Chap 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thái Hanh, em muốn ra ngoài ngắm hoa, anh đưa em đi nhé, sẵn tiện ra ngoài ăn sáng, mấy ngày nay đều gọi cơm, những đồ ấy thật sự không tốt cho con đâu. Với lại, anh còn nhớ Minh Yên không? Hôm nay đầy tháng con cô ấy, mời em tới thăm dự, chúng ta cùng đi nha. _ Trịnh Thiên Mỹ nũng nịu ôm tay Kim Thái Hanh.

Chỉ thấy ánh mắt đang chăm chú đọc báo của hắn khẽ động rồi thở dài.

- Anh vẫn còn việc phải làm, anh sẽ gọi người đưa em đi, đừng quá phô trương, chuyện của chúng ta anh vẫn chưa nói ba mẹ, để ông ấy hoặc Thái Mình phát hiện ra, em sẽ gặp nguy hiểm... Anh sẽ chuyển thêm tiền vào tài khoản, em mua nhiều đồ bổ dưỡng một chút, anh cũng sẽ cho người tìm người giúp việc, em không lo phải ăn thức ăn ngoài nữa.

Trịnh Thiên Mỹ bĩu môi, nhìn tâm trạng mấy ngày nay của hắn không tốt, cũng không nói nhiều, nhanh chóng về phòng thay đồ rồi ra ngoài.

Ngôi nhà lại trở về trạng thái im lặng, Kim Thái Hanh xoa xoa huyệt thái dương, dựa người vào thành ghế.

Chuyển tiền vào tài khoản của Trịnh Thiên Mỹ xong xuôi, bất giác nghĩ tới chiếc thẻ hắn từng đưa cho Điền Chính Quốc, chiếc thẻ đó qua một năm tiền trong đấy được chuyển vào nhiều dần, phải nói nó chưa từng được dùng đến, lại nói các mục tài sản hắn cho cậu, đều đã bị gạch bỏ, rồi hắn lại phát hiện ra, tất cả những thứ giá trị Kim gia cho cậu, không một món nào được đem ra sử dụng.

Hắn vô thức, mở cửa phòng Điền Chính Quốc, căn phòng ngăn nắp không có nhiều đồ đạc, hắn chậm rãi nhắm mắt, mùi hương ít nhất trong này vẫn còn vẫn vương nhàn mùi hương nhẹ nhàng của cậu, khắp căn nhà, giờ chỉ còn nơi này.

Hắn nghĩ tới những ngày gần đây công việc bận rộn, nửa đêm trở về nhà cửa đã tối ôm, giống như quên mất cậu rời đi, thả cơ thể mệt mỏi trên ghế, vô thức gọi:

- Chính Quốc, cho tôi một ly nước.

Trả lời hắn chỉ là bóng đêm tĩnh mịch, không có ly nước mát của Điền Chính Quốc, cũng không có giọng hỏi han của cậu, và tất nhiên, chờ hắn về nhà cũng chỉ có bóng tối im lìm. Lúc đó hắn mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, Chính Quốc đã đi rồi. Giống như mong muốn của hắn, người tên Điền Chính Quốc đã thực sự không còn ở đây chờ hắn về nhà nữa rồi.

Trong bếp lạnh lẽo không còn bóng dáng lúi húi lau dọn của cậu, chỉ còn chậu xương rồng cậu để đó đơn độc một mình lúc này hắn mới biết, ở nơi tịch mịch này, suốt một năm nay, cậu đã lặng lẽ làm mọi thứ như thế nào.

Người có lỗi là hắn, Kim Thái Hanh không phủ nhận. Chỉ có, không thể tìm cậu nữa, mọi chuyện đã kết thúc, hắn và Thiên Mỹ cũng đã có con, kiếm cậu trở về sẽ cho cậu thân phận nào để giữ cậu lại đây? Hắn thừa nhận thích cậu, thế nhưng, còn tình cảm của Điền Chính Quốc hắn chẳng nhìn ra gì cả, có lẽ là Thái Minh? Bởi cậu luôn cười rất nhiều khi ở bên em trai hắn, có lẽ là vậy...








...








- Chính Quốc à, cậu nghỉ tay đi, đến giờ cơm rồi, để đó tôi và Hạo Thạc làm nốt cho.

Cả ba người đều xin được làm việc tại một siêu thị mini, Trịnh Hạo Thạc thì luôn trốn tránh người nhà nên không thể dùng thẻ ngân hàng, lại muốn chứng minh, bản thân dù không làm cho Kim thị cũng có thể nuôi sống bản thân từ những đồng tiền ít ỏi này. Còn Điền Chính Quốc lo lắng tiền đi làm dành dụm trước đây lại không đủ chi tiêu khi bụng cậu rồi sẽ lộ ra, cũng không thể ra ngoài đi làm nữa, cho nên cố gắng ngay từ đầu trước.

- Chính Quốc, ăn cái này đi, tôi mua riêng cho cậu đấy, rất tốt cho cậu và cục cưng nhà. _ Chí Mẫn cười tít mắt, đẩy hộp cơm tới trước mặt cậu.

- Chí Mẫn à, quá nhiều rồi... _ Chính Quốc hoảng hốt, cậu rất vui, ít nhất, còn có người quan tâm cậu, tuy thiếu thốn, nhưng không phải đơn độc một mình. Thế nhưng, hộp cơm này quá nhiều rồi.

- Chính Quốc à, cậu gầy lắm, con tôi sẽ ốm yếu như cậu bây giờ. _ Chí Mẫn trợn mắt với Điền Chính Quốc còn đang khổ sở nhìn hộp cơm lớn.

Trịnh Hạo Thạc thấy vậy, mỉm cười xoa đầu Chí Mẫn.

- Chính Quốc một mình đúng là ăn không hết đâu, em cùng cậu ấy ăn đi.

- Hạo Thạc, em là cha nuôi của nó đó, anh nhìn ba ruột nó xem, gầy như vậy, còn chúng ta sao lớn nổi đây. _ Chí Mẫn bĩu môi.

- Haha, em cũng thấy Chính Quốc bình thường ăn rất ít rồi đấy, chúng ta nên từ từ tăng dần thôi, em làm như vậy, cậu ấy ăn no quá sẽ có hại đấy.

- Ò... _ Chí Mẫn đầu gật gù.

Chính Quốc mỉm cười bắt đầu mở hộp cơm với bên trong là thức ăn nấu chuyên dùng bồi bổ sức khỏe.








...








- Mẫn Y, em làm gì vậy? _ Kim Nam Tuấn đứng ngoài cửa phòng với vẻ mặt khó chịu nhìn hành động của cô gái trong phòng.

- Nam Tuấn, anh về đã rồi. _ Cô gái xinh đẹp bên trong quay lại mỉm cười với hắn.

- Anh hỏi em đang gì? _ Hắn nghiêm giọng, phớt lờ cả giọng nói ngọt ngào kia.

- Anh yên tâm, em chỉ dọn dẹp giúp anh thôi, bừa bộn quá rồi, mấy hôm nay Bảo Bảo khóc quấy suốt, chị giúp việc bận chăm sóc nó không dọn dẹp được gì hết nên em định giúp chị ấy. _ Tô Mẫn Y đẩy đẩy gọng kính, mỉm cười nói với hắn.

Kim Nam Tuấn nhíu mày.

- Phòng này không cần dọn, cứ để như vậy đi.

- Là bởi vì đây là phòng Thạc Trân sao?

-...

Không thấy Kim Nam Tuấn trả lời, Tô Mẫn Y sắc sảo, thông minh, cười một tiếng.

- Thôi được rồi, em xuống nhìn xem con đã ngủ hay chưa. _ Nói xong liền rời khỏi phòng.

Chỉ còn Kim Nam Tuấn vẫn đứng như ở chỗ cũ, phía trên đầu giường vẫn còn bức ảnh cưới, thế nhưng không một món đồ đạc nào của Thạc Trân còn để lại, trên chiếc giường kia, cũng không còn đống chăn nhô lên như ngọn núi nhỏ, cũng không có bóng dáng Thạc Trân lười biếng nằm cuộn tròn lại dưới đống chăn mỗi ngày cuối tuần nữa.








...








Trong căn phòng tối om, cậu thanh niên Thạc Trân vẫn còn đang cuộn người trong đống chăn say ngủ, bên cạnh giường có mấy cái vỏ lon bia vứt ngổn ngang. Còn bên cạnh đầu y là một con mèo lông trắng cũng đang cuộn người ngủ. Con mèo này là con mèo y nuôi lúc còn chưa cưới Kim Nam Tuấn, nhưng vì Kim Nam Tuấn không thích mèo, nên y vẫn luôn để nó ở Thạc gia, sau khi tới sống ở chung cư y lại chăm sóc nó.

Mấy ngày sau khi rời khỏi nhà Kim Nam Tuấn, chuyện cuối cùng cũng đến tai Nam gia, Nam gia ầm ĩ trách Kim Nam Tuấn mấy ngày nhưng cũng thấy Tô Mẫn Y trở về còn có con trai của Kim Nam Tuấn, dù họ không muốn Tô Mẫn Y thì vẫn muốn đứa cháu đích tôn này, ngày từ đầu khi hắn đòi cưới Thạc Trân, Nam gia cũng nghĩ đến việc y là đàn ông không thể sinh con nhưng vì Thạc gia gia thế lớn đành ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp nhận để hai người họ lấy nhau, xét tới cùng, nếu còn cố trách mắng Kim Nam Tuấn, tìm Thạc Trân trở về thì cũng mất luôn cháu nội, đành nghĩ cách nói chuyện với Thạc lão gia.

Thạc lão gia ban đầu nổi cơn thịnh nộ, nhưng trước quyết định của con trai, đành bất lực ôm con mèo tới bầu bạn với y.





...








Ngủ một giấc từ đêm hôm trước đến tối ngày hôm sau, con mèo trắng mũm mĩm tròn tròn quen sống trong sự cưng chiều, từ khi về sống với Thạc Trân, y không để ý đến ăn uống, mèo cũng quên không cho ăn, thời gian ngủ còn nhiều hơn thời gian tỉnh, có vẻ như biết tâm sự của chủ nhân mấy hôm nay không kêu gì nhiều, im lặng nằm cạnh chủ nhân, thế nhưng tới lúc này không còn chịu nổi nữa, liên lục kêu loạn cào loạn bên cạnh Thạc Trân đánh thức y.

- Hưm... Bạch Đệ, mày sao vậy hả? _ Thạc Trân bị đánh thức, đưa tay ra vuốt ve lông nó. Nhìn con mèo liên tục làm nũng bên người mình, y hồi lâu mới nhận ra tội ác của mình.

- Aiya, Bạch Đệ, xin lỗi nha... Ta ra ngoài mua thức ăn cho mày liền đây. _ Vội vàng ôm cục bông trắng mềm kia vào lòng. Tức tốc đi tìm đồ thay.





...





Thạc Trân một tay ôm mèo, một tay xách một đống thức ăn, nói cho sang chứ thực ra chỉ có một phần gà vừa mua, một đống mì tôm và thức ăn cho mèo, chứ y rất lười vào bếp.

Vừa đi vừa lẩm bẩm với con mèo trên tay không chú ý nên đâm phải một người nào đó.

Định mở miệng xin lỗi người ta thế nhưng giọng nói của người kia lại làm cho ngừng lại.

- Thạc Trân... Xin lỗi, đừng tức giận nữa, chúng ta về nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net