Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vợ ơi, vợ à..." Thái Hanh gọi một câu lại hôn Chính Quốc một cái, làm cho y không thể động đậy, chỉ để mặc cho gấu lớn liếm.

"Tránh ra a." Chính Quốc nâng mặt Thái Hanh, không nhịn được lấy tay vỗ mấy cái. "Đừng làm loạn, em còn chưa tìm được đồ."

"Tìm gì vậy?" Thái Hanh cười hì hì hôn lòng bàn tay của tiểu quế hoa, "Chồng em giúp em tìm."

"Không cần đâu anh." Chính Quốc rốt cuộc thành công trốn thoát khỏi móng vuốt của gấu lớn, bản thân ngồi xuống lục tìm trong ngăn kéo, Thái Hanh nằm im trên giường, vui vẻ nhìn vợ.

Ánh đèn ấm áp của phòng ngủ chiếu vào người Chính Quốc làm cho y toả ra ánh sáng, hắn liền nhớ đến ngày đầu tiên nhìn thấy Chính Quốc.

Cậu thiếu niên kiêu ngạo đứng dưới ánh đèn sân khấu, lấy đi tất cả hào quang của toàn trường, chiếu sáng một mình y. Từ đó trở đi, hắn không nhịn được cứ đi theo phía sau ngôi sao sáng này.

"Được rồi..." Chính Quốc cười nhìn thối cẩu hùng, "Lại đây, em cho anh xem cái này."

"Gì vậy?" Thái Hanh nghe lời vợ ngồi dậy, thấy vợ lôi quyển album lấy từ bên trong ra một đánh dấu trang sách là đóa hoa quế nho nhỏ được ép khô.

Thẻ đánh dấu trang sách này nhìn cũng đã biết mấy năm, mặt lụa buộc trên thẻ cũng đã phai, hương vị cũng nhạt, nhưng quế hoa vẫn sinh động như vậy. Hệt như mới từ trên cây hái xuống.

"Cái này là?" Thái Hanh nhìn thẻ đánh dấu, có chút không dám cầm, sợ tay mình bóp nát, "Nó là cái năm đó anh làm để tỏ tình..."

"Không đúng." Chính Quốc hướng Alpha thuận thế dựa vào lồng ngực, chậm rãi giải thích, "Đây là cái về sau."

_______________________

"Chính Quốc, sao không đến nhà ăn ăn cơm."

Chính Quốc nhìn thối cẩu hùng trước mặt, gương mặt trắng bệch, chỉ có trời mới biết tên này đã chặn mình biết bao lần, tựa như quỷ quấn lấy y.

Vẫn là bộ mặt mệt mỏi trước bạn học nhìn hắn.

"Chính Quốc, cậu chạy trốn cái gì vậy?"

"Không...không, tớ có hẹn." Chân mày Chính Quốc đều nhíu cả lên, chân đi như sắp chạy, "Đi trước."

"Anh có việc gì?" Chính Quốc ngồi xuống, đối người trước mặt lạnh nhạt nở nụ cười, một đường chạy đến đây làm y có chút uể oải, muốn uống nước, lại nhìn thấy cà phê trước mặt tay bỗng dừng động tác.

Dạ dày y không tốt, bụng rỗng không uống được cà phê.

"Sao lại không uống?"

Alpha quần áo chỉnh tề, trên gương mặt anh tuấn phi thường cao quý nhấp một ngụm cà phê đen, hệt như người đối diện Alpha này là người có địa vị thấp kém.

"Nói đi, sao em lại muốn chia tay."

Chính Quốc không vội mở miệng, chỉ thấy buồn cười. Y phát hiện người này lên giường cùng Omega, vẻ mặt của hắn lại như chuyện đương nhiên, chính bản thân mình mới là người sai khi nháo lên như vậy.

Tốt thôi, trước đây là y coi trọng Alpha này, mắt nhìn người của y thật sự tốt quá mà.

"Tôi không hiểu được, lý do nào mà anh xem mối quan hệ hai chúng ta vẫn còn." Chính Quốc cười lạnh một tiếng, "Tôi nên nói lúc anh vào bên trong cơ thể người kia bắn ----tôi và anh chia tay, nên như vậy."

"Chính Quốc, em nói gì vậy?" Sắc mặt người kia khó chịu, hắn nhíu mày mở miệng, "Miệng của em sao lại bẩn như vậy, không giống như Omega anh từng biết."

"Vì anh chưa bao giờ hiểu tôi, cũng đủ biết là hai chúng ta không cùng trên một đường." Mắt Chính Quốc bắt đầu bốc hoả, nói lại chuyện này y cũng thấy miệng mình thật bẩn. Y cảm thấy mình sắp vì chuyện cũ mà nổi giận, đầu bỗng thấy đau đau, "Chúng ta không còn gì để nói, mong anh sau này đừng tìm tôi."

Chính Quốc đứng dậy muốn đi, người đang ngồi lên tiếng.

"Trên đời này làm gì còn Alpha không ăn vụng? Điền Chính Quốc, em ngây thơ quá."

Chính Quốc đứng yên, "Anh có ý gì."

"Anh biết em nghĩ gì -----Mỗi Omega trên đời này đều mong muốn tìm được một Alpha hoàn mỹ, anh tuấn khí suất, cao lớn giàu có lại một lòng một dạ với vợ...A, giấc mộng giữa đời thực." Alpha càng nói càng thấy buồn nôn, làm Chính Quốc khiếp sợ không gì sánh được, "Điền Chính Quốc, anh thừa nhận điều kiện em rất tốt, nhưng như vậy thì sao. Em cũng chỉ là một giống cái Omega, theo lẽ đời làm sao sánh được bằng Alpha, có thể có người tránh gió cho là tốt lắm rồi, còn vọng tưởng thuyền chỉ đậu mỗi một bến? Giấc mơ đó, tỉnh lại đi, hiểu không? Em cho rằng em không muốn cùng anh làm, thì anh sẽ thủ tiết mong chờ van xin em? Tư tưởng phong kiến 800 năm trước của em anh không tiếp nhận được, em thật là cao quý mà, Điền Chính Quốc tiên sinh."

"Anh nói đúng, tôi sai rồi. Nếu như sớm biết được những điều này..." Chính Quốc chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn Alpha ngông cuồng, "Tôi sẽ không đến gặp anh."

Chính Quốc tức đến nổ phổi, chuẩn bị tìm rượu mua say.

Ái tình, cút mẹ mày đi!

Buổi tối hôm đó y nản lòng thoái chí bước vào quán bar, có một Alpha cao lớn như con gấu, trong lòng tràn ngập lo lắng đi theo phía sau y tiến vào cửa.

Chính Quốc trẻ tuổi nóng tính không biết ái tình thật sự của y bây giờ mới chính thức chân chính mở ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net