Chương 8 Về muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái tính ghen này của Kỳ bắt đầu xuất hiện từ một năm sau kể từ ngày hai người họ chính thức quen nhau.

Cũng giống như Quốc, Mẫn chẳng khác gì một đóa hoa kiều diễm sống ở giữa một đám bùng lầy. Gương mặt cậu ta quá mức đẹp khiến Kỳ không thể không đề phòng cho được.

Nó sẽ rất bình thường nếu như thời gian gần đây, anh ta không bắt đầu trở nên ghen điên cuồng hơn. Nếu là trước kia, anh ta sẽ chỉ ghen khi những người đó có hành động thân mật quá mức với Mẫn nhưng bây giờ anh ta càng trở nên vô lý khi ghen với tất cả những người đàn ông cùng Mẫn tiếp xúc kể cả khi người đó có là Quốc.

"Bệnh ghen này của anh Kỳ, vẫn là nên chữa sớm trước khi có chuyện xảy ra."

"Anh mày cũng đang muốn như vậy đây nhưng mà khó lắm, Kỳ dạo gần đây còn muốn anh mày nghỉ làm rồi dọn về sống với ảnh để ảnh nuôi nữa kìa!" Mẫn buồn bực nói.

"Như vậy thì anh sướng quá rồi còn gì." Chỉ cần ở nhà sung sướng, khỏi phải đi làm những việc cực nhọc đó nữa thì ngại gì mà không ở."

Nhưng cách nghĩ của Quốc có phần quá ngay thơ khiến Mẫn không nhịn được mà nhéo tai cậu một cái.

"Á đau!"

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Quốc nói: "Nếu dễ dàng như vậy thì anh mày đã đồng ý từ lầu rồi, cầu gì phải chờ đến bây giờ để nói cho mày biết!"

"Sao vậy anh?"

"Anh đây không biết đó thôi, cho dù có là đàn ông đi chẳng nữa thì một khi đã ở nhà ngồi không để đối phương nuôi thì chẳng khác gì phụ nữ chúng em cả. Đều sẽ bị người ta khinh thường và xem nhẹ, không còn có tiếng nói như trước kia nữa đâu." Cô gái ở gần đó bỗng nhiên lên tiếng.

Mẫn cũng tán thành với cách nói của cô: "Đúng vậy đó em, mà anh mày thì lại chẳng thích cảm giác bị người khác xem nhẹ một chút nào."

Quốc gật gù, "ồ" một tiếng rồi thôi.

Đến một lúc sau, Mẫn lại tiếp tục nói.

"Phải rồi, cô gái mà em mang về tên gì vậy Quốc?"

Quốc nhìn Mẫn nhún vai một cái tỏ ý không biết rồi nhìn lại vị trí cô đang ngồi, ánh mắt như đang muốn hỏi cô rằng cô tên gì vậy?

Cô gái rất tự giác mà đứng ra giới thiệu về bản thân mình cho hai ngươi họ nghe.

"Quên không giới thiệu với hai anh, em tên là Hạnh, trước kia từng là hầu nữ của một vị tiểu thư đài các trên tỉnh. Sau này đắc tội người ta nên bị bán làm thê thiếp cho ông bá hội ở vùng bên cạnh, nhưng vì đã lỡ có mang với người mình thương nên em đã chạy trốn, cũng vì vậy mới có tình cảnh như bây giờ."

Cậu cùng Mẫn há hốc nhìn nhau, cảm thấy khó tin trước lời nói của cô gái tên Hạnh này.

"Cô nhìn bề ngoài trông cũng chỉ vừa mới 15, 16 gì thôi mà, sao lại có mang được kia chứ?"

Cô gái nghe Quốc hỏi xong thì cười nhẹ một tiếng, đưa tay lên gãi gãi mặt cười gượng.

"Bề ngoài em nhìn trông chỉ mới 15, 16 như vậy thôi chứ thực chất năm nay em cũng đã 20 tuổi đầu rồi, cũng đã qua độ tuổi tươi đẹp nhất của người thiếu nữ rồi anh ạ."

"Vậy hóa ra, cô còn lớn tuổi hơn tôi!" Quốc chỉ tay vào mặt mình rồi lại nói tiếp: "Tôi chỉ mới 18 tuổi thôi đó!"

"Thật vậy sao? Em cứ nghĩ rằng anh đã trên 20 rồi chứ!"

Hạnh che miệng lại khó tin nhìn Quốc, lại tiếp tục nhìn sang Mẫn, cô hỏi: "Còn anh, anh bao nhiêu tuổi?"

"Tôi bằng tuổi cô."

Hạnh gật gù.

Quốc nhìn thấy trời cũng không còn sớm nữa nên đành phải để cô ở lại nhà Mẫn tạm vài hôm rồi đến nhà thầy đồ lấy sách giúp cậu cả. Đến khi trở về đến nhà thì trời cũng đã tối muộn, gia nhân trong nhà cũng đã đi nghĩ gần hết nên cổng không có ai mở giúp.

Quốc quan sát xung quanh một hồi lâu vẫn không thấy có người nào ở quanh đây chờ mở cửa giúp mình đành ngồi xụp xuống, ủ rũ.

"Chẳng lẽ tối nay mình phải ngủ ở ngoài đây sao?"

"Quốc, là mày sao?"

Bỗng bên tai cậu vang lên tiếng nói, theo phản xạ, cậu quay sang nhìn về nơi phát ra tiếng nói ấy thì phát hiện ra đó là Hanh.

"A cậu ba, sao giờ này cậu còn chưa ngủ?"

Hanh vừa đi lại gần cửa cổng vừa hỏi: "Tao mà ngủ rồi thì còn ai mở cửa cho mày?"

Quốc cười trừ, đợi đến lúc cánh cổng được mở ra thì liền bước vào bên trong sau đó phụ hắn đóng cổng lại rồi cúi đầu nói.

"Cảm ơn cậu."

"Ừm." Hanh lãnh đạm rất đầu.

"Sao đến giờ này mày mới về? Chẳng phải mày rời nhà lúc trưa hay sao?"

Bị hắn hỏi, Quốc không biết phải nên trả lời làm sao, cậu chỉ biết di chuyển ánh mắt sang nơi khác nói: "À tại, tại con bị lạc đường."

Ánh mắt Hanh trở nên nghi hoặc, không tin lời Quốc vừa nói. Sao hắn lại có thể tin được kia chứ, cậu là người đã sống ở đây lâu năm hơn nữa là còn thường xuyên cùng Trân đi đến nhà thầy đồ thì chuyện lạc đường đối với cậu là điều khó có thể xảy ra.

Quốc vừa nói xong liền muốn tự mình đánh mình, câu nói vừa rồi, đổi lại là cậu, cậu còn cảm thấy khó tin nữa chứ nói chi là hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net