Chương 7: Nghỉ đông này cậu muốn về nhà tôi chơi không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mà thôi, tôi về nhé. Cậu đã khỏi sốt, công việc thì ổn thỏa--"

Tôi rời giường, đứng lại chỉnh sửa tư phục bị nhàu nhĩ rồi nói lời tạm biệt với Thái Hanh. Lại một lần nữa chưa nói dứt lời, Thái Hanh đã cắt ngang.

"Chính Quốc, cậu thích chị mà không thổ lộ sao?"

Là Lâm Thi.

Chưa biết chừng nhân vật trung gian để duy trì mối quan hệ bằng hữu giữa chúng tôi là chị Lâm Thi.

Nghe phi lí thật ấy, có bao giờ tình địch đi làm bạn với nhau đâu? Thậm chí chưa nói đến cầm dao giết kẻ còn lại, xích mích xung đột diễn ra thường nhật đến nỗi náo động khắp diễn đàn trường, tựa đề có thể: Kim Thái Hanh x Điền Chính Quốc, ai là nửa kia của Lâm Thi,... Vì những sự việc giật tít kia, hoàn toàn có thể làm lay động tâm trí thù địch nói riêng, gây ảnh hưởng tới phòng điều vụ nói chung, sau tất cả thì việc thay đổi bạn kí túc xá cam đoan phải có. Trước khi bước tới trường F, tôi có tìm hiểu trước, chưa năm nào mà không diễn ra biến động kinh thiên động địa, thường thì chủ đề bàn tán xoay quanh tình yêu chớm nở giữa chốn học đường.

Ngẫm lại, vì sao tôi và Thái Hanh vẫn thân thiết với nhau được? Mặt ngoài là thù địch, bên trong lại là tình đồng chí, hiếm ai có thể nghĩ tới viễn cảnh này. Tính cách của tôi trái ngược y hoàn toàn, nếp sống cũng khác, vậy thứ gì khiến tôi không nỡ chấm dứt tình bạn này?

Chính là tôi và y đã trưởng thành. Nếu chúng tôi chỉ là những đứa trẻ mới dậy thì mang thân hình to xác thì ắt hẳn không hôm nào là không động tay động chân xích mích với nhau. Với lứa tuổi như vậy, hẳn là còn cách xa một đoạn dài mới có thể chứng tỏ mình đã trưởng thành.

Song giờ chúng tôi là gì, những thanh niên ngoài hai mươi, tuy bên trong rỗng túi nhưng luôn cân nhắc cẩn trọng trước khi dùng vũ lực. Tình yêu mỗi người đều đáng trân trọng, có chút ganh tỵ cũng chẳng đáng kể, chỉ cần ta trân trọng nó giống như người mỗi ngày ta luôn thầm thương nhớ. Tôi cũng vậy, nếu đặt bàn cân đo độ lớn giữa tình yêu ngang tình bạn, khả năng là trọng lượng của tình bạn sẽ nhỉnh hơn một chút.

"Chưa biết chừng tôi có cảm xúc ấy với chị ấy nữa không. Tôi luôn cân nhắc trong tình yêu, thận trọng khi đưa lời yêu với người con gái khác. Nên ván này, Thái Hanh K.O tôi rồi haha"

K.O: Knock Out (hạ gục) 

Thái Hanh trầm ngâm nhìn về phía tôi, duy trì tình trạng im lặng sau đó rúc người sau tấm mền, mặc cho tôi muốn về thì về.

Thái Hanh trong tưởng tượng của tôi sẽ phải nhếch mép cười thỏa mãn, nhưng không, dường như cái cười đắc ý ấy giấu nhẹm sâu trong lòng. Dẫu sao khi nghe tin này thì y tối thiểu phải bộc lộ vui sướng chứ nhỉ. Thay vì đó Thái Hanh đăm đăm ánh mắt xa xăm hướng phía tôi như trông chờ tôi giải thích thêm. Muốn gì nữa đây Thái Hanh, một địch thủ của cậu đã ngã ngũ rồi.

Sau đó, chúng tôi không nhắc lại về Lâm Thi nữa.

Có lẽ, những gì không liên quan tới thì nên tránh nhắc tới. Mấy chốc ấy sớm thành một, hai rồi ba tháng trôi qua - đến dịp Giáng sinh cùng kì nghỉ đông kéo dài trong một tuần.

Như năm ngoái, tôi hỏi Chí Mẫn rằng mày muốn về nhà tao không, nó liền gật gù thích thú soạn hành lí theo tôi về thật. Nhà Chí Mẫn cách nhà tôi không xa, nên hầu hết năm nào cũng ghé vào. Nếu không nhầm, năm ngoái cùng cuối năm sơ trung thì Chí Mẫn ngủ qua đêm với tôi hơn hai ngày. Năm nay, Chí Mẫn dành trọn vẹn tuần lễ cùng cha mẹ đi du lịch, tôi xác định một mình về thăm mẹ.

Trong đầu lóe ý tưởng rủ Thái Hanh về cùng, trong hơn ba tháng qua, chẳng phải mối quan hệ của y với tôi rất tốt sao?

Nào thì đi câu cá ở hồ Hải Nam, đi chợ đêm với y, bốn vé Disneyland dành riêng cho hội cùng kí túc xá 105,... để kể chi tiết thành ra quá khó cho tôi. Thái Hanh gần đây rất phấn chấn, y bảo bố mẹ rời ngày ly hôn đến đầu năm sau, thời điểm cuối năm công việc lên gấp bội chân tay chưa thể xoay sở những thứ việc tư, nhỏ nhặt. Bởi vậy, khi về nhà không hề xuất hiện mấy chuỗi âm thanh càu nhàu cãi cọ của hai vị chủ nhà như tiếng muỗi vo ve bên tai, chúng đã khiến y vui hơn ít nhiều.

"A Hanh, nghỉ đông này cậu muốn về nhà tôi chơi không?" Tôi bấm số gọi cho y.

Hôm nay chủ nhật tiết trời vừa đẹp, tôi xin quản lí đẩy lùi lịch ship hàng thẳng một đường từ sáng đến trưa, để còn có thời gian tối đi chơi cùng bạn. Nhân cơ hội khi người nhận đồ ký tên, chạy vào nhà lấy tiền trả thì tôi gọi cho Thái Hanh.

"Ừm thế cũng được. Đông về, mỗi người một ngả đi đến tận đẩu tận đâu. Nên khi về nhìn gian nhà trống không, cũng xót xa lắm chứ, năm ngoái tôi còn lang thang ngoài khách sạn"

Có lúc tôi ước mình có một gia đình đủ cha đủ mẹ như Thái Hanh, song hóa ra mỗi người đều có một cỗ đau khắc khoải khác, đâu thể gia đình nào cũng mang tới hơi ấm hạnh phúc. Tôi nghĩ Thái Hanh quá mạnh mẽ. Không phải cứ là quân tử thì không được khóc, nếu động tới yếu điểm chưa chắc đã cầm được lệ rơi, vậy mà từ hôm ba tháng trước tới giờ chưa thấy y khóc lần nào.

"Ô kê, thế chuẩn bị đi nha. Tôi hẹn với mẹ là cậu đến, vậy cậu có ở một tuần không hề hề?" - Biết trước câu trả lời là có, nhưng tôi định trêu Thái Hanh thêm nữa, cuối năm có khi tên lãng tử này còn lẻn ra ngoài qua đêm với người khác.

"Này, có chứ. Tôi nào nỡ Chính Quốc oán giận khi thấy tôi cùng cô nương khác ở cùng nhau đâu"

Lại lần nữa giở giọng mè nheo như ông chồng thấy vợ ghen. Bất chợt, tôi sực nhớ ra ý định đi hỏi bác sĩ tâm lí về vấn đề này. Tuy không đả động tới nó suốt ba tháng qua, song ý nghĩ đó không dứt ra được. Bởi lẽ, chưa có thời điểm thích hợp để tìm hiểu. Nói như nào nhỉ, tâm tình của tôi có chút nhạy cảm với mối quan hệ nam nam nên lâu nay còn phòng vệ dè chừng Thái Hanh, chứ y và tôi còn thẳng chán chê. Thái Hanh ngày trước đến bây giờ vẫn thói phong lưu trêu người, cả nam lẫn nữ, trách là tôi lại đa nghi quá mức. 

Mà nếu Thái Hanh mảy may có tình cảm với tôi, tôi tiếp tục làm bạn với y như thường. Trước Thái Hanh chẳng phải còn trường hợp như Mạnh Dương sao, ví dụ điển hình cho sự dương quang thân thiện của tôi. Và xác suất xảy ra trường hợp này là một phần trăm, may ra chưa xuống âm nếu chúng tôi tiếp tục đối đầu thích chị Lâm Thi.

"Vâng thưa cậu, tôi không muốn khó xử nếu mẹ thắc mắc sao lại đưa tên tra nam trá hình học trưởng ngoan ngoãn về nhà đâu hắc hắc. Thế thôi tạm biệt Hanh nhé"

Tắt máy, tôi chào vị khách hàng rồi tiếp tục công việc của mình. Hôm nay đúng dịp Giáng sinh, số lượng đặt pizza tăng lên rất đáng kể, vòng quanh thành phố đã hết nửa ngày. Vừa hay được nhận lương, coi như là chút tiền biếu mẹ với tiền chịu chi ra để sắm sửa Tết đây.

"Số 17 - Điền Chính Quốc, lương tháng của cậu đây. Tháng này không bỏ bê ngày nào, cộng thêm tiền thưởng khi làm vào ngày lễ nữa nên sẽ trội hơn mọi người"

Xúc động bấu chặt móng tay vào phong bì, lão Thiên có mắt đã nhìn nhận nếp sống ở hiền gặp lành của tôi. Tháng trước dành dụm được hơn năm trăm tệ, tháng này lên tới gần nghìn tệ - vậy một nửa biếu mẹ đúng như kế hoạch dự định. Phải đãi Mạnh Dương một bữa nữa, hắn ít nhiều đối tốt với tôi, thậm chí cần dư tiền nếu có Lâm Ánh bám theo. Hiện tại, tôi giúp Lâm Ánh thành công hạ gục Mạnh Dương, tên ngốc tử kia có cong nỗi niềm gì đâu. Chẳng qua hắn lâm vào chứng ngộ nhận trước cảm xúc của tình đầu (là tôi khụ khụ), còn đâu tất cả những đứa con trai khác đều coi như đồng hữu, thậm chí một chút cũng không có cảm giác. Tình yêu vốn không phân biệt giới tính, chị em phụ nữ cũng không kiêng nể đối tượng từ thẳng sang cong mà tấn công, xã hội thời nay là vậy.

Tối nay trường tổ chức Giáng sinh, Lâm Ánh có làm Cheerleader (1), cô bé có bảo đến trước xem hậu trường biểu diễn. Nghe nói chị Lâm Thi làm biên đạo song không tham gia trực tiếp nhảy, vậy hẳn Thái Hanh đi chắc rồi. 

(1): Người cổ vũ

Mặc dù Thái Hanh không giãi bày tâm sự với tôi về chị nữa, nhưng trước giờ tôi có tìm hiểu sơ qua hai người họ dạo này như nào. Thái Hanh của ba tháng trước luôn bày vẻ mặt rầu rĩ, chán nản tránh mặt chị thì ba tháng sau đột nhiên trở thành người lạ: Y hăng hái hoạt động trong TK2, làm đuôi nhỏ của chị. Dường như Thái Hanh lấy lại động lực theo đuổi chị, sớm muộn gì cũng nam thanh nữ tú thành một đôi, tôi đứng một bên chúc phúc.

Dẫu sao để người tôi thích sánh đôi bên người tôi tin tưởng thì hoàn hảo rồi, vì chị không phải người tôi thích thật lòng nên buông bỏ mảnh tình không đầu không đuôi cũng chẳng sao. Vốn kém cạnh hơn người ta với mọi mặt: thời gian, nỗi niềm, sự tha thiết khi bày tỏ. Mà nếu không cần đặt bàn cân lên so sánh thì bạn bè tôi cũng không bao giờ nghĩ tới Chính Quốc tôi đây có thể lụy tình vì người con gái khác. Biết là vậy, dưới đáy bụng dâng lên một cỗ cảm xúc kì lạ gây cồn cào, ngứa ngáy. Giả như nếu một ngày nhận tin Thái Hanh thành đôi với Lâm Thi, tức khắc liền nghĩ tới viễn cảnh tôi phải đeo lớp mặt nạ vui vẻ chúc mừng hai người họ, sâu kín trong lòng lại khó mà dễ dàng chấp nhận.

Trong lúc ăn trưa bên đường, nhìn một đôi nam nam đi qua thoáng giật mình. Hôm trước có lượn lờ Weibo thấy được một bài viết chia sẻ nhiều, nói về đồng tính nam.

Ban đầu tôi ngỡ ngàng không biết nên bấm vào đọc không, cả gan lớn mật bèn bấm vào. Ít nhiều cần gì cũng cần biết thêm kiến thức xã hội. Trong đó có câu: Đàn ông tất cả đều thẳng khi chưa tìm thấy nam nhân đời mình. Mấy phút đầu đọc xong thấy ớn lạnh sống lưng, chẳng phải khi hai nam nhân đang ích ích o o (xxoo) nó kì kì lắm sao? Thấy bản thân suy nghĩ xa vời quá, tôi thu hẹp tầm nhìn nghĩ tới khả năng khác: Nam nhân đơn giản là hấp dẫn cả hai giới. Từng đọc một tờ báo nói không có đàn ông lẫn phụ nữ đều thẳng 100%. Thế nên trên cơ sở thực tế, chủ thớt kia nói cũng đúng. Khi cuộn xuống bình luận thì xuất hiện đa chiều ý kiến, đông đảo nam nhân nghiêng về phản đối. Vì số lượng đồng ý được ít lượt thích nên tôi gắng tìm người gần giống mình, phải cuộn xuống một hàng dài đăng đẳng mới thấy một mống.

Tò mò tôi liền bấm vào tài khoản cá nhân của người nọ, hiện hữu ra nhiều bài cô ta chia sẻ nữa... có ảnh A phiến! (2) Nhưng nói đúng hơn đó là Gay phiến, xuất hiện một video đính kèm dài hơn nửa tiếng nữa. Ngó xung quanh không có ai mới dám xem thử bấm chạy video. Một đoạn ngắn thôi làm sao có thể bẻ cong được thẳng nam suốt hai mươi cuộc đời chứ, đã vậy trí tò mò không ngừng kích thích kêu gọi bấm vô, thôi thì lấy kinh nghiệm thực tiễn để biết nam nhân thượng nhau thì làm như nào. Dĩ nhiên tôi còn đề phòng mang tai nghe, lục từ túi quần ra đeo bên tai, mặt đối diện cánh cửa để trông chừng người vào.

(2): Tương đương AV - phim 18+

Mấy phút đầu thì có một nam nhân cường tráng đi vào, da dẻ tuy trắng trẻo nhưng chúng lại tôn lên từng khối cơ một hờn người, hắn ta là người ngoại quốc xem chừng cao hơn tôi xíu. Sau đó tất thảy lông mao hoàn toàn dựng đứng lên vì tới đoạn hắn ta từng bước một thoát y, tay lần tới thân dưới, xuống bên dưới hậu huyệt. Phàm là nam nhân bảnh bao như này, mà lại làm hành động chẳng khác con gái là bao, tự nhiên bên dưới cúc hoa tôi của tôi bất giác run run thít lại chút chút. Hắn ta vừa dùng tay ra ra vào vào bên trong, đồng thời từ cổ họng rên rỉ một tràng âm thanh gợi cảm. Lúc này, mặt mày tôi túa ra nhễ nhại mồ hôi, nếu có gương ở đây sẽ thấy một Chính Quốc mặt đỏ như quả cà chua chín mọng. Dường như đã đến lúc hắn ta khoái cảm thăng hoa, liền xuất ra một dòng trắng đục in thành vệt dài chảy xuống camera đặt đầu giường. Trên màn hình của tôi xuất hiện vài vệt trắng đó, công nhận nhìn rất giống thật! 

Cửa phòng đẩy ra, một nam nhân thanh mảnh bước tới cầm theo khóa tay, bước tới giường khóa tay hắn ta rồi nhanh chóng đẩy đại nhục bổng vào sâu lỗ huyệt người nằm dưới. Điều đặc biệt rằng anh ta trông không cường tráng như tên kia nhưng lại thượng hắn ta. Tôi á khẩu chẳng thể nói nên lời, đến một nam nhân rõ ràng trông rất thẳng, lại cong, không những thế còn nằm dưới. Trái Đất đảo lộn rồi, oái oái tôi sợ có ngày mình cũng bị... nam nhân thao lộng. Dường như nam nhân thượng nhau không có đau, tôi thấy cơ mặt hắn ta giãn nở, thoải mái tiếp tục rỉ rên rót mật bên tai người ở phía trên. Tuy biết suy nghĩ này rất hoang đường, điên quái nhưng thật lòng tôi muốn thử một lần được nam nhân đè á á! 

"Chính Quốc đại nhân, tôi về đem bánh mochi cho cậu nè--"

Thái Hanh mặt mày co rúm, chỉ tay về phía tôi, cơ hồ trực giác mách bảo y rằng người phía trước mình đang mờ ám làm gì đó. Á phắc phắc! Khéo y biết tôi xem Gay phiến rồi. Có ai lại không nảy sinh ngờ vực khi thấy bạn mình đeo tai nghe, trùm chăn lên người như bao phủ một cơ thể không một mảnh vải, đã vầy trên mặt chỉ thấy một màu đỏ rực, giống như biểu tình của mấy em tiểu bạch kiểm lần đầu đi làm chuyện ấy ấy.

Chết tôi rồi.

Chết tôi.

Chết.

TBC

A/N: Có biến, có biến :/ Nhưng sắp hoàn rồi hí hí :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net