Chương 13: Tình cảm âm thầm nảy nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc theo đoàn người đi vào phòng VIP xong nhẹ nhàng đóng cửa dùm họ, đứng ngoài cửa làm một vệ sĩ xứng với danh hiệu.
 
Đột nhiên cửa bị mở ra, mặt Kim Tại Hưởng âm u “Còn phải đợi mời vào à?”
 
 “Hả?” Tuấn Chung Quốc không kịp phản ứng.
 
 “Đi vào, ăn cơm.” Kim Tại Hưởng không biết tại sao mình nhiều chuyện thế, cậu vệ sĩ nhỏ này ăn hay không thì có liên quan gì.
 
Vốn cho rằng Tuấn Chung Quốc nghe xong sẽ cảm động rưng rưng nước mắt, ai dè cậu kiên quyết lắc đầu “Ông tổng, các vị bàn chuyện làm ăn tôi không tiện nghe chuyện cơ mật lắm! Tôi sẽ đứng ngoài cửa bảo vệ an toàn cho ngài!”
 
 “Cậu tưởng bây giờ đang đóng phim chắc! Cơ mật đâu ra lắm thế!” Bực bội kềm nén suốt một ngày rốt cuộc bùng nổ, Kim Tại Hưởng phát hiện gần đây tâm tình hắn dao động cực lớn.
 
Nhìn khuôn mặt vô tội của cậu, hắn thở hắt ra, bất lực nói, “Vậy cậu ngồi ngoài đại sảnh chọn món đi, tiền ghi vào bữa ăn của phòng này.”
 
 “Nhưng…” Tuấn Chung Quốc theo bản năng tính cự tuyệt
 
Mặt Kim Tại Hưởng lập tức đen như đít nồi “Người không biết còn tưởng tôi chèn ép nhân viên, đây là lệnh!”
 
 “… Rõ!” Tuấn Chung Quốc hơi chần chừ, đáp ứng.
 
Trong lòng đột nhiên cảm thấy, ông tổng này tuy hơi ngốc, hơi yếu nhưng thật sự là người tốt.
 
Kim Tại Hưởng hài lòng gật đầu, mặt mày sáng sủa như trời mới tạnh mưa xong. Tiện tay đóng cửa lại, có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn có một nhân viên yêu nghề, tận tâm bảo vệ mình như thế.
 
Người trong phòng VIP tuy không nghe rõ hai người nói gì nhưng đều lén lút trao đổi bằng mắt. Mọi người nhất trí cho rằng cậu trợ lý nhỏ này chỉ sợ không phải trợ lý bình thường.

 “Chẳng lẽ… có quan hệ gì đó với chủ tịch Kim?’
 
 “Không phải chứ, phương diện đó chủ tịch Kim rất ít tin đồn mà, không phải đồn đại ngài ấy và Trịnh Hạo Thạc phòng marketing là một đôi sao?”
 
 “Tàm xàm, nhìn họ rất bình thường.”
 
 “Sao ông biết được, bình thường hay không bình thường ông nhìn ra được chắc?
 
 “Tôi cũng cảm thấy chắc chắn ngài ấy thích Trịnh tổng.”

 “Phải đó, nếu không bao nhiêu năm nay một chút tin giật gân cũng không có, còn không phải mèo ăn trộm thịt?”

 “Tôi nghe nói…”

Mọi người đều dùng ánh mắt cực kỳ ăn ý giữa đồng nghiệp với nhau thảo luận, giao lưu. Còn Kim Tại Hưởng, không có sự ăn ý với bọn họ thì đầu óc mịt mù, đám người này làm gì mà đưa mắt nhìn nhau đăm đăm thế này, lại còn ánh mắt đan chéo nữa chứ? Bị bệnh gì à?
 
 “Khụ khụ…” Kim Tại Hưởng ho khẽ nhắc nhở.
 
Mọi người giật mình tỉnh ra đều thay đổi vẻ mặt chuyên nghiệp mỉm cười nhìn hắn.
 
 “Chủ tịch Kim, ngài thử món tôm hùm rang muối tiêu này xem, đây là món ruột của nhà hàng này đó.” Quản lý hơi lớn tuổi lập tức mời chào Kim Tại Hưởng một cách thành thạo.
 
Người đàn ông vẻ mặt đứng đắn bên cạnh cẩn thận bẩm báo “Chủ tịch Kim, lần này máy móc và dây chuyền tiên tiến nhất đã chuẩn bị kỹ rồi, lát nữa ngài…”
 
 “Ăn cơm không nên bàn việc công, chủ tịch ~ ngài thử món bào ngư hấp tỏi này xem.” Nữ quản lý cười tươi rói, yểu điệu gắp một con bào ngư bỏ vào dĩa của Kim Tại Hưởng, giọng điệu nhu mì làm bà con phát rét.
 
Ai ngờ Kim Tại Hưởng không khách khí đẩy dĩa ra, nói “Tôi không ăn tỏi, các người cũng không cần gắp đồ ăn cho tôi, trên đũa có dính nước miếng của mấy người.”
 
 “Anh nói tiếp đi, máy móc kiểm tra hết rồi sao?” Kim Tại Hưởng lại nhìn anh chàng vẻ mặt đứng đắn.
 
Mọi người chưa kịp xấu hổ vì sự kiện nước miếng lập tức nâng cao tinh thần chuẩn bị phối hợp với ông chủ tháo vát. Cả bữa cơm, trừ Kim Tại Hưởng ra, không ai ăn ra mùi ra vị gì cả.
 
Gần hết bữa tiệc, điện thoại Kim Tại Hưởng đột nhiên reo lên. Hắn móc ra thấy là điện thoại của mẹ già nhà mình bèn cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài. Bất ngờ là ngoài cửa lại không thấy Tuấn Chung Quốc.
 
 “A lô?” Ấn nút nhận cuộc gọi, Kim Tại Hưởng không nhịn được dòm chung quanh, chẳng lẽ còn đang ăn cơm?
 
 “Con trai! Con đi thành phố Y à?” Giọng nói thân thiết của bà Kim vọng qua điện thoại.
 
 “Dạ, rồi sao?” Quan sát sơ sơ mấy bàn ăn chung quanh, không thấy bóng dáng Tuấn Chung Quốc đâu hết, có chút bất an trả lời bà Kim.
 
 “Trung tâm thành phố Y có một tiệm bánh nướng, lúc về mua cho mẹ một ít, là tiệm bánh nướng phô mai Angel Cakes!”
 
Kim Tại Hưởng không nhịn được trợn trắng mắt “Biết rồi.”
 
 “Hì hì, con ở ngoài cẩn thận chút, mẹ ngắt đây! Bái bai!”
 
Tắt điện thoại xong, Kim Tại Hưởng vẫn không nhịn được ngoắc phục vụ đi ngang hỏi “Cái cậu đi cùng tôi ban nãy ngồi bàn nào? Người cao cao có đôi mắt to tròn long lanh ấy.”
 
“À, cậu ấy không gọi cơm, tôi thấy cậu ấy đi ra ngoài rồi.” Vẻ ngoài của cậu đặc biệt thu hút, với lại còn đi cùng bọn họ nữa, phục vụ nhớ ra ngay tức khắc.
 
Kim Tại Hưởng cám ơn xong sải bước đi ra cửa, đứng ngay cửa nheo mắt lần mò dáng người thanh tú cao gầy trong đám đông. Không tới một hồi, một cảnh tượng đập vào mắt hắn.
 
Bầu trời u ám, xe cộ tới lui trên đường, người đi bộ tấp nập sải bước. Một bà lão vừa bẩn vừa đen ngồi bên vành đai xanh, thân hình khòm khòm nhìn qua có vẻ là dân lang thang hoặc ăn mày, với lại ánh mắt vô hồn, quá nửa là thần kinh không bình thường. Tay cầm một cái bánh bao nhân đậu nhai ngấu nghiến.
 
Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh bà ấy, tay cũng cầm một cái bánh bao đậu mà cắn, tay kia cầm một bình nước khoáng, thỉnh thoảng lại rót đầy cái chén mẻ trước mặt bà lão.
 
Kim Tại Hưởng nghĩ mãi không tìm ra từ nào thích hợp diễn tả vẻ mặt cậu, dịu dàng? Thương cảm? Ân cần? Mà gương mặt tươi cười sáng sủa của cậu trong mắt hắn có chút quái lạ, giống như một bức ảnh chụp lặng lẽ khắc vào lòng hắn.
 
Có chút hoảng hốt trước cảm giác lạ lùng phát ra từ trong lòng, hắn hơi giật mình quay người đi vào nhà hàng, âm thầm nói với mình, chẳng qua là lần đầu tiên hắn thấy một phương diện khác của chàng trai này nên mới giật mình thôi. Đúng, chỉ là giật mình mà thôi.
 
 “Chủ tịch Kim, lát nữa ngài trực tiếp đi tuần tra nhà xưởng hay là thuê một căn phòng trong nhà hàng nghỉ ngơi một lát?” Quản lý lớn tuổi chu đáo hỏi Kim Tại Hưởng.

 “Trực tiếp xuống xưởng.” Trở về phòng VIP, suy nghĩ của hắn vẫn treo lơ lửng trên người Tuấn Chung Quốc, lúc này hắn rất bực mình.
 
Mức độ sùng bái Kim Tại Hưởng của mọi người lại tăng thêm một bậc, ông tổng yêu nghề kính nghiệp quá! Không biết bao nhiêu cậu ấm đời thứ hai ăn chơi tới chết cũng không làm việc đàng hoàng nhưng ông tổng của bọn họ lại anh minh thần võ như thế, chịu khó chịu khổ. Vì công ty dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy phục vụ!
 
Kim Tại Hưởng không biết hình tượng bản thân đã thăng hoa trong lòng bà con, mở cửa thấy Tuấn Chung Quốc đứng ngoài thì cảm giác lạ lẫm trong lòng lại càng mạnh hơn, làm hắn hơi luống cuống.
 
 “Mới rồi đi đâu?”  Mặt vẫn giả vờ bình thản, cực kỳ trấn tĩnh.
 
 “Không phải ngài để tôi đi ăn sao?” Tuấn Chung Quốc đột nhiên ý thức được vừa rồi mình rời bỏ cương vị, mở to mắt có chút lo lắng.
 
 “Kêu cậu ở trong nhà hàng ăn, cậu đi đâu?”
 
Nếu có quần chúng vây xem lúc này nhất định sẽ xông lên trực tiếp đập vô cái đầu đẹp trai của Kim Tại Hưởng, giả vờ bà mẹ mày á! Không phải tận mắt thấy Tuấn Chung Quốc ăn bánh bao đậu ngoài cửa sao?
 
Tuấn Chung Quốc hơi xấu hổ gãi gãi đầu, nói nhỏ “Đồ ăn ở đây mắc quá, tôi đi ra ngoài mua món khác.”
 
 “Kim thị bị cậu ăn sập được hả?” Kim Tại Hưởng tối mặt.
 
 “Không, nhưng tôi chỉ là vệ sĩ, không cần ăn đồ mắc vậy.” Tuấn Chung Quốc nghiêm túc nhìn hắn.
 
Cuộc sống lúc nhỏ khiến cậu hiểu được, kiếm đồ ăn không dễ, vì thế cậu không kén chọn, không chê ghét thứ gì. Tuy đồ ăn trong cái nhà hàng xa xỉ này không cần cậu bỏ tiền ra nhưng từ nhỏ bà ngoại đã nói với cậu, làm người nhất định phải thành thực, không nên vì nghèo đói mà lợi dụng người khác.
 
Kim Tại Hưởng chỉ cảm thấy ngực bị cục tức chặn lại, sầm mặt đi ra khỏi nhà hàng.
 
Tuấn Chung Quốc không hiểu vì sao hắn tức giận, vội vàng đi theo. Ngồi ở sau xe, Kim Tại Hưởng nhìn qua cửa kính, thấy bà lão ban nãy còn ngồi chỗ cũ, chỉ là bên cạnh có thêm một cái túi gì đó trắng trắng cùng một chai nước khoáng.
 
 “Mấy cái bánh bao đó là cậu để hả?” Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được thốt lên.
 
 “Vâng, sao ngài biết?” Tuấn Chung Quốc kinh ngạc nhìn hắn, lại theo tầm mắt hắn nhìn bà lão khòm khòm, không khỏi thở dài, quay đầu im lặng không nói.
 
 “Sao tôi không biết được? Cậu quá mềm lòng?” Kim Tại Hưởng cười ha ha, không thể nói với cậu vừa nãy đi ra nhìn thấy cậu cùng một người ăn mày ngồi xổm dưới đất ăn bánh bao.
 
Tuấn Chung Quốc nhìn phong cảnh lướt qua hai bên cửa xe, im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng, giọng có phần cô đơn “Nếu, bà ấy có con trai con gái hiếu thảo, hoặc có một người yêu thương chăm sóc bà ấy, sao lại phải lưu lạc đầu đường xó chợ làm kẻ ăn mày chứ?”
 
Kim Tại Hưởng nghẹn họng, cảm giác chàng trai trước mặt này càng lúc càng khó nắm bắt. Rốt cuộc cậu mạnh mẽ độc lập hay dè dặt tầm thường? Sảng khoái không câu nệ tiểu tiết hay đa sầu đa cảm?
 
Dọc đường mỗi người đều mang tâm sự riêng, im lặng không nói. Quản lý lái xe thấy không khí lặng ngắt căng thẳng không thôi
 
 “À à, nghe hát không?” Ông ta lấy hết can đảm hỏi, quả nhiên không ai trả lời.
Ông ta không nhịn được liếc qua kính chiếu hậu, đầu óc hai người này đang suy nghĩ gì vậy, mỗi người một bên nhìn ra ngoài cửa sổ xe xuất thần, ngoài cửa có phong cảnh gì đẹp đâu?
 
Thấy không ai để ý mình, ông ta tự giải trí mở nhạc trong xe lên. Căn cứ theo suy nghĩ trong đầu ông ta thì, lúc này hẳn là nên mở loại nhạc êm dịu nhẹ nhàng, giảm bớt không khí đè nén trong xe. Ai ngờ, tiếng đàn ông gào rống thê lương một bản rock n’ roll vang lên đột ngột, ba người trong xe đồng loạt nhảy dựng cái thân hình dũng mãnh lên.
 
 “Cái gì vậy!” Kim Tại Hưởng bị hoảng hồn, nhìn ông ta trừng trừng, gắt lên.
 
“À à, xin lỗi xin lỗi, ngày hôm qua con trai tôi lái xe này, chắc chắn là nó bỏ thứ nhạc này vô. Xin lỗi xin lỗi.” Quản lý liên tục xin lỗi, tuy mới rồi bản thân cũng bị dọa tới tận tim gan nhưng tim gan ông tổng quý báu hơn ông ta.
 
Đột nhiên, Tuấn Chung Quốc nhịn hết nổi, lấy mu bàn tay che miệng cười thành tiếng, càng lúc càng lớn. Dọa cho quản lý sợ hết hồn.
 
Mặt Kim Tại Hưởng đen như đít nồi nhìn cậu “Điểm cười của cậu sao mà thấp vậy.”
 
 “Ha ha ha, xin… xin lỗi… Ha ha ha tôi, ha ha cười một lát…”
 
Kim Tại Hưởng trừng cậu im lặng không nói nhưng dần dần bị khuôn mặt tươi cười của cậu cảm nhiễm, rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười, dần dần cười thành tiếng.
 
Không khí cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng quản lý ngược lại càng sợ hãi, căng thẳng nắm vô lăng đến nỗi ngón tay trắng bệch. Hai người này nhất định mắc bệnh rồi… Hôm nay nếu mình có thể bình an vô sự về nhà, nhất định phải bắt con trai đem tiêu hủy số đĩa nhạc này đi.

_________________________________________

Ổng tổng va phải con đũy tình yêu rồi chứ gì!~(˘▽˘)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net