[1]-Tình Đẹp Tuổi Đôi Mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1975,tại một ngôi làng nọ có một chàng nghệ sĩ tai tiếng lẫy lừng khắp vùng,tuấn tú,tài giỏi tên là Kim Tại Hanh.

"Thuở ấy xa xưa có một nàng,một nàng thiếu nữ?..

MộT đoá hoa hồng...

Tình phơi phới,tuổi mới trăng tròn..."

(Admin:vì là lời bài hát nên không thể sửa từ Thiếu nữ thành thiếu niên hay nàng thành chàng,mong m.n thông cảm)

Trong ngôi làng đó,có một chàng trai năm nay tuổi mới đôi mươi tên là Điền Chính Quốc,nhan sắc phải gọi là tuyệt sắc giai nhân,biết bao nhiêu người trong làng theo đuổi,nhưng y vẫn không màng đến họ.

"Cuộc đời hồng nhan cay và đắng

Thôi thì lắm trái ngang..

Bao nhiêu trai làng theo nàng

Đi theo xin nàng tim vàng..

Nàng vẫn không màng...?"

Vì trong tim y bây giờ toàn hình bóng của chàng nghệ sĩ Tại Hanh kia,y yêu hắn từ lần gặp đầu tiên tại một phòng trà khi đi cùng gia đình ở Sài Thành...ngày ngày ôm tương tư anh chàng nghệ sĩ kia.Điều đáng tiếc hắn đã có gia đình,một gia đình hạnh phúc thật sự.

"Nàng đã trót yêu yêu một chàng một chàng nghệ sĩ

Tình hỡi ơi tình chàng đã có đã có gia đình

Người đời cười chê cho tình đó như là gió với trăng

E sao duyên mình không thành

Như bao cô nàng thất tình

Nàng khóc một mình"

Y ngồi bó gối trong căn phòng lạnh tênh,tối om lạnh lẽo,khóc thút thít vì tình? Tình là gì? Sao lại khiến con người ta đau khổ tới như vậy?có lẽ...y và hắn có duyên gặp..nhưng không nợ để ở lại.

"Thi ơi Thi ơi Thi, Thi biết biết không Thi?

Khi con tim yêu đương là sống với đau thương

Khi con tim yêu đương là chết với u sầu

Thì Thi đã biết cớ sao Thi buồn?.."

Từ ngày biết hắn đã có gia đình,y tự nghĩ..từ giờ"ân đoạn nghĩa tuyệt"-"gặp như không quen"...cơ mà y lại nghĩ mình và hắn có là gì đâu mà ân đoạn nghĩa tuyệt? Hay gặp như không quen?..vốn dĩ tình yêu này do y ảo tưởng...đều là y tự lừa chính mình...?

"Nàng quyết ra đi xa làng mình người tình yêu dấu

Đời ngỡ chắc rằng nàng đã bước đã bước qua cầu

Mà nào ngờ đâu ôm tình ấy đi tìm dẫy núi cao

Đi sâu vô rừng quên tình

Hay đi vô rừng trốn mình

Tình vẫn u sầu"

Chính Quốc sau mấy ngày thất tình,tuyệt thực không ăn không uống,rời khỏi nhà,rời khỏi ngôi làng có "người tình" khi xưa y dành trọn cả tình cảm...những người trong làng đều nói y bước qua cầu,đến Sài Thành để học?..nhưng đâu ai lại đi Sài Thành vào lúc ban đêm như vậy? Ngờ đâu y tìm đến một dãy núi cao..một thân một mình đi vào đó? Tự hỏi y vào đó để"quên tình" hay"trốn mình?" Nói thế nào đi chăng nữa..."tình vẫn u sầu..."

"Từ đó không ai ai còn gặp gặp nàng đâu nữạ

Chỉ có con chim rừng nhiều khi thấy nàng khóc một mình

Rồi một mùa đông chim nhìn thấy thấy nàng dưới gốc cây

Tương tư nhân tình khôn lường

Đau thương u tình vô cùng"

Từ ngày y rời đi,không ai nhìn thấy y trở về nữa,mọi thứ chìm vào quên lãng,trở về với dáng vẻ yên bình vốn có thay vì những ngày đầu y rời đi là rất nhiều đi tìm kím,nó dường như chìm vào quên lãng từ lâu...không ai nhắc đến nữa. Trong khu rừng,y cô độc ôm lấy chút tình cảm không thể với tới,ngày đêm tương tư hắn một cách si tình...

Mùa đông lại đến,trời trở lạnh,y ngồi dưới góc cây,ôm tình đó,dùng một nhánh cây nhọn hoắt,đâm vào ngực mình...y mỉm cười nhẹ rồi ngã xuống,từ đó không còn một Điền Chính Quốc lãng tử,dịu dàng,si tình hay đi phía sau ngắm nhìn hắn hay một Chính Quốc vô tư không nghĩ ngợi.Chỉ còn một Chính Quốc bất động trên đất đá...máu tuông thành dòng.

"Nàng...chết trong rừng"

_______the end________
Cảm ơn vì đã đọc fic của Jri><
Có thể làm lời lẻ,văn diễn đạt không hay,không phù hợp,nhưng cũng mong mọi người vote cho Jri nhé^^ Kamsaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net