Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần này học hành thật thoải mái, không còn nặng nề như trước nữa, thầy cô cũng thả lỏng hơn. Có thể nói là ở trong lớp nếu cảm thấy buồn ngủ thì ta có thể "sleeping" luôn.

Và bây giờ tôi đang trong tình trạng...ngủ gật.

"A."- Tôi bị đập đầu xuống bàn đau quá.

Hết tiết tôi tiếp tục bò ra bàn ngủ, vì nếu không thì chẳng biết là gì cả.

– Làm gì mà gục xuống thế hả?

Giọng nói của Jong In

– Ngủ !- Tôi trả lời còn mắt vẫn nhắm chặt.

– Mau dậy đi, có phải heo đâu mà ngủ nhiều thế?- Anh ta lôi tôi dậy.

"Thiệt là...đến ngủ cũng không yên."

– Anh muốn gì đây? Bây giờ tôi tình nguyện là heo !

Tôi uể oải ngồi dậy.

– Đi uống nước.

– Thì đi.

Tôi lấy khăn len quàng vào cổ và bước xuống căng tin cùng Jong In.

Trời lạnh hơn rất nhiều, ban ngày cũng thấy âm u như chiều tà. Đúng là mùa đông rồi. Không còn mấy bộ đồng phục mỏng nữa mà phải mặc thêm chiếc áo vest đồng phục dày bên ngoài. Nếu còn rét hơn nữa thì mặc như thế vẫn chưa đủ đâu, lạnh đến run người ấy.

– Này uống đi.

Jong In gọi cho tôi một cốc cacao nóng và một coffee cho mình.

– Mùa đông uống cacao là tuyệt nhất a.- Tôi nhận xét một câu sau khi uống.

– Anh thấy nhóc trẻ con mới uống cacao. Uống coffee vẫn tuyệt nhất.- Jong In bình luận.

– Biết anh người lớn rồi – Tôi bĩu môi – Thế gọi em ra đây có việc gì không?

Tôi hỏi luôn.

– Em và Hye Jin có gì bất mãn hả?

"Tự nhiên lại lôi con bé ấy vào đây? Tâm trạng vừa mới tốt hơn một chút giờ lại xẹp lép rồi"

– Anh hỏi làm gì?- Tôi đặt cốc cacao xuống bàn quay mặt đi chỗ khác.

– Vì thấy em có vẻ rất không thích Hye Jin. Con bé đó đã làm gì sai sao hả?

Jong In đang cố dò xét thái độ của tôi.

– Nói thẳng ra thì em ghét nó, thế thôi. Em thấy nó giả tạo quá mức, chẳng cần lí do gì hơn để ghét.

Hye Jin quả là diễn xuất rất giỏi, nó khiến cho bao nhiêu người nghĩ rằng mình ngoan hiền và tốt đẹp. Thực chất thì rất ghê gớm, đúng như Hyun Ly nói, con bé này còn khó bảo hơn nhiều.

– Nó dễ thương, ngoan ngoãn vậy mà, có gì giả tạo đâu?- Jong In nhận xét.

– Đấy là anh thấy thế, còn em thì không.

Tôi lắc đầu.

– Không phải chỉ anh thấy thế đâu, tất cả mọi người đều nghĩ về nó như vậy.

– Tuỳ anh thôi nhưng em không thay đổi suy nghĩ đâu, em cũng không muốn nói xấu sau lưng người khác nên không tiện nói gì với anh cả.

– Em...bắt đầu xưng là em với anh từ bao giờ thế ?

Jong In hỏi câu này khiến tôi hơi giật mình.

"Phải, mình xưng hô như thế từ khi nào?"

Thỉnh thoảng cứ có cảm giác Jong In giống như anh Quốc Mẫn, anh trai của mình. Thái độ của tôi cũng không còn căng thẳng như lúc mới biết anh ta nữa. Chắc thời gian qua tôi đã quen dần với con người này. Khá thân thiện, vui vẻ giống một người anh hơn là bạn.

– Cũng không biết nữa, anh hỏi em mới giật mình đấy.

Tôi ngơ ngác.

– Oh, lễ phép như vậy là tốt.

– Em nghĩ chắc là do anh giống anh Minhyun, cùng là anh trai nên mới gọi như thế.

Tôi giải thích đơn giản.

– Anh trai hả?- Jong In mở to mắt hỏi, nét mặt có gì đó không hài lòng.

– Ừ, đúng là giống anh trai. – Tôi cười như khi đứng trước mặt anh Mẫn Hiền.

– Không còn gì khác hơn hả?

Anh như cố mong một điều gì khác, nhưng ngoài hai từ anh trai ra thì tôi chẳng cảm nhận được gì hơn cả.

– Không, chỉ vậy thôi .

– Được, làm anh trai cũng rất vui.- Anh ta nói rồi xoa đầu tôi.- Lên lớp thôi, vào giờ rồi.

Jong In cười rồi lên lớp.

...

– Vừa rồi đi đâu đấy?

Taehyung hỏi tôi, mặt vẫn cúi xuống quyển sách.

– Anh hỏi làm gì?- Tôi ra vẻ bí mật.

– Không muốn nói thì thôi.

Anh ta buông nhẹ một câu.

"Thật thất vọng quá, đang định trêu ngươi một chút."

– Đi với người cần đi, đến nơi cần đến.

Tôi nói một câu mập mờ để anh ta phải suy nghĩ, dù gì cũng đã tò mò rồi thế thì cứ để tò mò đi.

Taehyung đang viết gì đó bỗng khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi...lại tiếp tục viết.

– Tuỳ thôi.

Trời ạ, anh ta không thèm để ý luôn.

Cũng đúng thôi, từ trước tới giờ anh ta đâu có muốn biết mấy chuyện vặt này chứ. Bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng vô cùng, có gì đó khiến cho đầu óc tôi trở nên nặng nề...

...

Một buổi tối tôi đang lang thang trên mấy bài blog thì phát hiện ra Phác Chí Mẫn có một bài mới nguyên.

Tôi thoáng giật mình...

Cái tên Phác Chí Mẫn ấy...đã lâu nay tôi không nhớ đến. Sao vậy? Chẳng phải trước đây làm việc gì tôi cũng nghĩ đến cậu ấy sao? Bây giờ thì...

Phác Chí Mẫn đang dần mất đi trong tâm trí tôi từ bao giờ thế?...cậu ấy ở đâu rồi...tìm hoài mà không thấy cậu...lạc lối mất rồi...

......Tôi lạc đường thật rồi

"Nhớ"- Tên blog của cậu ấy

"Mùa thu lại sắp trôi đi, đang dần về đông...

Hôm nay thấy nhớ...nhớ một gương mặt...một giọng nói...một nụ cười...tiếng hát trong trẻo...

Đã lâu lắm rồi không được gặp...không được ngắm nhìn...

Biết bao giờ cậu ấy mới quay về đây, khi nào cậu ấy mới biết được tình yêu của tôi...

Cậu ấy...bây giờ xa quá...!" ( Min à, anh si tình quá rồi =_=)

Bài Blog khá ngắn nhưng rất da diết.

Phác Chí Mẫn nhớ ai mà buồn đến vậy? Nhớ nhiều thì cũng yêu nhiều...cậu đã yêu một người thật rồi...nhớ một người thật rồi...

...Xem ra mình hết hi vọng thật rồi...

Tôi chán nản thông báo tin mình sắp về Trung Quốc trong một tháng nghỉ đông cho mọi người biết. Vậy là sắp được gặp lũ bạn rồi... Thạc Trấn này, Doãn Kì này, Nghệ Hưng này...và Phác Chí Mẫn nữa...

– Đang làm gì vậy?

Tiếng Taehyung ở ngoài cửa.

– Chơi.

Tôi trả lời ngắn gọn nhất có thể.

– Xuống nhà đi, dì gọi.

"Mẹ gọi có việc gì thế nhỉ?"- Bỏ máy lại, tôi chạy luôn xuống nhà.

– Mẹ gọi con hả mẹ?

– Ừ, mấy đứa ngồi xuống đi.

Mẹ nói tôi và Taehyung ,còn Jong In thì đã ngồi đấy sẵn rồi.

– Có chuyện gì thế ạ ?

Tôi hỏi sau khi ngồi xuống.

– Sắp tới dì sẽ cho Jungkook về Trung Quốc nghỉ đông.

"Oh, việc này thì mình đã biết rồi."

– Anh MinHyun cũng sẽ về cùng.

"Điều này thì tất nhiên rồi, không có anh Quốc Mẫn sao mà mình về được?"

– Còn Taehyung và Jong In có muốn cùng về không?

Cô Seo Ji hỏi ý kiến bọn họ.

Taehyung? Anh ta mà muốn về Trung Quốc hả? Cứ chờ đấy ! Jong In thì không chắc nhưng Taehyung thì tôi chắc là anh ta sẽ không cùng về đâu. Cái tên chẳng bao giờ quan tâm đến sự đời ấy chả có lí do gì để cùng mình về Trung Quốc cả. Cô Seo Ji hỏi cũng vô ích thôi.

– Nếu các con không có dự định gì ở đây thì có thể sang đó vui chơi một tháng cũng được.- Cô Seo Ji tiếp tục.

– Con thì thế nào cũng được, không sao cả, con sẽ đi cùng.- Jong In cười tươi đồng ý.

"Đằng nào Jong In cũng có ý định đấy từ mấy hôm trước rồi."

– Con thì chưa biết được. Để con nghĩ đã.

Taehyung từ chối. Mà không, không hẳn là anh ta đang từ chối, muốn đi thì lại càng không. Đây là thái độ gì nhỉ?

Không ngờ anh ta cũng đang phân vân lưỡng lự, cứ tưởng sẽ thẳng thắn mà nói không chứ. Có lẽ vì Jong In muốn đi nên anh ta suy nghĩ lại.

– Thế bao giờ bay hả mẹ?

Tôi hỏi luôn vì nóng lòng lắm rồi.

– Khoảng một tuần nữa, ngay sau khi mấy đứa được nghỉ đông.

Mẹ nói là tôi vui sướng không thể tả được.

– Được về Trung Quốc rồi !

Tôi kích động nhảy lên làm ai cũng phải nhìn.

– Thôi...con lên phòng đây, chúc mọi người ngủ ngon.

Nói xong tôi nhảy chân sáo lên tầng.

Tôi treo ngay một cái status : "Cả nhà ơi ! Đợi một tuần nữa thôi, Chung Quốc sắp về rồi a !"

Vừa mới viết xong thì Thạc Trấn nhảy vào :

" Cậu sắp về thiệt hả? "

" Ừ, vui không? "

"Vui chứ ! Nhớ cậu chết mất."

"Tin được không? Cậu mà nhớ tôi hả?"

"Chứ sao, cậu nghĩ tôi như cậu hả? Đi biệt tăm luôn chẳng đoái hoài gì đến người ta cả."

"Tôi cũng nhớ cậu lắm a~"

...."

Tôi chat với Thạc Trấn một lúc lâu rồi mới off để đi ngủ. Xuống nhà uống nước thì thấy Taehyung vẫn chưa ngủ.

– Vui đến vậy cơ à?

Anh ta vừa uống nước vừa hỏi tôi.

– Dĩ nhiên là vui rồi, không vui sao được chứ. Xa những người mình yêu quý, xa những gì thân quen nhất mà bây giờ được trở về với tất cả thì còn gì bằng.

Mặt tôi đảm bảo đang hơn hở đến cực độ luôn.

– Tôi chưa bao giờ có cảm giác ấy.

Taehyung nói làm tôi chột dạ.

"Chẳng lẽ tuổi thơ của anh ta mờ nhạt đến vậy sao?"

– Có muốn lên tầng hóng gió một chút không?

– ... – Taehyung không nói gì, chỉ lặng lẽ cùng tôi đi lên sân thượng tầng hai...

– Anh sang Pháp từ năm 5 tuổi đúng không?- Tôi hỏi.

– Tôi đã ở đó hai năm. – Taehyung ngước mặt lên nhìn màn trời đen mờ ảo.

– Hai năm đó anh không thấy nhớ Hàn Quốc hả?

– Lúc đó tôi còn quá bé, tôi thấy ở đâu cũng vây thôi, miễn là có chỗ chơi chỗ ngủ và đồ ăn.

"Không ngờ anh ta cũng có lúc vô tư như thế."

– Anh không cần có người chăm sóc hả?

– Bố mẹ thuê cho tôi một cô bảo mẫu, còn họ thì chỉ cần chi tiền.

– Tiền đâu có mua được tình thân chứ...- Tôi buồn thay cho anh ta.

– Đúng vậy...tiền không mua được tình thân nhưng bố tôi đã dùng tiền để vứt tôi đi...

– Ông ấy...thật sao?

– Công ty của mẹ tôi là do ông để lại, ông nói như thế là đủ để bù đắp tất cả.

– Không sao đâu...ông ấy rồi sẽ phải hối hận...

– Đúng...vì vậy tôi phải cố hoàn hảo trong mắt mọi người để ông ấy hối hận khi đã bỏ rơi tôi...

Càng lúc tôi càng thấy tuổi thơ của anh ta thật vô vị nghiệt ngã. Ít ra tôi cũng từng có một thời được sống vui vẻ bên gia đình có bố có mẹ có anh trai...có họ hàng người thân. Có lẽ tôi vẫn hạnh phúc hơn anh ta.

– Nhắm mắt lại đi, sau đó tự cảm nhận về mọi điều xung quanh mình. Đừng nghĩ về ba mẹ mà hãy nghĩ về chính mình...về ai khác mà anh muốn nghĩ đến... Ngày trước tôi thường làm thế khi cảm thấy chán nản.

– Ừ, tôi đang thử.

Taehyung ngước mặt lên, mắt nhắm hờ, nét mặt có vẻ rất thanh thản...Mong là lúc nào anh ta cũng được như thế này.

Tôi cũng làm theo...nhớ về Bắc Kinh thủ đô...

Vậy là sắp được trở về bên những người bạn mà mình yêu quý rồi. Cảm giác này thật ấm áp. Những buổi tụ tập đi dạo quanh phố Vương Phủ Tỉnh vào tầm tối thích lắm. Đứa này trêu đứa kia rồi quay ra nhìn nhau cười, cùng nhau ăn vịt quay, ngồi bên phố chụp ảnh,...kỉ niệm ấy...thời ấy...cảnh ấy...sao mà đẹp...sao mà vui đến thế?...Trời mùa đông buổi sáng mờ ảo trong làn sương, cùng nhau đi chung trên một chiếc xe đạp đến trường, có khi muộn học phải trèo tường để vào rồi bị bắt, bị phạt cùng nhau...vui thật đấy...

...Và tôi nghe thấy nhẹ nhàng một giọng hát rất ấm từ phía Taehyung...

"...I don't want another pretty face

I don't want just anyone to hold

I don't want my love to go to waste

I want you and your beautiful soul

You're the one I wanna chase

You're the one I wanna hold

I wont let another minute go to waste

I want you and your beautiful soul..."

End chap 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net