Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng nghỉ của một quán bar lớn, hai thân thể điên cuồng quấn lấy nhau, người đàn ông có thân hình cao lớn, trong ánh sáng yếu ớt vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt của người đó. Kim Thái Hanh cả người đầy mồ hôi, mạnh mẽ ra vào trong người phụ nữ xinh đẹp phía bên dưới.

Tiếng rên rỉ dâm loạn át cả tiếng rung nhè nhẹ của chiếc điện thoại đắt tiền nằm lộn xộn trong đống quần áo.

Điện thoại liên tục rung lên không ngừng, như thể người phía bên kia quyết không chịu ngừng lại nếu phía bên này không bắt máy.

Đã 11h đêm rồi...

- Kim Thái Hanh tên điên này, cậu ta lại đi đâu rồi... _ Một nơi khác, Kim Thạc Trân đang tức sôi máu, liên tục gọi tới điện thoại Kim Thái Hanh khi biết hắn không cùng Chính Quốc tới Kim gia, rõ ràng đã nói rồi, hiện tại không thấy đâu là sao?

- Thạc Trân, đủ rồi, Thái Hanh có thể đã mắc phải việc bận nào đó, em không nên quá quan tâm vào chuyện giữa cậu ấy và Chính Quốc. _ Kim Nam Tuấn gắt lên khiến Thạc Trân phải ngạc nhiên. Sau đó ý mới thở dài, cầm lấy ra một bộ quần áo của mình, rồi lạnh nhạt nói với hắn.

- Tối nay em sẽ ngủ ở phòng sách... Anh nghỉ đi. _ Nói xong một mạch rời khỏi phòng.

Hắn im lặng, hắn biết cậu là giận rồi. Nhưng lòng tự cao của bản thân không cho phép hắn được kéo y lại để xin lỗi.








...








'Cạch'





Cửa nhà bật mở, Kim Thái Hanh loạng choạng cầm áo khoác đi vào trong. Cảm giác khó hiểu nào đó, lôi kéo hắn về phía nhà bếp, cho đến khi bắt gặp người kia ngủ gật ở bàn ăn, bên cạnh là một vài món ăn đã nguội lạnh.

- Điền Chính Quốc, rốt cuộc cậu lại ngốc tới mức nào? _ Hắn khẽ lẩm bẩm. Định đi tới ôm cậu về phòng nhưng vừa chạm tới, cậu đã tỉnh dậy.

- Thái Hanh? Anh đã về rồi? _ Cậu mơ màng hỏi.

- Ừ, mau về phòng của cậu đi,... _ Hắn nhỏ giọng nói.

- Anh đã đi đâu vậy?

- Đến lượt cậu quản lí hoạt động của tôi nữa sao? _ Hắn nheo mắt.

- K...không phải vậy, chỉ là... Thôi không có gì, xin lỗi. _ Cậu ngập ngừng. Nhanh chóng rời khỏi trước.

Đúng là, cậu làm gì có khả năng xen chuyện của hắn chứ? Quả nhiên là nực cười... Xem ra, cứ miễn cưỡng cho rằng mình thấy gì đi.

Sau một hồi, hắn cũng mệt mỏi trở về phòng của mình, tắm rửa sạch sẽ, thân dưới chỉ quấn đại một chiếc khăn tắm màu trắng thản nhiên đứng trước cửa kính cửa sổ, trong lòng trống rỗng nghĩ về khoảng thời gian trước đây của mình và Trịnh Thiên Mỹ thật tốt, hiện tại cô rời đi rồi. Bản thân hắn không ổn chút nào? Nóng tính thất thường, lại còn... Đôi lúc rất muốn từ xa ngắm Điền Chính Quốc dọn nhà hay làm bánh, không thích cậu quá thân với em trai mình. Những cảm xúc hỗn độn này, hắn thật không biết mình đang bị sao. Có lẽ, hắn nên cho người tăng cường tìm kiếm Trịnh Thiên Mỹ thật nhanh chóng, hắn sẽ li hôn với Điền Chính Quốc rồi cưới cô về như đã hứa đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net