Chap 3. Điền Chính Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lộp độp, lộp độp."

Mưa rồi.

Những giọt nước mưa rơi xuống đất, tưới lên cây cỏ. Nước mưa thấm vào áo Thái Hanh, vết máu của Chính Quốc loang thêm rộng.

Kim Thái Hanh hốt hoảng nhìn lại chỗ vết thương của Chính Quốc.

"Sao lại chảy nhiều máu thế này..."

Rõ ràng trước đó sơ cứu, vết thương tuy lớn nhưng chỉ chảy ra chút ít máu, không đáng ngại. Giờ đây vết thương trên cổ chân Chính Quốc không ngừng rỉ máu, màu máu càng đỏ thẫm chói mắt, mùi tanh tưởi ngày càng nồng.

Hít một hơi thật sâu, Kim Thái Hanh lấy lại tinh thần, xốc Điền Chính Quốc lên cao, cẩn thận dùng tay chặn vết thương. Sau đó, chạy.

Chạy này, vừa để tránh cơn mưa anh ghét, vừa để đưa Chính Quốc về "nhà".

Anh dùng toàn lực mà chạy. Phải chạy thật nhanh, để có thể đến ngôi chùa Viên Lạc kia nhanh nhất.

"Cố lên Quốc, đừng có chuyện gì nha em."

Kim Thái Hanh nói thầm.

Cậu nhóc tên Điền Chính Quốc này, lần đầu gặp anh rất có thiện cảm, bởi vậy không muốn cậu xảy ra chuyện.

Thái Hanh chạy đi trong mưa, chạy đến khi anh thấy một kiến trúc Phật giáo nhỏ bên đường.

"Đến rồi."

Chiếc cổng đề ba chữ "Chùa Viên Lạc" hiện ra trước mắt. Kim Thái Hanh có chút vui mừng.

Anh dừng lại, nghỉ một chút dưới mái hiên nhỏ của cổng chùa Viên Lạc. Ngôi chùa này không lớn nhưng vẫn giữ được nét thanh tịnh vốn nên có của Phật gia, tạo cho người ta cảm giác an tâm vô hình.

Đã gắng chạy một quãng dài rồi, lúc này Thái Hanh đang ra sức hít thở, hơi vào đều hít thật sâu. Phải chạy thật nhanh trong mưa mà không bị trượt ngã, vất vả cho Thái Hanh rồi. Xem ra anh thật sự rất quan tâm cậu nhóc này.

Đương nhiên, Chính Quốc bị thương chưa rõ tình trạng, sao anh dám nghỉ chân lâu chứ? Chỉ trong chốc lát, Thái Hanh đã cõng cậu đi thẳng vào chùa.

"Cậu trai đến bái Phật sao? Hay là muốn nhờ bổn chùa ta điều gì?"

Một sư cô xuất hiện, ôn tồn hỏi anh. Sư bước đến chỗ Thái Hanh, tay cầm chiếc dù, nghiêng ra, che hết những giọt mưa rơi xuống áo anh.

"Thưa sư cô, con đưa Chính Quốc về nhà."

"Chính Quốc?"

Sư cô nhìn kĩ, đúng là cậu trai này đang cõng một đứa bé đang ngủ. Sư đi vòng ra sau, định đánh thức cậu nhóc.

Đúng lúc này, Chính Quốc trượt cằm khỏi vai Thái Hanh, một mảng áo trắng tinh tươm ban đầu lộ ra.

Sư cô nhanh chóng đỡ lấy Chính Quốc, rồi bất ngờ nhìn lên Thái Hanh.

"Áo của cậu, vốn là đồng phục học sinh?"

"Vâng."

"Vậy phần màu đỏ phía trước là..."

"Là máu của em ấy."

Kim Thái Hanh vô cùng sốt ruột, bây giờ cần nhất là kiểm tra vết thương cho Chính Quốc đó! Nhưng sư cô đang ôm cậu, sao anh dám giành chứ?

"Cái này... Sư cô, người đưa em ấ-"

"Hạo Thạc!"

"Sư gọi con."

"Mau, mau điện bác sĩ tới đây. Chính Quốc lại chảy máu đến xỉu rồi!"

"Vâng ạ!"

Nói đoạn sư liền bồng Chính Quốc vào phòng. Kim Thái Hanh đi theo.

"Thằng bé này, rốt cuộc bị gì làm thương mà lại nghiêm trọng đến thế?"

"Thưa sư, là do bị chó cắn. Em ấy cùng các bạn đi bắt chuồn chuồn, bị chó rượt, Chính Quốc ở lại giữ chân nó nên mới bị cắn."

"Thật là... Từ nhỏ đến lớn, Chính Quốc bị thương vô số lần, lần nào cũng chảy máu nhiều cả. Thật không hiểu cơ địa của nó làm sao, ngay vết thương nhỏ cũng khó lành. Đã từng một lần Quốc nó chơi đùa nghịch quá trớn, bị vật nhọn đâm ứa máu đến ngất. Từ đó, mỗi lần nó muốn đi đâu đều phải hỏi ý kiến của ta và trụ trì. Hôm nay cho nó ra ngoài một chút, nghĩ có bạn bè theo cùng sẽ không sao, chẳng ngờ quá khứ một lần nữa lặp lại. Bọn trẻ kia thế mà để Chính Quốc ở lại một mình!"

Sư cô đặt Chính Quốc lên giường nhỏ, lấy khăn lau sạch vết máu cho cậu, đặt túi đá lên vết thương, chườm lạnh, vẻ mặt vô cùng xót xa.

"A di đà Phật, là do ta sơ xuất. Hôm nay trụ trì đi vắng, ta ở nhà quản lí mọi việc. Một lần nhẹ dạ thả Chính Quốc đi chơi, không ngờ lại khiến nó bị thương nặng. Chỉ mong lần này Chính Quốc tai qua nạn khỏi, không thì sau này sợ khi nó muốn đi thì trụ trì cũng không cho, ta có nói cũng vô pháp thay đổi."

"Trụ trì rất thương em ấy ạ?"

"Phải, Chính Quốc là đứa trẻ mà trụ trì yêu thương nhất. Nó là đứa nhỏ đầu tiên mà bổn chùa ta nhận. Khoảng thời gian đầu chăm sóc Chính Quốc, các sư trong chùa gặp rất nhiều khó khăn. Tuy lúc đó Chính Quốc đã ba tuổi nhưng nhiều lúc chúng ta đang tụng kinh hay là đang ngủ, đứa nhỏ này lại khóc òa sợ hãi không rõ nguyên nhân, phải dỗ rất lâu mới nín. Hơn nữa Chính Quốc rất dễ bệnh. Một lần bệnh đều tính bằng tuần. Lúc đấy ai cũng nghĩ cậu nhóc sẽ là cậu thiếu niên ốm yếu. Không ngờ khi lớn lên, Chính Quốc không những khỏe mạnh, hoạt bát mà còn rất thông minh, ở trường luôn đạt thành tích tốt. Nhiều lúc Quốc nó nghịch ngợm nhưng rất nghe lời, ta nói một tuyệt đối nó không dám làm hai. Đứa trẻ hiểu chuyện này, là ai gặp cũng sẽ yêu quý thôi."

"Khỏe mạnh như thế, chỉ có điểm yếu duy nhất là mắc bệnh máu khó đông. Điều trị từ nhỏ đến giờ cũng đã bớt được bảy phần rồi. Hôm nay bệnh tái phát, thật sự khiến ta không thể nào yên tâm nổi mà."

"Sư cô đừng lo, Chính Quốc tốt như vậy, nhất định sẽ hóa hung thành cát, được quý nhân phù trợ!"

"Ta cũng hi vọng vậy."

Giáo lá vài câu, Kim Thái Hanh đã hiểu được sơ sơ tình cảnh của Chính Quốc. Cậu nhóc này được chùa Viên Lạc nhận nuôi lúc ba tuổi, là đứa trẻ dễ bệnh. Lớn lên Chính Quốc tuy sáng sủa, khỏe mạnh, người gặp người thương nhưng lại mắc bệnh máu khó đông, khiến các sư trong chùa hết sức lo lắng. Tình huống bây giờ chính là bệnh cũ tái phát.

Sư cô ngồi bên giường, hết nhìn Chính Quốc lại trông ra cửa, vẻ sốt ruột hiện rõ.

"Hạo Thạc, bác sĩ vẫn chưa đến sao?"

"Dạ đến rồi đây."

Tiếng bước chân dồn dập ngày càng rõ. Một cậu bé cùng một người đàn ông bước vào, đây hẳn là vị bác sĩ mà sư mới nhắc. Vị bác sĩ kia nhanh chóng lấy dụng cụ ra chữa trị vết thương cho Chính Quốc, động tác vô cùng thuần thục, có lẽ ông thường xuyên khám cho cậu. Thấy bác sĩ đến, sư cô như yên tâm hơn, trông không còn sốt sắng như lúc đầu nữa. Còn Kim Thái Hanh, anh đứng đó và quan sát kĩ lưỡng từng bước mà bác sĩ làm, nghiêm túc đến nỗi có thể khiến người ta nhầm tưởng anh là học trò của vị bác sĩ nọ.

"Bác Kim, Chính Quốc lần này lại chảy máu đến ngất xỉu, có thể nhanh chóng vượt qua không?"

"Sư đừng lo, hôm nay chuyển trời, gió có hơi độc, là ảnh hưởng do ở ngoài trời lâu nên mới bất tỉnh, không phải do vết thương. Đúng là máu chảy nhiều nhưng không đáng ngại, uống thuốc vài ngày là hồi phục được rồi."

"Vậy thì tốt quá, trăm sự đều nhờ vào bác."

"Sư không cần khách sáo, tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ cho chùa."

Sau khi đã băng bó ổn thỏa cho Chính Quốc, vị bác sĩ họ Kim kia lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho cậu bé ban nãy.

"Hạo Thạc, cháu đi mua thuốc theo đơn này, nhớ phải canh chừng lúc Chính Quốc uống thuốc, đừng để như lần trước."

"Vâng ạ!"

Kim Thái Hanh lấy làm tò mò, quay sang hỏi sư cô.

"Em ấy từng trốn uống thuốc sao?"

"Phải, hôm đó thuốc rất đắng, Chính Quốc liền lừa Hạo Thạc để đổ thuốc đi, không chịu uống chút nào. Cả tuần sau bệnh của nó không thuyên giảm, hỏi ra mới biết nó trốn uống thuốc."

"Ra là vậy."

"Quả nhiên vẫn là trẻ con mà."

Bác sĩ Kim lúc này đã thu dọn dụng cụ xong, ông kiểm tra cho Chính Quốc một lần nữa. Khi đã chắc chắn ổn thỏa, ông đứng dậy ra về.

"Đều đi ra ngoài hết đi, để Quốc trong phòng một mình nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai tôi lại đến xem cho cháu."

"Được, cảm ơn bác. Hạo Thạc và... cậu trai nữa, chúng ta đi ra thôi."

"Vâng."

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn Điền Chính Quốc một lát, không hiểu sao anh có chút xót. Bị như vậy, hẳn là em mệt lắm. Nhìn khuôn mặt nhỏ đang yên vị trên gối kia, anh cảm thấy mình không muốn rời căn phòng này chút nào. Kì lạ thật, trước đây anh chưa từng như thế. Kim Thái Hanh bây giờ, chính xác là muốn ở lại chăm sóc cho cậu nhóc. Nhưng sư cô và bác sĩ mới gặp anh lần đầu, sao có thể để anh ở lại với cậu? Kim Thái Hanh dù không nỡ song vẫn hướng mũi chân về phía cửa phòng, cùng mọi người nhẹ nhàng rời đi.

Có tiếng sột soạt, giống như tiếng cựa quậy.

"Ưm... Anh ân nhân?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC