Chap 8. Firework and Kiss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim TaeHyung nghiêm nghị nhìn lại cậu, lập tức trách mắng.

- Nói năng cái gì thế hả? Lúc nào cũng tùy ý trêu chọc thầy như vậy?

Kim TaeHyung không hiểu tại sao lúc đó Jeon JungKook lại không bật cười, hắn cũng không hiểu tại sao học sinh của mình chỉ tùy ý trêu đùa một câu, bản thân chính mình lại bối rối không dám nhìn thẳng cậu.

Jeon JungKook ở phía đối diện đặt bát xuống bàn, không để Kim TaeHyung trở tay trực tiếp tập kích.

- Sao lại không được? Thầy cô đơn, em thì bị gia đình vứt bỏ, thầy gả cho em không được hay sao?

Đáng ra trêu chọc tới như vậy Kim TaeHyung đã có thể trực tiếp buông đũa đập bàn mắng Jeon JungKook một trận, nhưng chính lúc này hắn lại thấy bản thân thật sự không nỡ.

Hai vành tai đỏ tới lợi hại, Kim TaeHyung vẫn nhịn lại bóc một con tôm bỏ vào trong bát Jeon JungKook, cố gắng điềm tĩnh nói.

- Ăn đi, tôm chín rồi.

Kim TaeHyung lại cúi đầu bóc thêm một con nữa, Jeon JungKook nhìn người đàn ông ở trước mặt, ánh đèn nhàn nhạt phủ xuống bờ vai, bất giác mím môi một cái cúi đầu ăn tôm trong bát.

Thực chất Jeon JungKook không hề hay biết, Kim TaeHyung vì một câu nói cậu là kẻ bị gia đình vứt bỏ mà đau lòng.

Phải mất vài phút Kim TaeHyung mới gượng gạo lôi kéo không khí trở về mạch truyện tự nhiên, mang vấn đề học hành ra nhắc nhở Jeon JungKook, thấy cậu không tình nguyện bĩu môi chọc chọc rau cải trong nồi.

Cả quá trình đều là Kim TaeHyung nhắc nhở về tình hình của Jeon JungKook, nhân tiện kêu cậu có thời gian thì giúp hắn khuyên Kim Nam Joon bớt quậy lại.

Ăn xong Kim TaeHyung mang bát vào trong bếp rửa, Jeon JungKook đứng ở ngoài bám lấy thành cửa ló đầu vào.

- Hay là từ sau để em rửa bát cho?

Kim TaeHyung không quay đầu, mang dầu rửa bát đổ ra miếng bông.

- Không cần, em mang trái cây ra ngoài ban công đi, chắc bên ngoài sắp đốt pháo hoa rồi.

Jeon JungKook vâng dạ đi vào kiếm hai cái dĩa cho vào khay trái cây, mang thêm nước cam bê ra ngoài ban công để. Căn nhà của Kim TaeHyung tuy không được lớn lắm nhưng vẫn được thiết kế khá đầy đủ, ban công không quá lớn như nhà người ta nhưng vẫn đủ để kê được một cái bàn và hai cái ghế trúc nhỏ.

Jungkook ngó đầu nhìn những nhành lan xanh biếc rủ xuống bên lan can, vui vẻ vào trong mang bình xịt ra tưới cho chúng ít nước. Lát sau Kim TaeHyung rửa bát xong đi ra, vừa đi vừa lau lau tay vào hai bên quần.

Jungkook chu đáo lấy ra hai cái nệm đặt lên trên ghế trúc, quay đầu nhìn Kim TaeHyung cười cười.

- Giao thừa thầy có muốn uống chút rượu vang không?

Kim TaeHyung lắc đầu kéo ghế ngồi xuống.

- Không cần phiền phức vậy đâu, dù sao cũng chỉ có mình thầy.

Jeon JungKook nhướng lông mày.

- Sao lại có một mình? Không phải còn em đây sao?

Nói xong không để Kim TaeHyung nói lại, đi vào trong tủ gỗ lôi ra một chai rượu vang, lần trước tìm đồ cậu đã vô tình tìm thấy.

Mang ra hai cái ly, rượu vang này mở nắp cũng dễ, Jeon JungKook không mất mấy thời gian đã khui nắp ra được, mang rượu vang màu đỏ sẫm kia đổ ra ly.

Tới lúc cậu muốn rót sang ly thứ hai, Kim TaeHyung liếc xéo cậu một cái, vỏn vẹn nói hai từ.

- Nước cam.

Jeon JungKook bị nhìn liền không tình nguyện thu tay lại, lưỡng lự rũ mi đong đưa người trước bàn.

- Một chút thôi mà thầy, chắc cũng không sao đâu.

Kim TaeHyung liền với tay giành lấy chai rượu trên tay cậu, thuận tiện lấy nắp chai trên mặt bàn đóng lại, chém đinh chặt sắt nói.

- Không được, em còn chưa đủ tuổi thành niên nữa.

Jeon JungKook bĩu môi ngồi xuống, kéo lon nước cam lại bật nắp bắt đầu uống. Nước cam lành lạnh chảy vào cuống họng khiến Jeon JungKook vô thức rụt cái cổ lại, ngước mắt ngó lên thấy Kim TaeHyung đang thong thả nhấm nháp một ngụm rượu vang.

Rượu vang đỏ cực kỳ bắt mắt, Jeon JungKook nuốt xuống cái ham muốn được nếm thử hương vị kia, quay đầu nhìn ra khung trời thoáng đãng bên ngoài. Cả hai người ngồi như vậy thật lâu, vu vơ nói về những câu chuyện nho nhỏ.

Jeon JungKook đưa lưng về phía Kim TaeHyung, hắn đặt ly rượu trên tay xuống mặt bàn, ngẩng đầu lén lút nhìn cái lưng nho nhỏ đơn độc của Jeon JungKook. Thật sự hắn cũng hiếu kỳ, cũng muốn hỏi ngày giao thừa quan trọng như vậy cậu không ở nhà xem thử, biết đâu ba mẹ cậu hôm nay trở về thì sao?

Nhưng lại sợ, sợ phá vỡ đi tâm trạng của cậu, phá vỡ đi tấm màng bao bọc yếu ớt cuối cùng của cậu.

Tiếng chuông cổ bong bong vang lên, pháo hoa đùng đoàng thi nhau nở trên bầu trời cao rộng. Jeon JungKook vội vàng chạy tới sát bên ban công, một bên bám vào thành lan can một bên ngửa đầu nhìn ngắm.

Pháo hoa thật đẹp, từng hồi từng hồi bay lên trời cao vỡ tan ra thành vô vàn những mảnh nhỏ rồi vụt tắt, ánh sáng xanh đỏ rực rỡ ánh lên đôi mắt sáng lấp lánh của Jeon JungKook. Cậu vui vẻ ngẩng đầu ngắm nhìn, nhìn đến say mê.

Tới lúc nhớ ra Kim TaeHyung vẫn còn đang ở cạnh, cậu quay đầu nhìn về phía sau. Chỉ thấy Kim TaeHyung từ lúc nào cũng đã đứng dậy, thân người hơi tựa vào cánh cửa ban công phía sau, khuôn mặt chìm vào trong một nửa sáng tối.

Jeon JungKook ngẩn người nhìn, Kim TaeHyung hơi đẩy người đứng thẳng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn Jeon JungKook, hướng cậu mở rộng hai tay mà mỉm cười.

- Tới đây.

Khoảnh khắc đó, Jeon JungKook ngẩn người, chợt phát hiện ra hết thảy pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm kia cũng không đẹp bằng ánh mắt dịu dàng của Kim TaeHyung lúc này.

Cậu chậm chạp nhấc chân tiến về phía hắn, đi tới trước mặt Kim TaeHyung. Hắn vươn tay, chậm rãi ôm lấy cậu vào trong lòng, áo sơ mi trên người mỏng manh, cơ hồ đằng sau lớp áo có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của hắn. Hơi thở bên tai nhàn nhạt an thần, có mùi hoa oải hương rất thơm.

Kim TaeHyung hơi cúi đầu, tùy ý để những lọn tóc mềm mại của Jungkook cọ vào môi mình, bên tai Jeon JungKook, giữa tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng mà thì thầm.

- Mỗi người sinh ra trên đời này đều là tạo vật xinh đẹp của Chúa. Cảm ơn em vì đã tới với thế giới này.

Jeon JungKook ngẩn người, gió lành lạnh ùa vào vành tai, hốc mắt khô khốc bất chợt liền bỏng rát. Trên trời cao pháo hoa vẫn từng đợt đùng đoàng vang lên không dứt, lòng cậu cứ như vậy mà mềm nhũn ra.

Từ khi sinh ra tới nay chưa một ai nói với cậu như vậy, sinh ra và lớn lên trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc của ba mẹ, Jeon JungKook luôn cho rằng bản thân ở đời này là sự phiền phức, là sự vứt bỏ của người khác.

Cho tới khi Kim TaeHyung bước tới, mang cho cậu những ấm áp giản đơn nhưng lại chưa từng một lần được đón nhận ở trên đời. Nói với cậu, sự tồn tại của cậu là có ý nghĩa.

Jungkook hơi nghiêng đầu cắn chặt môi, cố gắng ngăn lại giọt nước nóng hổi đang ngấp nghé nơi khóe mắt. Cậu tựa đầu vài vai Kim TaeHyung, ở sau lưng hắn rụt rè vươn tay ôm lấy.

- Thầy, có ai từng nói thầy rất ấm áp chưa?

Kim TaeHyung hơi ngạc nhiên, nhất thời chưa biết phải trả lời thế nào. Thì Jeon JungKook đã ở trong lòng hắn, không ngẩng đầu nhẹ giọng nói.

- Thầy, hình như em thích thầy rồi.

Trên trời cao một đợt pháo hoa bay lên, nở rộ trên không trung như đóa hoa tuyệt sắc muôn ngàn sắc màu.

Kim TaeHyung ngẩn người lại hoài nghi, lại không biết lời kia rốt cuộc có phải bản thân đã nghe nhầm hay không. Muốn cúi đầu hỏi lại, lại ngay thời khắc vừa cúi đầu Jeon JungKook liền ngẩng đầu lên, hơi nhón chân hôn lên môi hắn.

Kim TaeHyung lập tức hóa tượng, ngây ngẩn cả người đứng như trời trồng, để Jeon JungKook môi chạm môi xong còn vui vẻ cười một cái mới buông tay ra, quay đầu thu dọn đồ trên mặt bàn.

- Em mang ly vào rửa, thầy cũng mau vào nhà đi.

Jeon JungKook nhanh chóng chuồn vào trong, để lại Kim TaeHyung vẫn còn đang mất hồn đứng ngoài ban công. Gió đông lạnh lẽo ùa vào mặt nhưng cả gò má lại nóng ran, Kim TaeHyung đờ đẫn cả người, chậm chạm giơ tay chạm vào môi mình, bên khóe môi vẫn còn vương hơi ấm. Tửu lượng của hắn đúng thật là không tốt mà, chỉ mới uống một ngụm rượu vang, vậy mà hình như đã say mất rồi.

Hai ngày sau Kim TaeHyung về quê, nghe mẹ già ở ngoài chửi bới một trận hắn tìm cớ thoái thác vài câu rồi chạy vào trong phòng. Đàn ông gần ba mươi tuổi chưa lập gia đình, cũng chưa có được một mối quan hệ yêu đương. Đừng nói mẹ hắn sốt ruột, bản thân hắn cũng bắt đầu ngại giao tiếp với người xung quanh. Hôm qua vừa mới xuống bến xe, chú Park gần nhà hai dãy ngõ đã vội kéo Kim TaeHyung lại, sau hai câu hỏi han sự nghiệp đã trực tiếp hỏi tết năm nay có dẫn ai về chưa? Kim TaeHyung chỉ biết gãi đầu cười trừ.

Ở trên thành phố hơn ba mươi tuổi còn độc thân là chuyện bình thường, về tới quê nhà gần hai lăm tuổi chưa có vợ đã bị người ngoài nhìn vào. Con người vốn dễ bị hoàn cảnh xung quanh chi phối, Kim TaeHyung cũng vô thanh vô thức bị cuốn vào sự áp lực này.

Thở dài một tiếng nằm ra giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà trên cao, trên tường xuất hiện vài vết nứt nhỏ theo năm tháng, Kim TaeHyung bắt đầu đắn đo về chuyện năm tới gửi tiền về cho mẹ sửa nhà. Ba hắn mất từ khi hắn hơn mười tuổi, một mình mẹ gồng gánh nuôi gia đình cho hắn ăn học, hiện tại hắn lại còn bỏ lại mẹ già ở quê nhà lên thành phố làm việc thì thôi đi, ngay cả một nàng dâu cũng không lấy về nổi để báo hiếu mẹ.

Trong lúc còn đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ miên man, điện thoại vang lên một âm báo tin nhắn. Kim TaeHyung nhổm người dậy lật gối tìm điện thoại, mở ra thấy Jeon JungKook gửi tới một tin nhắn.

- Em nhớ thầy.

Mặt bất giác mà trở nên nóng bừng, Kim TaeHyung ở trong phòng tự mình bối rối với cái điện thoại. Chằm chằm nhìn vào màn hình thật lâu, hai con mắt dán chặt vào những con chữ, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại ba từ em nhớ thầy.

Kim TaeHyung chần chừ thật lâu, vài lần đưa ngón tay lên màn hình muốn trả lời tin nhắn nhưng lại không biết nên nói thế nào, lưỡng lự vài lần vậy mà qua một hồi lâu. Màn hình điện thoại bỗng nhiên nhận thêm một tin nhắn.

- Chết rồi, em nhớ thầy tới không chịu được rồi. Em về quê gặp thầy nha?



.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net