Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận được sự đáp trả cuồng nhiệt từ người kia, Kim Thái Hanh càng muốn chứng minh bản thân có bao nhiêu cường liệt. Nhanh chóng cởi bỏ hết những gì vướng víu của cả hai, kéo cậu về phía giường, cả thân mình to lớn của hắn bao gọn lấy cả người cậu.

Lờ mờ trong cơn say, nhìn người dưới thân có chút run rẩy, càng làm dục vọng của hắn tăng lên cao, âm trầm cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đã sớm sưng lên. Vụng về lắp bắp nói.

- Đêm nay ở bên anh có được không, Thiên Mỹ? Anh...nhớ em. _ Ý nghĩa trong lời nói của Kim Thái Hanh, người khác nghe vào cũng sẽ hiểu hắn muốn gì. Hắn là muốn làm tình! Quần áo của cậu, thôi xong rồi. Điền Chính Quốc, đồ không có tiền đồ!

Trước kia cũng đã nhiều lần làm tình với Trịnh Thiên Mỹ, nhưng lần nào hắn cũng trân trọng cô, bởi vì tình yêu của hắn dành cho cô là rất lớn.

Nhưng câu nói của hắn nhất thời làm cả cơ thể cậu đông cứng.

Kim Thái Hanh, có được hay không, tới một lúc nào đó, anh cũng dành một chút tình cảm này cho tôi?

Cậu bỗng nhiên bật cười chua xót, nước mắt không ngăn được mà lăn xuống. Có thể sao?

Đợi lâu không thấy người dưới thân trả lời mình, lại thấy nước mắt người kia không ngừng rơi xuống, hắn vội vã lau đi, liên tục xin lỗi.

- Thiên Mỹ, anh xin lỗi, xin lỗi, em không muốn sao? Được rồi, chúng ta đi ngủ, anh sẽ không làm gì em, Thiên Mỹ, anh xin lỗi, nín đi nào, xin lỗi, thật xin lỗi, là anh hôm nay say rồi, Thiên Mỹ, anh xin lỗi. Ngoan, nín nào, anh không ép em...

Từng lời hắn nói ra như liều thuốc kích thích nước mắt cậu rơi xuống, trái tim cậu, nó rất đau.

Một giọt nước từ phía trên cao rơi xuống má cậu, vội nhắm chặt mắt, ép hết nước mắt ra ngoài, bàng hoàng nhìn lên hắn. Hắn khóc? Hắn là đang khóc, là đang thương tâm vì nhìn thấy Trịnh Thiên Mỹ rơi lệ? Nước mắt của hắn khiến cậu thoát ra khỏi những suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi, sai lầm của cậu hôm nay chính là u mê cùng hắn vào phòng. Con người đúng là thường rất hay ảo tưởng vào vị trí của mình mà. Cứ ngỡ rằng hắn không còn cãi nhau hay cạnh khóe với cậu nữa, lại vội lầm tưởng hắn cũng có tình cảm với mình. Ha, thật nực cười mà.

"Chắc hẳn anh phải rất yêu, rất yêu cô ấy."

Hít một hơi, cố hét thật to vào mặt hắn.

- Kim Thái Hanh, tôi là Điền Chính Quốc!

- Tôi là Điền Chính Quốc, anh nhìn cho kĩ đi, tôi không phải Trịnh Thiên Mỹ! _ Cậu bật khóc, bật khóc vì tự mình nhìn thấy tình yêu của hắn dành cho người kia lớn như thế nào. Bật khóc vì vài phút trước còn nghĩ rằng mình sẽ chịu đựng được khi hắn nhầm lẫn mình với người khác. Nhưng cậu sai rồi.

"Giá mà anh cũng yêu em như yêu cô ấy..."

Kim Thái Hanh im lặng một hồi, rồi mới bật cười trào phúng. Nhờ tiếng hét của cậu mà hắn có thể lấy lại một phần tỉnh táo.

- À, Điền Chính Quốc... Hóa ra là cậu vợ của tôi sao? Là một phần tác nhân khiến Thiên Mỹ phải bỏ đi? Vậy mà từ nãy giờ tôi vẫn nghĩ là cô ấy trở về. Thật tệ...

- ...

- Im lặng. _ Hắn cười lạnh, cúi xuống hôn lên môi cậu.

- Tôi ghét cái sự im lặng từ cậu đó, Điền Chính Quốc. À, tôi chợt nhận ra thực sự cậu cũng có chút hấp dẫn đó chứ, nhìn cậu như vậy tôi cũng có chút hứng thú, dù gì cậu cũng đã vô tình làm chia cắt tôi và cô ấy như thế thì tôi nên cho cậu chút trừng phạt chứ nhỉ? Đúng không? Vả lại, nghe nói làm tình với đàn ông còn mang đến khoái cảm còn nhiều hơn phụ nữ đem lại... Không phải cậu cũng có ý định lên giường với tôi sao? Dù sao hai chúng ta cũng đã cởi sạch quần áo như vậy... _ Giọng hắn trầm thấp vang lên đều đều còn kèm theo điệu cười cợt nhả bàn tay xoa nắn hai điểm hồng trước ngực cậu, đê tiện cọ cọ hạ thân đang dần cương cứng lên đùi cậu.

Đây là Kim Thái Hanh hằng ngày băng lãnh nói chuyện một ngày không quá 10 câu sao? Tại sao hôm nay hắn kì lạ vậy?

- Đ...đồ điên. A...anh mau tránh ra! _ Cậu đỏ mặt, tức giận hất tay hắn ra, cố sức đẩy người hắn khỏi người mình nhưng vô dụng. Hắn muốn làm gì cậu chứ?

- Anh muốn làm gì? _ Cậu trừng mắt nhìn hắn vươn tay lấy ra một vỉ thuốc và một lọ thuốc bôi.

- Muốn cậu phục vụ tôi, như cách đám tình nhân phục vụ tôi vậy... Làm thế thân của cô ấy đi...tôi...sẽ nhẹ nhàng với cậu... _ Hắn mặt dày trắng trợn nói thẳng, mặt bình bình thản thản, giống như đó là điều hiển nhiên vậy.

- Anh... Tôi không muốn, anh mau tránh ra! Tự mà gọi đám tình nhân của anh tới giúp anh giải quyết đi... _ Cậu phản kháng, hắn là đang lên cơn điên sao. Thế thân? Hừ, coi cậu là gì vậy?

- Không tự nguyện? Được thôi. _ Hắn đột nhiên đứng dậy bóc lấy một viên thuốc, cứ như vậy, không mặc lại quần áo mà chỉ quấn lấy một cái khăn tắm rồi rời khỏi phòng, đợi một lúc không thấy hắn trở lại, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, lồm cồm bò dậy định mặc lại quần áo thì cửa phòng bật mở, Kim Thái Hanh xuất hiện, trên tay là một cốc nước, thẳng tay nhét cốc nước vào tay cậu.

- Gì vậy? Tôi không khát, tránh ra, tôi muốn mặc quần áo... Đồ biến thái.

- Uống nhanh đi... _ Hắn lạnh lùng ra lệnh.

- Cá...cái gì? Đây là gì? Tôi không muốn uống. Tránh ra! _ cậu dùng chăn quấn lấy người mình, né hắn ra.

- Vậy thì...

- Anh muốn làm... Ưm... _ Hắn uống hết nước trong cốc, đi tới ôm lấy cậu, cúi xuống nhắm môi cậu mà hôn, tay đưa lên bóp chặt cằm cậu, khiến nó mở ra rồi đẩy hết phần nước kia vào miệng cậu, ép cậu uống hết...

- Anh... Cái đó là gì vậy hả?

- Xuân dược.

Hắn thản nhiên buông cậu ra, đi tới chốt chặt cửa rồi mới an tâm đi vào nhà tắm.

Nhìn chính mình trong gương, hắn cũng không thể hiểu nổi mình tại sao lại làm vậy với cậu.

- Tại sao lại có cảm xúc muốn chiếm đoạt cậu ta vậy chứ?

Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh cậu vui vẻ đi cùng Kim Thái Minh lúc sáng nay.





Flashback

Nói đúng hơn là cả ngày hôm nay hắn không đi làm, lòng vòng chạy xe tới mấy quán ăn vặt trước kia hắn được Trịnh Thiên Mỹ đưa tới đó, nào ngờ nhìn thấy cậu và Kim Thái Minh cũng đang ở đó, lại nhìn thấy Kim Thái Minh bịt miệng cậu lại, kẻ ngốc nhìn vào cũng nhìn ra được em trai hắn đang có tình cảm với vợ của hắn. Nhìn hai người kia rời đi, hắn mới đi tới chỗ bà chủ quán, lân la hỏi về hai người vừa rời đi.

- À, chàng trai cao lớn kia nói hai cậu ấy sắp kết hôn. Chà, cậu bé kia trông thật xinh đẹp... Đứa bé của bọn họ sau này chắc chắn sẽ thật khả ái...

-...

End flashback





- Hừ, Kim Thái Minh, trò đùa của em hơi quá rồi đấy...

Phun nước lên cơ thể, còn hắn - Kim Thái Hanh có lẽ là do muốn trêu đùa Điền Chính Quốc đi? Đúng vậy, chỉ là trêu đùa mà thôi, với lại đối với loại chuyện này hắn cũng chẳng thấy có lỗi gì với Trịnh Thiên Mỹ cả. Trước đây khi hẹn hò với cô hắn cũng có cả một danh sách dài tình nhân đó thôi và người mà hắn vẫn luôn cho rằng đó là người hắn yêu nhất chỉ có Trịnh Thiên Mỹ.

Không phải hắn thích Điền Chính Quốc, mà là vì hắn không thích chung đồ với người khác, và...hắn không thích bị người khác cắm sừng. Vậy nên, hắn phải chiếm được Điền Chính Quốc ngay trước khi em trai hắn có được cậu.

Bên ngoài Điền Chính Quốc vẫn còn chết trân tại chỗ. Cái gì? Xuân dược? Cậu vừa uống cái thứ thuốc đáng ghê tởm đó?

- Kh...không được, không được như vậy, không thể nào... _ Vài phút sau, thuốc bắt đầu có tác dụng, cơ thể đang dần nóng lên, thật khó chịu.

Vội vàng chạy tới cửa, cố sức mở nó ra. Chết tiệt! Tại sao không mở ra được?

- Hộc...chết tiệt...mau mở ra... _ Cậu bắt đầu thở dốc, mồ hôi từng giọt chảy theo khuôn mặt xinh đẹp.

- Đừng cố nữa, với sức lực hiện giờ của em còn không giết nổi một con muỗi, chứ đừng nghĩ đến chuyện mở được cánh cửa đó, nhà của tôi, trừ tôi ra, ai cũng không thể mở được...

- Hộc... Kim Thái Hanh... Anh... tránh... _ Thật khó chịu. Thật nóng. Cố sức chạy tới nhà tắm, xả nước lạnh lên người. Lửa nóng trong người ban đầu được dịu lại, nhưng vài giây sau ngọn lửa kia như thể càng cháy to hơn. Nửa thân dưới gào thét muốn được thỏa mãn bằng tình dục, nhưng chút lý trí cuối cùng của cậu không cho phép cậu đầu hàng trước Kim Thái Hanh. Bàn tay run rẩy đưa xuống phía dưới. Cậu sẽ tự mình thỏa mãn.

- Em nghĩ loại xuân dược kia sẽ qua đi khi em tự mình giải quyết, nó sẽ càng khiến em khổ sở hơn thôi. _ Kim Thái Hanh dựa người lên cửa phòng tắm, kiên nhẫn nhìn cậu chật vật bên trong, nhưng toàn bộ hình ảnh cậu hiện tại trong mắt hắn là câu dẫn.

- Anh...tránh ra chỗ...khác đi...

Kim Thái Hanh cảm thấy cơ thể mình cũng đang nóng dần lên, mà cũng đúng thôi, hắn 'đút' Điền Chính Quốc uống xuân dược, việc hắn cũng bị uống phải loại nước đó cũng là điều dễ hiểu.

- Điền Chính Quốc... Cho tôi... _ Hắn đi tới cúi người ôm lấy cậu về phía giường. Nằm đè lên cậu mà ngấu nghiến hôn.

- Kim Thái Hanh... Hộc...anh xa tôi ra... buông...tôi...ra. _ Cậu khó khăn nói từng chữ. Muốn chống lại những cảm xúc lạ do hắn đem tới.

- Ưm...

Cậu khẽ rên lên một tiếng khi Kim Thái Hanh rời nụ hôn xuống vùng cổ của mình. Một tay của hắn nhanh chóng chuyển xuống hai đầu nhũ trước ngực cậu mà ngắt nhéo, tay kia đi tới mông cậu mà xoa nắn. Hạ thân đã sớm cương cứng đặt trên bắp đùi cậu truyền đến một cỗ khí nóng giờ đây liên tục cọ xát với thứ đồng dạng của cậu đang run rẩy kia. Điền Chính Quốc cắn chặt răng, nhằm chống lại những tiếng âm thanh xấu hổ của mình từ những kích thích mà hắn đem tới. Nhắm chặt mắt ép nước mắt chảy ra ngoài, cậu đang làm gì thế này? Điền Chính Quốc giờ đây lại trở thành như vậy sao? Dừng lại, làm ơn dừng lại đi mà.

Không khí trong phòng càng lúc càng tăng, Kim Thái Hanh rốt cuộc không còn chịu đựng được thêm nữa, nhanh chóng buông cậu ra với lấy lọ gel trên bàn, đổ đầy tay mình rồi mới tiếp tục nằm đè lên cậu.

- Điền Chính Quốc...

Nâng hai chân đang dần trở nên run rẩy của cậu lên, để tay cậu vòng lên cổ mình, bàn tay di chuyển tới nội bích nơi này đã sớm vì kích thích phía trên mà chảy ra thủy dịch, cố hết sức cẩn thận vì sợ người dưới thân sẽ đau, hắn kiên trì dùng ngón tay khuếch trương nội bích của cậu.

- Ưm... Đau... _ cậu khẽ rên lên một tiếng móng tay bấu sâu vào vai hắn khi ngón tay của hắn di chuyển, làm dừng ngay động tác của Kim Thái Hanh.

Hắn vội áp môi mình lên môi cậu mạnh mẽ hôn để làm cậu quên đi cơn đau dưới hạ thân mình, tay vẫn tiếp tục chuyển động. Một ngón, hai ngón rồi ba ngón, đến khi ba ngón tay có thể di chuyển dễ dàng.

Côn thịt cương trướng hết mức, nỗi đau này đàn ông nào có chịu được, chẳng phải đều hấp tấp muốn thật nhanh chóng giải quyết dục vọng của mình? Hắn vì biết người dưới thân mình là lần đầu, nhìn cậu nhăn mặt đau đớn, trong lòng lại trở nên mềm nhũn nên mới hết sức nhẫn nhịn chậm rãi làm từng bước một. Vì hắn sợ người kia không thể thích ứng kịp, vì sợ người kia tổn thương?

Thay thế ba ngón tay bằng côn thịt trướng đau của mình, nội bích ấm nóng bao bọc lấy dương vật cứng rắn, hắn muốn phát điên vì cậu.

Chần chừ đứng yên một chỗ không di chuyển và cậu biết hắn đang nghĩ gì.

- Ưm... Động đi... _ Cậu thật sự đã tới giới hạn rồi, cậu muốn hắn.

- Đã muốn đến vậy sao?... _ Hắn giọng trầm đục.

- Ưm...

- Nói cho tôi biết, em muốn gì?... _ Cố tình rút dương vật mình ra ngoài, nhìn bộ dạng câu nhân của cậu lúc này làm hắn có chút muốn trêu chọc.

- Muốn...ưm...

- Hửm... Em muốn gì?

- Muốn... Anh...

- Tôi làm sao?

- Muốn anh...dùng thứ đó... Ưm...đâm tôi...ha...ưm... _ Lý trí sụp đổ, cậu ăn nói lộn xộn, thực sự, thực sự muốn hắn.

- Cầu xin tôi đi, cầu xin tôi làm em...

- Ưm... Cầu xin anh... Thái Hanh...

- Con mẹ nó...Điền Chính Quốc...tôi đâm chết em...

Nhận được kết quả tốt từ người dưới thân, hắn mới bắt đầu di chuyển, ban đầu còn chậm rãi, về sau Kim Thái Hanh bắt đầu tăng tốc ra vào cơ thể cậu ngày một mãnh liệt. Những nhẫn nhịn ban đầu của hắn hoàn toàn bay mấy, thay vào đó là khoái cảm không thể kiềm chế. Mặc kệ đối phương, mạnh mẽ đuổi theo khoái cảm của riêng mình. Con dã thú trong hắn đã tỉnh giấc. Chính Quốc giờ đây chỉ có thể ngửa đầu thở dốc, đôi tay ôm chặt lấy cổ Kim Thái Hanh, cả người dường như dính chặt lấy hắn, nhận từ hắn từng đợt khoái cảm.

- Chính Quốc... gọi tên tôi đi, rên rỉ gọi tên tôi đi, Điền Chính Quốc... _ Lời nói của Kim Thái Hanh dần trở nên thô tục.

- ...

- Ngoan, rên rỉ tên tôi, Điền Chính Quốc... _ Không đạt được kết quả hắn càng hung hăng thúc vào trong hơn.

- A... Ưm...ư.. Thái Hanh, Thái Hanh...ha... _ Cậu nức nở. Chút lí trí cuối cùng đã sớm sụp đổ hoàn toàn khi hắn thúc mạnh đến điểm mẫn cảm của cậu. Nghe thấy tiếng rên của cậu, hắn như đạt được chút kết quả, càng tăng lực thúc, hung hăng mà trừu sáp.

- Tốt, tiếp tục đi...

- Ưm... Thái Hanh... Thái Hanh...ưm... _ Đau đớn thay thế hoàn toàn bằng khoái cảm, tác dụng của xuân dược khiến cậu muốn nhiều hơn nữa từ hắn. Ép sát cơ thể mình vào cơ thể hắn mong sao có thể giảm sức nóng trong cơ thể mình đồng thời càng làm địa phương đang bị điên cuồng tàn phá kia thêm chặt khít.

- Ưm hộc...đừng...Thái Hanh...

- Nói cho tôi biết, em có thích hay không?

- Ưm...thích...arggg...rất thích...

- Có muốn thích hơn nữa không?

- C...có...ưm..Thái Hanh...

- Được, cho em hết... _ Kim Thái Hanh mỉm cười mị hoặc, tăng tốc độ từng đợt thúc mạnh vào hậu huyệt người dưới thân.

- Hư...thực mạnh...thực thích... _ Điền Chính Quốc thích thú nâng mông đưa đẩy phối hợp cùng hắn.

- Điền Chính Quốc, con mẹ nó... em thật dâm đãng, hừ...

Tiếng rên rỉ nỉ non của cậu cùng với tiếng thở dốc của cả hai làm nhiệt độ phòng tăng lên cao, mồ hôi của người đàn ông phía trên từng giọt từng giọt rơi xuống, mái tóc cũng vì mồ hôi mà bết lại, khuôn mặt ướt đẫm càng làm tăng thêm mị lực của hắn.








...








Nơi giao hợp kia sau mỗi lần hắn rút ra là tràn theo một dòng tinh, bởi vì bên trong thực sự đã bị hắn bắn đến đầy luôn rồi.

Hai thân thể điên cuồng mà quấn lấy nhau, khiến chiếc giường tội nghiệp vì không chịu được sức đưa đẩy của họ mà không ngừng phát ra tiếng kêu 'kọt kẹt' hoà cùng tiếng thở dốc của cả hai, tiếng rên rỉ của cậu kết hợp với tiếng 'bạch bạch' phát ra từ nơi giao hợp của hai người làm cho căn phòng vốn đã nồng mùi tanh tinh dịch của cuộc hoan ái nay càng thêm ái muội đến cực điểm. Khiến ai vô tình nghe thấy những âm thanh ấy cũng phải đỏ mặt tim đập.

- AAAArrgg... _ Cậu run rẩy, đây là lần thứ năm cậu bắn thứ chất lỏng trắng đục lên cơ bụng hoàn hảo của hắn, cơ thể hoàn toàn xụi lơ không còn chút sức lực chân vốn kẹp bên hông hắn giờ đây không còn chút sức lực mà trượt xuống, đôi tay mệt mỏi cũng tuột xuống theo, thứ thuốc trong người cũng đã được tan hết. Hắn cũng đã bắn hai lần nhưng vẫn điên cuồng ra vào bên trong cậu, chẳng lẽ còn chưa mệt sao?

- Dừ...dừng...cầu xin anh...

- Ưm...dừng lại...nếu còn tiếp tục sẽ hỏng mất...ưm a...

Người phía trên còn chưa đạt tới cực hạn bỗng nhiên lại nổi lên cảm giác muốn ngược đãi người dưới thân, hắn thích cảm giác ra vào trong cơ thể cậu, hắn thích cảm giác được giải phóng vào bên trong cậu, cảm giác này chưa từng xuất hiện trong những lần trước kia cùng Trịnh Thiên Mỹ làm tình hay kể cả với tình nhân, có lẽ là do thời gian này hắn không làm chuyện này với ai? Nhìn toàn thân cậu, làn da trắng mịn hơn phụ nữ từ chân, bắp đùi, bụng, ngực, vai, cánh tay, cổ,... của cậu chằng chịt hôn ngân càng khiến dục vọng của hắn không những không giảm đi mà còn tăng lên cao hơn. Tay linh hoạt nhanh chỏng kéo lấy, đặt chân cậu lên vai mình, dùng thắt lưng cột chặt tay cậu lại với nhau.

- Aaaaaa...

Cự vật vẫn giữ nguyên độ cứng ban đầu, thậm chí còn có phần to hơn lúc trước, khi rút hẳn ra ngoài còn có thể nhìn rõ từng mạch gân xanh nổi lên đến đáng sợ, hắn rút ra rồi bất ngờ dùng lực lớn thúc mạnh vào trong khiến Chính Quốc kinh hãi hét to. Cảm giác như toàn bộ ruột gan sẽ cùng động tác của hắn mà bị xới tung lên.

Một mình điên cuồng giải quyết dục vọng như chưa bao giờ được thỏa mãn của mình, nghe từng tiếng hét của cậu như tiếng cổ vũ mình. Cứ như vậy hết lần này đến lần khác đòi hỏi cậu khiến bao nhiêu lần cậu ngất đi.

- Arrggg... _ Sau n lần thay đổi tư thế, thay đổi địa điểm từ trên giường, sàn nhà, vách tường,... đủ loại tư thế có thể làm, như một kẻ cuồng tình dục. Gầm một tiếng, rùng mình bắn hết dòng dịch trắng đục vào trong cậu. Hắn thỏa mãn nhìn cậu bị mình làm đến mức không còn một tia sức lực, đôi mắt nhắm hờ cả người trượt theo cánh cửa, cả người ướt đẫm mồ hôi và tinh dịch của chính mình, nơi nội bích bị làm đến mức không thể khép lại được, chảy ra sàn rất nhiều tinh dịch và cũng chính là của thành quả của hắn.

Ôm cậu vào bồn tắm đã xả đầy nước ấm. Sau đó cũng tự mình đi vào trong bồn kì cọ cho cả hai.

Hai giờ đồng hồ sau, hắn mới ôm Điền Chính Quốc như người không xương đi tới chiếc giường của hai người, mặc kệ nó có bừa bộn nồng nặc mùi tanh từ cùng tinh dịch của cả hai, ôm chặt cậu vào lòng mệt mỏi nhắm mắt ngủ ngủ. mà không biết rằng bầu trời bên ngoài đã sáng. (Bởi vì trong nhà chỉ có một phòng ngủ duy nhất, muốn thay lại chăn gối hay ga giường cũng phải tốn rất nhiều thời gian mà hiện tại hắn không còn sức mà làm những việc đó nữa rồi)

Còn việc tại sao hai tiếng đồng hồ sau Kim Thái Hanh mới ôm Điền Chính Quốc ra ngoài, là vì trong quá trình tắm rửa, hắn vì được sờ hết cả người cậu và khi hắn đưa ngón tay vào trong cậu để móc hết số tinh dịch còn lại khiến cậu không tự chủ mà rên lên kết quả là khiến bộ phận thân dưới lại ngóc đầu dậy, hùng dũng mà mạnh mẽ đặt Điền Chính Quốc lên trên thành bồn rửa mà điên cuồng phát tiết ngay trong phòng tắm khiến cậu thừa sống chết ngất lên ngất xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net