Chap 9. Vanter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc ngắm nhìn ngôi nhà mới của cậu. Kim Thái Hanh biết vậy cũng không làm phiền, để cậu nhìn thỏa thích. Khi cảm giác đủ rồi, Điền Chính Quốc chủ động lôi kéo Kim Thái Hanh vào nhà, để anh mở cửa cho cậu.

Bước vào căn nhà, Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy ngôi nhà này rất thân thuộc, giống như cậu từng thấy nó qua vậy. Nhưng mà không thể nào. Từ khi lên ba cậu đã đến chùa Viên Lạc sinh sống rồi. Hay là do cậu quá yêu thích ngôi nhà nên mới sinh ra loại cảm giác này nhỉ? Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ. Chắc là vậy đi.

"Em ở đây nhé. Đợi anh và chú Phúc lên tầng cất đồ đạc rồi anh xuống dẫn em tham quan nhà."

"Cái này... Cậu Hanh để mình tôi làm cũng được. Dù gì cũng không quá nhiều hành lí. Cậu Hanh cứ dẫn cậu Quốc đi đi ạ."

"Được sao? Vậy thì làm phiền chú nhé."

"Không sao ạ, không sao."

Chú tài một mình mang balô và túi y tế lên phòng. Kim Thái Hanh ở tầng dưới nhìn theo, đến khi xác nhận một mình chú ta làm được ổn thỏa thì mới yên tâm đưa Điền Chính Quốc đi dạo xung quanh nhà.

"Đi thôi, anh dẫn em tham quan nhà."

Điền Chính Quốc khó hiểu nhìn anh. Bây giờ đã là giờ cơm rồi, anh Kim không đi nấu cơm mà dẫn cậu đi tham quan nhà làm gì. Trời tối như vậy anh nghĩ cậu thấy hết được căn nhà à? Điền Chính Quốc ngẫm lại một chút. Quả thật từ lúc bước vào nhà, thái độ của cậu có hơi kích động. Nhưng không đến nỗi khiến anh Kim nghĩ cậu vậy chứ?

Điền Chính Quốc thở dài, chỉ chỉ vào cái bụng xẹp lép của mình.

"Anh Kim, anh xem. Bụng em nó đang kêu này, em đói rồi. Hay là chúng ta tìm gì ăn trước rồi ngày mai anh hẳn dẫn em đi tham quan nhà được không?"

Kim Thái Hanh sựt nhớ lại. Quả nhiên anh quên bây giờ là giấc nào rồi!

Kim Thái Hanh nghe cậu nói, cũng gật gù. Anh cũng thấy hơi đói.

Đã đến giờ ăn tối rồi.

Vậy không phải anh cần lết thân đi nấu cho hai người ăn à? Mới lúc sáng anh phải nấu cho nhà nội, hơn nữa vì để bù cho tuần trước nên lúc trưa đã nấu rất thịnh soạn. Hiện tại mới ở bên ngoài về nữa.

Haiz.

Kim Thái Hanh bỗng đổ lười. Anh không muốn phải nấu ăn nữa đâu. Bây giờ bảo anh chiên cái trứng anh cũng không muốn làm. Chính là kiểu kiệt sức rồi. Đúng vậy, là "kiệt sức".

Nhưng mà Chính Quốc mới về nhà, ai lại để em đói ngay bữa đầu chứ? Giờ anh thì lười, chú Phúc cũng chả biết nấu ăn. Làm sao đây? Đặt đồ ăn ngoài thì anh cũng lười nữa...

Kim Thái Hanh ngả người xuống sofa. Anh nhìn lên trần nhà.

Đúng rồi, hay là đi nhà hàng một bữa nhỉ? Kim Thái Hanh nghĩ. Hình như gần đây bác của anh mới mở một nhà hàng gần trung tâm thương mại. Ăn xong thì đi sang mua đồ cho Điền Chính Quốc luôn. Ây, như vậy không phải quá tiện rồi à?

Kim Thái Hanh bật dậy. Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh giật mình.

"Đột nhiên anh đứng dậy làm gì vậy? Dọa chết em."

"Chính Quốc, bây giờ mình đi ăn ngoài được không? Chúng ta đi ăn sẵn ghé trung tâm mua đồ cho em luôn."

Điền Chính Quốc hoài nghi nhìn anh. Đồ gì nữa? Không phải hành lý của cậu đều được chú Phúc đem hết lên phòng rồi à?

"Đồ gì cơ ạ?"

"Thì là mấy thứ đồ cho em sinh hoạt hằng ngày đấy. Anh thấy em mang theo cái balô nhỏ xíu, bên trong đó thì đựng được bao nhiêu đồ chứ? Chẳng lẽ sau này em cứ mặc đi mặc lại bao nhiêu quần và áo ấy thôi sao?"

Chắc anh Kim không có ý gì khác đâu nhỉ? Ừm, có lẽ anh ấy lo cho mình thôi. Điền Chính Quốc tự nhủ với mình như vậy.

"Có cần thiết không ạ? Toàn bộ đồ dùng cá nhân ở chùa em đều đem theo hết rồi."

Điền Chính Quốc không hề nói dối. Bao nhiêu đấy thật sự là tất cả những gì mà cậu có rồi. Cậu nhét toàn bộ vào một chiếc balô. Ít nhất thì chiếc balô này cũng to và dài hơn tấm lưng của cậu rồi, vậy mà trong mắt anh Kim nó chỉ là một cái balô "nhỏ xíu' thôi sao?

"Đương nhiên cần. Anh thấy em vẫn là nên mua thêm một ít quần áo, và cả những món em thích nữa."

"Trang phục của em... Chắc em cũng cần thay đổi phong cách một chút, để còn thích hợp với nơi đây."

Điền Chính Quốc tự nhìn lại mình. Quần áo cậu mặc cũng ổn mà nhỉ? Trông cậu vẫn đẹp trai sáng sủa như thường.

"Em đây không phải là lụa đẹp vì người sao? Có gương mặt bảnh bao này rồi thì mặc đồ gì em thấy cũng được mà. Có cần lãng phí vậy không ạ?"

Điền Chính Quốc này là đang muốn tiết kiệm tiền cho anh hay là đang tự luyến vậy? Kim Thái Hanh thầm nói. Nếu muốn tiết kiệm thì sao mà được, anh đã nhận nuôi em rồi, phải có trách nhiệm chăm sóc cho em chứ.

"Anh là anh trai em đấy. Anh nói em phải nghe, không thì anh trả về."

"..."

Lại nữa rồi. Sao anh Kim thích trả cậu về quá vậy? Mua đồ mới thì mua đồ mới, có gì đâu chứ. Người ta rõ ràng chỉ muốn tiết kiệm cho anh chút tiền thôi mà! Anh Kim đúng là xấu tính quá đi!

"Được, em nghe anh. Anh muốn dẫn em đi đâu thì dẫn. Anh là anh trai em, anh có quyền, được chưa?"

Kim Thái Hanh cười đắc ý. Được, được chứ, quá được luôn là đằng khác. Em trai nên nghe lời anh như vậy thì mới ngoan.

"Được rồi, ông cụ non ơi. Ông đừng có trưng cái bộ mặt đấy, làm như tôi chọc ông không bằng."

"..."

Rốt cuộc ai mới là anh vậy? Trông anh Kim còn trẻ con hơn cả cậu. Đừng nói sau này cậu lại phải chăm ngược cho anh đấy nhé. Không được đâu, người ta mới có 12 tuổi thôi đó!

Điền Chính Quốc ra sức dùng ánh mắt để ám hiệu cho Kim Thái Hanh. Anh không được như vậy, em không muốn chăm anh đâu! Em mới là người cần được chăm sóc!

"Sao nhìn anh như vậy?"

"..."

Anh không hiểu ý cậu sao? Điền Chính Quốc đành mở miệng giải thích cho anh.

"Anh Kim, sau n-"

"Cậu Hanh, đã đến giờ cơm tối. Tôi thấy cậu không khỏe lắm, chúng ta đến nhà hàng của bà Hai ăn được không ạ?"

Chú Phúc từ trên lầu bước xuống, vừa đi vừa nói.

"Được ạ, cháu cũng định như vậy. Chú ra lấy xe đi, cháu và Chính Quốc sẽ ra sau."

"Vâng ạ."

Chú Phúc đi thẳng ra garage lấy xe. Trong nhà, Kim Thái Hanh dẫn Điền Chính Quốc lên phòng, lấy từ trong tủ ra một cái áo trắng.

"Đây, em thay chiếc áo này. Áo của em hơi cũ rồi."

"À vâng."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn đi thay áo. Cậu cũng không hỏi gì nhiều. Lúc thay đồ, cậu tranh thủ nhìn phòng của anh vài cái. Nơi đây không rộng lắm nhưng bố trí của căn phòng khiến nó trở nên thoáng hơn. Thiết kế trong phòng đều là tối giản, hơn nữa cũng rất sạch sẽ.

"Em thay xong rồi."

"Vậy đi thôi."

Hai người xuống garage. Chú Phúc đã đứng đó, chờ họ. Thấy hai cậu chủ nhỏ của mình vừa xuống, chú ta nhanh tay mở cửa sẵn để cả hai bước vào.

"Cảm ơn chú ạ."

Chú Phúc chỉ cười. Nếu là cậu Hanh thì cậu ấy chẳng bao giờ nói vậy đâu. Vẫn là cậu Quốc nhỏ tuổi lễ phép khiến người ta vui lòng.

Chiếc xe lăn bánh, rất nhanh đã đến nơi. Ba người xuống xe.

"Ôi chao, cơn gió nào lại đưa được cháu trai của ta đến đây vậy? Thật là hoan hỉ quá!"

Một người phụ nữ trạc tuổi bước ra. Bà mặc một chiếc đầm ôm màu rượu vang, cổ chữ V, tà bắt chéo. Cầm chiếc quạt lông vũ trên tay, bà đến chỗ của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc nhìn thấy bà, trong lòng thoáng ngưỡng mộ một phen. Vị này có phải là phu nhân giống trong ti vi cậu hay thấy không? Trông bà sang trọng thật đó! Mặc dù khuôn mặt đã hằn dấu vết của thời gian nhưng cậu vẫn mơ hồ nhìn ra được nét đẹp vốn có của bà. Đúng là khí chất của người giàu mà!

"Bác Hai có phải ăn diện hơi quá rồi không? Mặc dù là bà chủ cũng đâu cần phải mặc đầm dạ hội chứ?"

Còn cầm cái quạt đầy lông nữa.

Người phụ nữ khép chiếc quạt lại, dùng nó gõ lên mu bàn tay mình, như để thể hiện sự khiếu nại. Bà đáp Kim Thái Hanh.

"Thằng bé này! Đây là nhà hàng kiểu Pháp đó, không phải ta nên sang trọng một chút sao? Như vậy mới tạo được bầu không khí cho khách hàng."

"Với cả, đây cũng là phong cách thường ngày của ta, có gì đâu mà quá đáng chứ? Con vẫn hay thấy ta mặc như thế này đó thôi."

Nói vậy nhưng bà vẫn quay sang chỗ khác, tránh làm mất mỹ cảm của cháu mình. Vừa nhấc chân quay sang trái, bà liền thấy một cậu bé nhỏ đứng cạnh Kim Thái Hanh.

"Ô, đây là cậu bé mà con nói sẽ nhận nuôi sao? Dễ thương thật đó!"

Bà khuỵ gối xuống nhìn Điền Chính Quốc. Cậu cũng hơi lúng túng.

"Cậu bé, con tên là gì?"

"D-dạ, con tên Điền Chính Quốc ạ!"

Đại phu nhân nhà họ Kim nhìn thấy phản ứng của cậu liền nở một nụ cười, rất dịu dàng. Bà đưa tay lên sờ đầu cậu.

"Điền Chính Quốc, tên đẹp lắm."

"Cảm, cảm ơn phu nhân ạ!"

"Haha, phu nhân gì chứ. Cháu gọi ta bác Hai là được rồi, gọi theo vai vế của Thái Hanh đấy."

Điền Chính Quốc ngượng ngùng gãi đầu. Cậu biết rồi, vậy sau này anh Kim gọi người khác như thế nào thì cậu sẽ gọi tương tự.

Kim Thái Hanh đã sớm vào trong, chọn bàn có view đẹp nhất. Anh ngồi đấy, chờ bác của mình dẫn Điền Chính Quốc vào. Anh thừa biết cậu em của mình sẽ thu hút bác Hai nên mới vào trước, dù gì anh đứng đó cũng chẳng làm gì. Nhưng phải công nhận rằng thông tin của bác Hai nhanh thật đấy. Anh mới nói chuyện nhận nuôi Chính Quốc cho ông bà nội lúc trưa thôi mà giờ bác anh đã biết rồi.

"Kim Thái Hanh, con đi vào sao không nói ta tiếng nào thế? Con xem ta thành không khí rồi à?"

Kim Thái Hanh đang xem menu, nghe xong anh cũng chả ngẩng đầu lên nhìn bác mình.

"Không phải do bác cứ đứng xem Chính Quốc sao? Lúc con đi đã báo một tiếng rồi mà, do bác không để ý thôi."

"..."

Có à? Từ khi nào mà bà lãng tai rồi vậy? Bà nhìn sang Điền Chính Quốc, ý hỏi cậu có nghe không. Điền Chính Quốc lắc đầu, cậu không nghe thấy. Bà chủ thầm đỡ trán, bà cũng không thèm đôi co với cháu mình làm gì.

"Bà Hai và cậu Quốc cùng ngồi vào bàn luôn đi ạ. Chúng ta dùng cơm chung."

"Được."

Bà dắt Chính Quốc sang chỗ Kim Thái Hanh. Bà để cho cậu ngồi gần mình để tiện nói chuyện với cậu. Bốn người ngồi trong chiếc bàn nhỏ, gọi món.

Những việc như gọi món này Điền Chính Quốc không rành. Cậu rất dễ ăn nên ai gọi gì cho cậu cũng được.

Trong lúc chờ món, Điền Chính Quốc nhìn ngóng xung quanh. Cậu nhìn bên trong nhà hàng trước. Cậu thấy trên tường có hai dòng chữ rất sáng.

Nhà hàng kiểu Pháp.

"Vanter."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC