẳn bản thân nảy sinh nhiều cảm giác khó nói.

Hơn nữa, tôi đang làm tròn bổn phận đứa con hiếu của mẹ, mấy suy nghĩ viển vông xa vời nên dẹp sang một bên.

Lăn vào giấc mộng, tôi gặp được Kim Thái Hanh y xách vali ở đây. Nhưng ngó quanh vị trí này ở đâu thì ra sân bay. Hắc hắc chắc chúng tôi đang chuẩn bị du hành đảo Hawaii, một phần trong mục tiêu đặt ra của tôi và y. Nhưng không, trên người tôi ngoài tư phục thường nhật thì không đem theo hành lí hay ví tiền chứa hộ chiếu gì hết.

"A Quốc, tớ chờ lời hồi đáp của cậu." - Thái Hanh nhoẻn khóe miệng cười tươi, nó giống một nụ cười gượng gạo hơn. Hồi đáp gì chứ, không phải chúng ta cùng đi Hawaii với nhau à? Tên tiểu tử thối này, cậu lại đi trước một bước mà không cho mình đi cùng. Kim Thái Hanh là tên keo kiệt, bảo thích người ta mà không cho người ta đi cùng. Xừ lão tử cóc cần hồi đáp gì của ngươi, cút khỏi tầm mắt tôi đi, lão tử có cưới vợ sinh con cũng không thèm gửi thiệp mời hay quà cáp cung hỉ của ngươi!

Đang đơ người trách móc Thái Hanh thì bị y dùng lực kéo ôm sát lại. Tay tôi thuận đà ôm lấy cổ để trụ vững cơ thể đang không vững, tay y vòng qua eo rất tự nhiên giữ chặt hơn năm giây. Phắc, hai nam nhân cường tráng đi ôm nhau trước chốn công cộng, viễn cảnh này lại thoạt trông quen quen!

"Mặc dù rất muốn hôn cậu nhưng biết cậu sẽ khó chịu nên thôi. Tạm biệt A Quốc"

Từng câu chữ một mà y nhẹ giọng ôn tồn thầm thì bên tai, tên thiếu đòn lại giả bộ nhã nhặn gì ở đây? Vốn đang nảy sinh khí rồi mau chóng vụt tắt, không hiểu sao có ma lực nào khiến mọi vật xung quanh mờ ảo hẳn đi. Thái Hanh rõ ràng đang trước mặt bỗng hóa tro bụi, không để lại dấu vết tức thì biến mất. Không gian tối dần cho đến khi tìm thấy một tia sáng bé mở ra, có người ở phía trước, tôi liền bắt tay nắm lấy cổ tay người kia. Mắt mở to, đệt, lại là Thái Hanh trước mặt. Nhưng khác, Thái Hanh kia trong mộng còn đây tên tiểu tử ngoài đời. Y cười khì hỏi tôi có làm sao không mà chân tay cựa quậy, dang tay dang chân như chuẩn bị ra trận.

Nuốt ngụm khí lạnh, tôi vờ bảo gặp ác mộng rồi nhanh thiếp ngủ đi cho đỡ xấu hổ. Chẳng lẽ nói trắng ra tôi mơ thấy cậu chuẩn bị lên đường đi xa rồi ôm chặt cứng người tôi coi như câu tạm biệt à?

Bản thân còn dè chừng giấc mơ kì lạ ban nãy, mong rằng đây không phải điềm báo hay gì.

***

Mấy chốc cũng sang cuối tháng một, Thái Hanh không đề cập chủ đề kia một lần nào nữa. Dường như cái thú vui cho rằng yêu thích tôi chóng vơi đi, là thật ấy, Thái Hanh không phải dạng miệng-tuy-cười-nhưng-lệ-đổ-trong-tim đâu. Hôm nay Thái Hanh có gọi tôi đi cùng y, hình như có việc gì quan trọng lắm. Đến khi Thái Hanh nói với bác tài địa chỉ tòa án X nọ, tôi mới biết ngày này cuối cùng đã đến: bố mẹ Thái Hanh ly hôn.

Chúng tôi đi DiDi, dạo này đường phố Bắc Kinh ô nhiễm không khí cấp độ nặng, nên ngồi sau xe người khác lái để tránh rước họa vào thân. May rằng tiết trời ấm lên, mặt mày không bị rạn nẻ khô khốc. Tuy vậy, Thái Hanh ngồi bên cạnh hai chân không ngừng run rẩy, mi mắt chớp chớp vài cái.

"Cậu không sao chứ?" - tôi hỏi Thái Hanh - "Không, không sao", nói xong y chống tay xuống đầu gối hai bên chân cố giữ bình tĩnh.

"Nếu có mệt, tạm ngả đầu xuống vai tớ cũng được. Tớ không chạy đi mất đâu"

Bên cạnh đó, tôi thấy mình càng ngày giống vú nuôi trẻ của y.

Luôn đi theo sát chưa đến 24/7 thì cũng gần như ngày nào bỏ ra hơn mười tiếng bên cạnh nhau. Thậm chí, việc ăn uống ngủ nghỉ luôn hỏi đều đặn nếu nhác thấy sắc mặt Thái Hanh chuyển biến xấu. Hắc hắc vậy tôi chóng thay vị trí của chị Lâm Thi làm điểm tựa cho y rồi.

Thế thân?

Chắc, chắc hẳn vậy. Nhưng nếu cụm từ kia hợp trong ngữ cảnh tình yêu cẩu huyết thì đây nó là tình thương người thân. Một người có thể gọi một hay nhiều hơn hai người anh (chị) - giống như Thái Hanh có thể tìm ra một Lâm Thi thứ hai (là tôi) hay Lâm Thi thứ ba, thứ tư,... trong cuộc đời mình.

Nói trắng ra, tôi thấy chút bận tâm về việc nếu y coi tôi là thế thân. Tôi đâu cần mang danh tên người khác, vị trí của người khác; không những vậy, tình cảm anh anh chị chị tương thân tương ái mà bị y ngộ nhận thành tình yêu đôi lứa khiến tôi phát ngán. Cậu so với tôi thì kinh nghiệm yêu đương vẫn kém một bậc, Thái Hanh à.

Thái Hanh đi theo vết xe đổ, có lẽ y đem cái tình thương cần một điểm tựa trụ vững áp lên tôi. Ai bảo tôi cũng quá tốt còn y thì quá ngây thơ đi, tuy vậy chỉ là nằm trong phỏng đoán. Còn sự thật y có thật lòng thích tôi hay không thì đâu thể biết được.

Ở phiên tòa, mọi chuyện được xử lí tốt đẹp. Vì đây là chuyện ly hôn đôi bên đều chấp thuận nên không có khúc mắc ngăn cản nào. Tôi có nghe loáng thoáng qua Thái Hanh sẽ theo bố, vậy đúng theo dự kiến của y rồi: Thái Hanh sẽ được đi đâu theo đó công tác với bố mình. Hắc hắc vậy cũng là một con đường tốt, được đi hướng ngoại lương cao ai chẳng muốn. Nghe nói trước đó y cũng bảo bố mình đang chuẩn bị đi công tác xa bên Mĩ.

Sững người, tôi chôn chân đứng lặng ở phòng chờ. Gượm đã, chẳng phải giống y hệt giấc mộng của hơn tuần trước báo tôi hay sao? Vậy hóa ra duyên phận lão Thiên đã định đoạt, những tưởng chỉ vờ hù tôi trong giấc mộng nay đã phải cắn răng chấp nhận đó là sự thật. Còn chưa ra đầu ra đuôi gì hết tình cảm với Thái Hanh mà, chẳng lẽ theo giấc mơ lần trước thì đến khi ra đến sân bay, tôi vẫn không hé môi đáp lại tình cảm của y?

"Chính Quốc, tớ có việc cần nói" - Thái Hanh giọng đều đều đẩy cửa vào, mặt lấm lem chút mồ hôi hoặc thứ chất lỏng nào đó khó nói ra.

"Là cậu sắp cùng đi công tác xa phỏng?"

"Ừ đúng rồi, sao cậu biết? Tớ theo lão ba ba hướng nghiệp bên Mĩ, dường như sẽ phải xa chốn Bắc Kinh này khá lâu. Đường đột nhận tin dữ liền muốn thông báo cho cậu, hóa ra cậu cũng đoán ra được"

"Như vậy thì dễ dàng hơn rồi, cậu vẫn giữ thái độ thản nhiên như vậy khiến tớ lo ấy. Không có chút mất mát nào khi tớ sắp ra đi sao?" - Thái Hanh mặt mếu máo, trưng ý không hài lòng gấp rút hỏi tôi.

"Phắc ý cậu là lão tử phải giống chinh phụ thời xa xưa gào trời oán đất á?" - "Nào có đâu. Vậy Chính Quốc tự nhận mình là vợ của tớ à?", Thái Hanh cười gian khì khì, chỉ được cái cơ hội !

Tôi vờ bỏ qua câu sau, thản nhiên đáp:

"Cậu mau cút thì tớ đỡ phiền phức hơn--"

Chưa kịp nói xong lại bị Thái Hanh ngắt lời lên giọng gắt lên.

"Tớ phiền phức lắm sao?" - "Đôi chút. Tớ vu vơ nói vậy mà cậu cũng tin à?"

Thái Hanh không đáp lại, mím môi một hồi đăm đăm nhìn tôi. Nhưng góc nhìn này có gì đó sai sai, nó không hướng vào mắt tôi như thường nhật, mà chăm chú vào phần môi. 

"Mặc dù rất muốn hôn cậu nhưng biết cậu sẽ khó chịu nên thôi. Tạm biệt A Quốc"

Đê ma ma này lời thoại rất quen đi? Chẳng lẽ ngay sau đó Thái Hanh liền biến thành tro bụi rồi biến mất?

Thấy thế, tôi liền nhảy vào trong lòng y ôm chặt cứng, chủ động tiến môi tới dán lên môi y.

Ưm, cũng không tệ. Sáng nay chúng tôi đi ăn sáng há cảo, dường như Thái Hanh chưa lau miệng (sạch), mùi nhân tôm cay nồng còn trên môi y. Á mất vệ sinh quá, tên Thái ở bẩn Hanh này! Lây bệnh nặng từ ai rồi, chứ ban đầu nhìn y cấp hành lí nhận phòng kí túc xá là một học trưởng tao nhã cơ, chứ không phải là một với tên lau mép chưa sạch...

"!" Thái Hanh mắt không đảo sửng sốt nhìn tôi, hai tay đang buông lỏng giữ lấy eo tôi. Ban đầu không nghĩ ngợi gì cùng Thái Hanh hôn môi một hồi rồi dứt ra để giám sát xem có đúng như giấc mơ kia mách bảo không, thực tế y vẫn ở đây không hóa thành tro bụi. Lão Thiên đang chơi tôi một vốn, đờ cờ mờ... giờ lão tử đã hôn được ba lần: lần đầu bạn gái cũ mạnh dạn bobo, lần hai Thái Hanh chủ động hôn môi, lần ba tôi chủ động a, với một nam nhân kia. Tôi đại ngốc mới đi tin theo điềm báo vớ vẩn kia, hai lần hôn môi với nam nhân thì con đường cưới vợ còn mịt mù lắm ách ách!

Vốn đang định rời môi rồi chạy vội rút lui, một lực kéo từ tay Thái Hanh dồn xuống đầu tôi như cố giữ không cho tôi chạy thoát. Bất quá tình hình tệ hơn nữa, Thái Hanh được thời cơ đè tôi xuống mặt ghế chờ, một tay kiên cố giữ đầu một tay ghì chặt lấy cổ tay tôi để dè chừng việc phản kháng từ tôi. Đằng nào cũng không thể làm được gì, chân có giãy đến mấy cũng bị tấm thân kia đè lên liền đông cứng, mắt chuyển sự chú ý ra cửa xem khóa chưa - phù, Thái Hanh đã lường trước khóa then chốt.

Oái thế nghĩa là y định xử  tôi ngay trong này á? Lão tử chưa muốn bị cúc hoa nở rộ thành hoa hướng dương, càng không muốn tấm thân này trao cho kẻ không phải vợ mình, lại thêm cường tráng khỏe mạnh kẻo bị pháo một cái thành yếu sinh lí thì làm sao?

"Á" May rằng Thái Hanh làm sao đủ khí để tiếp tục chao đảo lưỡi bên trong khoang miệng được liền dứt ra một giây, đủ để tôi vừa thở phào vừa ngụm được xíu khí lực.

"Đồ thiếu thao, tự dưng hôn tớ thật thụ sủng nhược kinh quá đi. Bình thường độc miệng đều phun tào nguyền rủa tớ giờ ngoan ngoãn tự dâng tới khiến tớ cả kinh. Đừng bảo cậu không chỉ động tâm mà còn muốn động dục với tớ nữa nhé?" - Thái Hanh nhếch môi, tay rời cổ tay tôi nâng cằm tôi lên tâm đắc nói.

Tên chết bầm Thái Hanh mi nói cái gì cơ ?

Lão tử đíu phải thiếu thao hay động tâm hay động dục gì với mi hết.

Ăn nói vừa vừa phải phải thôi, nay tôi sẽ cho cậu một bài học nhớ đời mang theo suốt chuyến đi du hành Mẽo của cậu luôn. 

Một phát tôi như lấy lại sức mạnh dồn hết tất cả xuống người y, miệng cười hắc hắc khoái chí. Có ai như tôi chứ, đi tiễn người sắp đi Mĩ bằng cú đòn chí mạng. Càng độc lạ, tôi càng thích.

"Oái, xương khớp tớ. Tớ chỉ trêu thôi mà, biết A Quốc thích tớ lắm rồi, xấu hổ đến độ dùng vũ lực lên tớ là oan lắm hu hu"

TBC

A/N: Truyện hiện tại rút ngắn còn 11 chương. Xin lỗi các cậu vì mình muốn đẩy nhanh tình tiết & cái kết thỏa mãn ý mình hơn TvT Không phải càng nhiều chương càng tốt đâu TvT Biết nói thế an ủi các cậu thui TvT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net