Chương 45: Em trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc Tuấn Chung Quốc chết máy cả chục phút, nhìn Kim Tại Hưởng vẫn quỳ một chân, vẻ mặt dịu dàng, lòng cậu kích động đến nỗi tay chân run rẩy.
 
“… Làm gì có ai cầu hôn ngoài nghĩa địa chứ…” Tuấn Chung Quốc mở to mắt không dám tin, tay run run chỉ vào sống mũi thẳng đẹp của hắn.
 
“Bởi vì ở đây có bà ngoại em làm chứng.” Kim Tại Hưởng toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc đều đặn hại Tuấn Chung Quốc hoa cả mắt.
 
“Lấy anh nhé, được không?” Thấy cậu vẫn ở trạng thái hóa đá, hắn trịnh trọng lặp lại lần nữa, giọng điệu có chút chờ mong, nũng nịu.
 
“Người nhà anh…”
 
Tuấn Chung Quốc biết kết hôn không chỉ là chuyện của hai người, gia đình cũng rất quan trọng. Tuy khát vọng trong lòng ra sức ép cậu gật đầu song cậu vẫn không dám gật đầu ngay tức khắc.
 
Kim Tại Hưởng lén lút sờ đầu gối, cành hoa tường vi này có gai nhỏ châm vào chân làm hắn khó chịu, mặt vẫn bày ra nụ cười mê người “Hai người đều rất vui mừng nhận em làm con dâu nhà họ Kim.”
 
“Bảo bối, đồng ý đi, chân anh đau quá.” Thấy cậu còn đang đấu tranh tư tưởng vô vị, Kim Tại Hưởng lại bắt đầu giở trò vô lại, biết Tuấn Chung Quốc luôn đau lòng mình, chớp chớp đôi mi dài chờ mong nhìn cậu.
 
Tuấn Chung Quốc có cảm giác mình đang ở trong mơ, người đàn ông cậu yêu cầm chiếc nhẫn chói mắt quỳ một chân giữa biển hoa tường vi xinh đẹp rực rỡ, dịu dàng mà chờ mong cầu hôn cậu, hơn nữa bên cạnh còn có bà ngoại, dường như cậu có thể nhìn thấy bà ngoại mỉm cười đứng bên cạnh cậu, khích lệ cậu gật đầu.

Cậu thẹn thùng khẽ gật đầu đồng ý, miệng còn không quên chọc hắn “Quỳ bấy nhiêu đã kêu đau rồi? Sau này cho anh quỳ nữa.”
 
Hạnh phúc của cậu hình như tới thật rồi, tương lai cậu sẽ có gia đình của mình, không còn một thân một mình nữa.
 
Kim Tại Hưởng vừa thấy cậu ưng thuận, hớn hở đứng dậy cầm nhẫn đeo vào ngón áp út thanh mảnh của cậu “Sau này em không vui liền phạt anh quỳ bàn giặt đồ.” Bụng âm thầm thề tuyệt đối không để bàn giặt đồ xuất hiện ở nhà.
 
“Bàn giặt đồ? Không phúc hậu tí nào. Quỳ đậu hũ non thôi.” Tuấn Chung Quốc cười giống như có được toàn thế giới, toàn thân tản ra hương vị hạnh phúc.
 
“Vẫn là vợ anh biết thương chồng.”  Kim Tại Hưởng thừa cơ hôn cái chóc lên môi đỏ mộng, đang tính trộm thêm một cái hôn ngọt ngào thì, Tuấn Chung Quốc thủng thẳng nói tiếp.
 
“Không cho quỳ nát.”
 
“…”
 
_____

“Kết hôn?!”
 
Trịnh Hạo Thạc thiếu chút nữa cắn lưỡi, trợn tròn mắt nhìn đôi phu phu chó má, à không, đôi tình nhân ân ái trước mặt. Chỉ cảm thấy óc mình không đủ xài, nhanh quá xá, mới có nửa năm đã muốn kết hôn?
 
Kim Tại Hưởng huênh hoang cười vỗ vai hắn “Em họ mày cũng nên nắm chắc đi, sau này tao là đàn ông có gia đình rồi, không thể theo mày quậy phá được nữa ^^.”
 
“Phì phì phì, Quốc Quốc em đừng đồng ý lấy nó! Em kết hôn rồi anh phải làm sao đây, em không phát hiện anh vẫn lặng lẽ đứng sau lưng bảo vệ em, chỉ chờ em vô ý quay đầu là nhìn thấy anh ngay sao?” Trịnh Hạo Thạc bày ra vẻ mặt thâm tình nói với Tuấn Chung Quốc, liền bị Kim Tại Hưởng tung một đá lên **.
 
Sau khi sắp xếp cho bà Phương đàng hoàng, hơn nữa kỳ nghỉ đã kết thúc, hai người quay về thành phố S đón Meowth về.
 
Tuấn Chung Quốc ngồi xổm trên đất hưởng thụ Meowth kích động liếm mình, tinh nghịch nói “Không phải anh còn có cô Dương à?”
 
“Oa! Tuấn Chung Quốc, sao em có thể nói như thế, quả nhiên là ở chung lâu ngày bị tên độc vật Kim Tại Hưởng này truyền nhiễm rồi, mau bỏ nó đi.” Trịnh Hạo Thạc biết đại thế đã mất, còn không chịu thôi đi tới cạnh Tuấn Chung Quốc chụp lấy tay cậu lắc lắc, mắt đầy ý cười ấm áp.
 
“Không cần móng vuốt nữa phải không?” Kim Tại Hưởng che chở “con đực” của mình, gỡ từng ngón tay hắn ra, ngồi xổm bên cạnh Tuấn Chung Quốc ôm lấy cậu ngang ngược tuyên bố chủ quyền.
 
Trịnh Hạo Thạc câm nín nhìn ba con chó trước mặt, hơ không đúng, hai người một chó. Đột nhiên cảm thấy mình cô độc lẻ loi chưa từng có, cái cô Dương Thông kia… ‘răng đánh lập cập’, miễn dùm đi.
 
“Chúng tôi về đây. Tổng giám đốc Trịnh, cám ơn anh thời gian này chăm Meowth dùm chúng tôi. Lúc nào rảnh đến nhà tôi, mời anh ăn bữa cơm.” Tuấn Chung Quốc ôm Meowth lễ độ cám ơn hắn.
 
“Được được được, ăn xong thuận tiện ngủ ở nhà em luôn.” Trịnh Hạo Thạc nhe hàm răng trắng nhởn đáng đánh đòn ra yêu cầu.
 
Kim Tại Hưởng cười khủng bố “Ngày mai cậu ấy dọn về nhà tao rồi, mày không sợ chết thì cứ tới đi.” Nói xong kéo Tuấn Chung Quốc nghênh ngang đi ra khỏi nhà Trịnh Hạo Thạc, bỏ mặc hắn ta ở đằng sau trúng gió căm phẫn muốn chết.
 
Ôm Meowth ngồi vào ghế phụ, Tuấn Chung Quốc không hiểu hỏi hắn “Ngày mai dọn tới nhà anh?”
 
Kim Tại Hưởng chồm nửa người tới, dùng tay đỡ gáy cậu, thâm tình hôn thật sâu. Đến khi Tuấn Chung Quốc khó thở đẩy hắn, hắn mới thèm thuồng nói “Em sắp lấy anh rồi, nhà anh không phải nhà em à?”
 
“Nhưng…”
 
“Đừng có nhưng nữa, chúng ta có nhà không ở, đi thuê nhà chi cho tốn tiền?” Kim Tại Hưởng khởi động xe, gian xảo nói, tính nết cậu hắn rõ như ban ngày rồi.
 
Tuấn Chung Quốc cẩn thận suy nghĩ, cái này cũng có lý, hiếm khi tên vung tiền quá trán như Kim Tại Hưởng giác ngộ, không khỏi thêm một tầng hiểu biết về hắn.

_____

Quen thói chuyện gì cũng tự thân vận động, Tuấn Chung Quốc kiên quyết không thuê người mà tự mình dọn nhà. May mà hành lý của cậu không nhiều, có điều khi Tuấn Chung Quốc định tháo máy điều hòa với máy hút khói thì hắn nhịn hết nổi.
 
“… Musashi à… cái này không cần đâu…”
 
Kim Tại Hưởng không cách nào tưởng tượng được cảnh ngộ hắn cõng cái này xuống lầu.
 
Ai dè Tuấn Chung Quốc nhất quyết không nghe “Cái này còn mới mà!”
 
“Bên nhà kia cái gì chẳng có, đem về cũng không có chỗ để đâu…” Kim Tại Hưởng dè dặt nói, sợ nhất là không cẩn thận chọc lão Phật gia mất vui không chịu dọn về nhà.
 
“Cũng phải ha…” Tuấn Chung Quốc cau mày sờ cằm suy nghĩ, nhưng mà kêu cậu vất mấy món đồ này khác nào cắt thịt cậu.
 
“Vầy đi, anh sai người đem tặng cho viện dưỡng lão, chịu không?” Kim Tại Hưởng đề nghị, với tính Tuấn Chung Quốc chắc chắn đồng ý.
 
Quả nhiên mắt Tuấn Chung Quốc sáng lên, không ngừng khen hắn thông minh tốt bụng, khen tới nỗi hắn lâng lâng quên mất hôm nay là hôm nào.
 
Mất sức chín trâu hai hổ hai người mới dọn hết đồ có thể dọn đi, không thể chuyển thì đưa đến viện dưỡng lão như lời Kim Tại Hưởng nói.
 
Về đến nhà riêng của Kim Tại Hưởng đã là buổi tối, bụng đói cồn cào, người nhớp nháp mồ hôi, Kim Tại Hưởng bay vào phòng tắm phụ tắm rửa, để phòng tắm ở phòng ngủ chính cho Tuấn Chung Quốc. Nhưng khi hắn mát mẻ sảng khoái mặc áo tắm đi ra lại phát hiện Tuấn Chung Quốc không nghỉ ngơi, đang chuẩn bị bữa tối cho mình, lòng mềm đi, chui vào bếp ôm chầm lấy cậu.
 
“Mau tránh ra! Người em toàn mồ hôi, lại ngồi đi, lập tức ăn cơm đây.” Tuấn Chung Quốc khẽ giãy khỏi vòng ôm của hắn, tay cầm xẻng không ngừng đảo tôm tiện đường mua về.
 
“Mồ hôi em cũng thơm.” Kim Tại Hưởng cười khe khẽ, hai tay ra sức ôm chặt hơn.
 
“Lại ba hoa nữa không cho anh ăn cơm. Nếm thử xem thịt om này mặn hay lạt?” Tuấn Chung Quốc cười ngọt lịm, lấy đũa gắp một miếng thịt om đưa đến miệng hắn, mắt sáng lên chờ đợi.
 
“Ngon lắm! Bảo bối anh nấu gì cũng ngon hết.” Miệng Kim Tại Hưởng nhét đầy thịt, ú ớ khen ngợi.
 
“Lắm lời! Ngồi chờ ăn cơm, đừng chen chúc ở đây cản trở em.” Thẹn thùng đẩy Kim Tại Hưởng ra, cảm giác hạnh phúc đầy ắp mạnh mẽ đánh vào linh hồn cậu, khiến cậu có cảm giác không thật.
 
Kim Tại Hưởng cười hề hề nhón một miếng thịt nữa nhét vào miệng, bị cậu thẹn thùng tức giận trừng mắt đành ngoan ngoãn quay vô phòng ăn, giống như bé ngoan ngồi xếp bằng trước bàn chờ ăn cơm, ánh mắt không hề rời khỏi nhà bếp, đằng sau cánh cửa kính có bóng dáng thanh thoát của cậu.

Meowth ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp hưng phấn quay vòng vòng dưới chân hắn, bức tranh đẹp đẽ này khiến hắn muốn niêm phong vĩnh viễn.
 
5 phút sau, Tuấn Chung Quốc cứ như thân mang tuyệt kỹ bưng lên một bàn đồ ăn, lại quay vô múc cơm.
 
Kim Tại Hưởng từ đầu chí cuối giống một đại gia yên ổn ngồi trên ghế, tươi cười nhìn cậu bận rộn, nụ cười mê hồn đó ngập đầy đáy mắt.
 
“Anh ăn trước đi, em đi tắm đã.”
 
Bận bịu xong, Tuấn Chung Quốc đi vô phòng khách, lục quần áo còn để trong vali chưa kịp dọn dẹp, tính đi tắm rửa.
 
“Anh chờ em.”
 
Kim Tại Hưởng đi theo vào phòng khách, sắp xếp đồ đạc mang về đâu ra đấy, để Tuấn Chung Quốc có thêm thời gian nghỉ ngơi.
 
“Hay là anh tắm giúp em nhé?” Đột nhiên ngẩng đầu nhìn lưng cậu cười xấu xa, chọc cho Tuấn Chung Quốc đỏ mặt tía tai cầm gối ôm trên sofa quăng vô người hắn, chạy trối chết vào phòng tắm.
 
Kim Tại Hưởng chụp lấy gối ôm, ôm trong lòng nhìn cửa phòng ngủ chính cười ngu ngơ, vùi đầu trong gối ôm cười đến rung cả vai, hắn cũng không biết mình cười cái gì nhưng hắn lĩnh hội đến vui sướng chưa từng có.
 
Ăn xong bữa tối Kim Tại Hưởng lần đầu tiên xung phong rửa chén. Đến khi đập bể cái chén thứ ba, rốt cuộc Tuấn Chung Quốc nhìn không được nữa, đuổi qua đứng một bên, miễn cho hắn tiếp tục phá nhà.
 
“Ngày mai tan làm em và anh về nhà một chuyến, ba mẹ anh muốn gặp em.” Kim Tại Hưởng dựa vào khung cửa, hai tay ôm ngực, hai chân dài thẳng tắp thoải mái duỗi thẳng.
 
Tay Tuấn Chung Quốc đang rửa chén đờ ra, ánh mắt có chút sợ sệt.
 
“Đừng nghĩ nhiều quá, chẳng qua để ba mẹ chọn ngày, anh cưới em về nhà thôi.”
 
“Họ sẽ chấp nhận em chứ?” Tuấn Chung Quốc không rõ cảm giác trong lòng mình là cái gì.
 
“Yên tâm đi, em cứ tới thì biết.” Kim Tại Hưởng biết chuyện lần trước làm cậu bị ám ảnh không nhẹ, thề lần này nhất định phải cho cậu một đáp án hài lòng, hắn tuyệt đối không để Tuấn Chung Quốc ấm ức.
 
“Ừ, nên mang quà gì đây?” Rửa sạch từng cái chén một, lau khô rồi đặt vào tủ khử trùng, cậu lo lắng hỏi.
 
“Không cần, em chính là quà rồi.” Kim Tại Hưởng thấy cậu bận bịu, đi đến cạnh cậu dịu dàng cầm hai tay cậu đặt dưới vòi nước tỉ mỉ rửa sạch, nước rửa tay trơn nhớt vò ra bong bóng làm cảm xúc nơi tay hai người thêm mê hoặc. Cúi đầu khàn khàn thì thầm bên tai cậu “Ăn xong nên vận động mới được.”
 
Hơi thở dụ hoặc lọt vào lỗ tai Tuấn Chung Quốc, làm da mặt mỏng dính dễ ửng hồng của cậu lại đỏ lên như trái cà chua.
 
“Lưu manh…”
 
“Anh chỉ lưu manh với em thôi, với lại nó đói rồi.” Giọng Kim Tại Hưởng khàn khàn đặc biệt quyến rũ, chọc cho bụng dưới Tuấn Chung Quốc có cảm giác tê dại lạ lùng.
 
“Ai đói?” Cậu khó hiểu.
 
“Em trai.” Kim Tại Hưởng lau khô hai tay giúp cậu, vòng tay qua eo bế cậu ra khỏi nhà bếp.
 
“Hả?” Bị quăng lên giường, Tuấn Chung Quốc vẫn chưa hiểu, ai là em trai?
 
Kim Tại Hưởng cười dâm đãng không thôi, cởi áo tắm rộng thùng thình chỉ còn mỗi quần đùi. Tóm lấy tay cậu úp lên chỗ nào đó đã ngóc đầu vểnh lên, cất giọng dụ dỗ mê hồn “Nó, em trai.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net