Chap 6. Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu giờ sáng, Kim Thái Hanh thức dậy. Nhìn thấy Điền Chính Quốc vẫn còn say giấc, anh rón rén rời giường. Điền Chính Quốc vẫn còn ngủ say lắm, chắc là không thể dậy liền đâu. Thái Hanh biết thế, cũng để cho cậu yên giấc, một mình rời khỏi căn phòng.

"A, cậu Hanh, cậu dậy rồi sao? Ta cứ nghĩ hôm qua cậu dầm mưa còn mệt nên giờ chưa thể dậy được."

Sư cô thấy Thái Hanh liền bắt chuyện với anh. Kim Thái Hanh đáp lời.

"Vâng ạ. Bình thường cháu vẫn thường dậy giờ này, không thể ngủ nhiều được. Cái này sớm đã thành thói quen rồi."

"Đúng rồi, cho cháu hỏi, nhà bác sĩ Kim ở đâu vậy ạ? Cháu muốn tìm gặp bác ấy để hỏi thêm về tình hình của Chính Quốc."

"Cậu cứ đến bệnh viện X là được. Giờ này bác ấy chắc là ở đó đấy, chứ địa chỉ nhà riêng thì ta không biết."

"Giờ cậu phải đi về nhà rồi sao?"

"Vâng ạ. Cả buổi tối hôm qua đã làm phiền mọi người rồi. Cháu xin phép đi trước, có gì chiều cháu quay lại ạ, cháu vẫn còn phải xem Chính Quốc. A, cháu có cái này. Sư hãy đọc nó trước khi cháu quay lại nhé."

"Cái này là... Được rồi, chốc nữa ta sẽ đọc nó. Cậu cứ đi đi, lúc nào đến đây cũng được. Đừng khách sáo, nơi này luôn chào đón cậu."

Kim Thái Hanh chào tạm biệt sư cô, rời đi trong sáng sớm.

"Cậu Hanh, hôm qua cậu ở ngôi chùa đó làm gì vậy? Bà chủ lớn tối qua có điện cho cậu nhưng không được."

Một người đàn ông cất tiếng nói. Đấy là tài xế riêng của nhà anh. 

"Chút chuyện vặt thôi, chú đừng quan tâm. Cháu đã điện cho bà nội rồi, giờ chúng ta sang đấy. Tuần trước không về được nên có chút áy náy, hôm nay sẽ nấu thịnh soạn hơn một chút, chú vào ăn cùng luôn nhé?"

"Được được, đều nghe cậu Hanh."

Ở bên này, tám giờ sáng, Điền Chính Quốc thức dậy.

"Ưm... Anh Kim, bây giờ là mấy giờ rồi vậy?"

"..."

Điền Chính Quốc bật dậy, cậu không thấy Thái Hanh đâu cả.

"Anh ấy đi rồi sao?"

Chính Quốc nghĩ nghĩ. Đúng rồi, không phải anh Kim nói hôm nay anh ấy phải về nhà nội sao. Chắc là anh đã đi rồi. Vậy anh có quay lại không...?

Vù.

Một tờ giấy bay đến trước mặt Điền Chính Quốc.

"Chào Chính Quốc, như đã nói tối qua, sáng nay anh có chút việc, phải rời đi sớm. Đừng lo, chiều anh sẽ quay lại, anh muốn nghe quyết định mới của em. Nhớ ăn uống đầy đủ đấy nhé."

À ra vậy. Đọc xong tờ giấy này, Điền Chính Quốc yên tâm hơn nhiều rồi. Cậu xuống giường, dọn dẹp lại chăn gối, sau đó đi ăn sáng.

"Anh Thạc, sư đâu rồi ạ?"

"Sư đang ở chính điện ấy. Hôm nay trụ trì về rồi, các sư đang đón người ở đó."

"Vâng ạ, cảm ơn anh Thạc nhé."

Hạo Thạc đứng đó, nhìn chăm chăm theo hướng của Chính Quốc. Cậu nhóc này rất ít khi chủ động tìm người, cậu là đang định làm gì vậy? Hạo Thạc lắc lắc đầu, tỏ vẻ không thể hiểu.

Điền Chính Quốc đi đến chính viện, cậu thấy mọi người tụ tập ở đó rất đông. Cậu lễ phép bước qua, đến thẳng chỗ của sư cô nọ và trụ trì.

"Con chào trụ trì ạ."

"Con chào sư ạ."

Trụ trì và sư cô quay sang nhìn Chính Quốc. Họ hơi hiếu kì.

"Chính Quốc? Con đến đây làm gì vậy?"

"Con có chút chuyện muốn nói với hai người, có thể đi cùng con một lát được không ạ?"

"Được, nhưng con chờ chúng ta một lát, sắp xếp xong việc sẽ đi cùng con."

"Vâng ạ."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn nghe lời. Cậu đứng sang một bên, chờ sư cô và trụ trì. Cậu đứng đó, hình như lại nghĩ ngợi điều gì.

"Được rồi, đi thôi Quốc."

"Nhanh vậy sao ạ? Mọi người cứ sắp xếp ổn thỏa, không cần vì con mà kết thúc sớm đâu."

"Không sao, cũng không có gì nhiều, đã giao phó ổn thỏa rồi."

"Vâng ạ."

Điền Chính Quốc cùng trụ trì và vị sư cô kia rời khỏi chính viện. Họ đi dọc hành lang, đến phòng của Chính Quốc.

"Lần nay  chúng ta đến đây là có việc gì vậy, Quốc?"

Điền Chính Quốc ngồi ngay ngắn vào bàn, lưng thẳng tắp, bộ dáng rất nghiêm túc.

"Thưa trụ trì, con muốn chuyển đến sống cùng với anh Kim."

Trụ trì nhíu mày.

"Anh Kim?"

"À, chuyện là như thế này..."

Sư cô ngồi một bên giải thích cho trụ trì về chuyện tối hôm qua. Đại khái sự việc thì trụ trì cũng đã nắm được.

"Ra là vậy."

"Chính Quốc, tuy theo lời của Giác Viên, cậu Hanh này là một người chững chạc, đáng tin. Nhưng con mới quen hắn chưa được một ngày, làm sao biết được hắn có thật sự như vẻ bề ngoài hay không? Ta đã dạy con nhiều lần rồi, không thể tùy tiện đặt lòng tin ở người khác được. Việc này giống như một ván cược lớn vậy. Cược đúng thì không sao, cược sai, điều đó mới là đau khổ."

"..."

Điền Chính Quốc trầm ngâm một lát. Cậu sợ nhất chính là phải đối mặt với trụ trì. Trụ trì đã sống ở đây hơn 60 năm, khí chất hơn hẳn người thường. Lúc nói chuyện với trụ trì, cậu luôn rụt rè, không dám mạnh mẽ thổ lộ ý kiến, vì khí thể của trụ trì có chút bức người. Dù sao cậu còn nhỏ, trụ trì đã lớn tuổi, hơn nữa còn điềm đạm, bình tĩnh như thế, cậu nhóc này nảy sinh lòng ngưỡng mộ kèm kính phục cũng là chuyện bình thường.

"Thưa trụ trì, con đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Ván cược này, con đồng ý tham gia. Con tin anh Kim, anh ấy sẽ có thể chăm sóc con, cho con một mái ấm mới, cho con một điều kiện đủ đầy hơn."

"Ý con là sống ở đây thì điều kiện không tốt?"

"C-con không có ý đó đâu ạ. Chỉ là..."

"Có phải mới lớn được một chút thì con nghĩ rằng con có thể tự lập rồi sao? Chính Quốc, thế giới ngoài kia không giống con nghĩ đâu. Sẽ luôn có nguy hiểm rình rập con. Ngoan, nghe lời ta, con vẫn là nên ở lại đây đi. Đây mới là nơi thích hợp với con."

"Nhưng mà, nhưng mà con thật sự muốn đến sống cùng anh ấy! Ở đó con có thể làm được rất nhiều việc mà con ao ước. Con đã suy nghĩ kĩ rồi. Trụ trì, người thành toàn cho con đi mà."

"Con!"

Điền Chính Quốc rụt cổ. Trụ trì giận cậu rồi! Nhưng mà cậu biết làm sao đây? Cậu thật sự muốn đến cùng anh Kim mà. Đấy là sau khi suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định, chứ lúc đầu cậu không muốn đi, không phải sao? Như vậy cũng không thể nói cậu bạc nghĩa đâu đúng không...

"Được rồi được rồi, hạ hỏa nào. Trụ trì đừng giận Quốc nó nữa. Nó nói như vậy cũng đều có lí do cả."

Sư Giác Viên thấy tình hình không ổn liền đến nói đỡ cho Chính Quốc. Ấn tượng của sư đối với cậu trai Kim Thái Hanh này không tồi. Theo trực giác, người này có lẽ sẽ chăm sóc tốt cho cậu nhóc thôi. Hơn nữa, vẫn là cần cậu Hanh kia giúp đỡ mới nuôi nổi những đứa trẻ trong chùa...

"....

Sư yên tâm, đến sống với cháu, Chính Quốc sẽ không phải chịu gì quá cực khổ đâu. Cháu chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.

Còn nữa, không phải hiện tại chùa Viên Lạc đang gặp chút khó khăn về tài chính sao? Nếu Chính Quốc về nhà cháu thì chùa sẽ bớt được không ít chi phí, cháu cũng sẽ cố gắng giúp đỡ chùa trong khả năng. Dù gì nhà cháu cũng không xa lắm, thi thoảng có thể chở em về đây.

Cháu có em trai bầu bạn, chùa lại được giúp đỡ. Như vậy không phải hai bên đều có lợi sao? Hi vọng sư có thể nghĩ thông, cho phép cháu nhận nuôi Chính Quốc. Cảm ơn sư rất nhiều.

..."

Sư Giác Viên có chút khâm phục cậu trai này. Mới đến ở có một buổi tối thôi mà có thể nhìn ra được vấn đề mà chùa đang gặp phải, đúng là không dễ gì. Quả thật những năm gần đây việc tài chính của chùa có chút khó khăn. Trụ trì cứ nhận nuôi thêm mà không để ý đến gì khác. Các sư trong chùa cũng rất đau đầu, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Nếu giờ đã có cách giải quyết, tại sao cô lại không thử cơ chứ? Việc cậu Hanh nhận nuôi Chính Quốc, hai bên đều lợi, nếu không đồng ý thì có hơi tiếc.

"Cậu Hanh đó thật sự đáng tin như vậy sao?"

"Được rồi, để ta suy nghĩ đã. Cậu ta chiều nay sẽ đến sao?"

Trụ trì hỏi. Sư Giác Viên nhanh chóng trả lời.

"Đúng vậy."

Trụ trì quay sang Chính Quốc.

"Trước khi cậu Hanh đó đến ta sẽ cho con câu trả lời. Giờ con có thể đi rồi."

"Vâng ạ."

Điền Chính Quốc lui ra. Cậu có chút ảo não. Liệu trụ trì sẽ cho phép cậu đến sống cùng anh Kim chứ? Haiz, thật khó đoán. Cậu cũng không còn cách nào, chỉ hi vọng sư Giác Viên sẽ nói giúp cho cậu một chút...

Bên trong phòng chỉ còn lại trụ trì và sư Giác Viên.

"Trụ trì, có vấn đề này ta muốn nói với người."

"Liên quan đến cậu trai kia không?"

"Không có, là vấn đề của chùa ta."

Trụ trì nhăn mặt. Sư Giác Viên ngồi gần lại, nhỏ nhẹ kể lại vấn đề của chùa, và cả việc mà Kim Thái Hanh đề cập đến trong tờ giấy kia. Sư cô ra sức khuyên giải, hi vọng trụ trì cũng có thể nghĩ thông giống như cô.

Đến chiều, Kim Thái Hanh trở lại chùa Viên Lạc. Anh cầm theo một túi y tế nhỏ, tâm trạng hình như khá tốt.

"Quốc?"

Điền Chính Quốc đang chơi đùa cùng các bạn trong sân. Nghe giọng nói quen thuộc, cậu quay lại tìm.

"A, anh Kim! Anh đến rồi!"

Cậu chạy đến chỗ Kim Thái Hanh, ôm chầm lấy anh.

"Đi, chúng ta về nhà thôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net