Chap 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Thằng cún con này, đã bảo bao nhiêu lần rồi hả? Sao không đem cháu dâu cho ông bà gặp mặt – Ông lão giận dỗi

Phải, hiện giờ Taehyung đang ở tại ngôi nhà với vườn hoa anh đào trước cửa. Hai tháng này anh vẫn đều đặn đến đây thăm ông bà, anh xem ông bà như là người thân mà đối đãi, một phần vì muốn ông bà cảm thấy ấm áp như sống với con cháu, một phần anh cũng muốn làm tròn chữ hiếu mà anh đã bỏ lỡ với cha mẹ anh.

Ông bà cũng rất thích anh và cũng xem anh như con cháu trong nhà, thậm chí còn đặt biệt danh 'cún con' cho anh nữa. Lúc đầu anh rất xấu hổ, đường đường là tổng giám đốc nổi tiếng sắt đá, lạnh lùng mà lại có biệt danh như thế thì còn gì là hình tượng nữa chứ? Anh cố gắng thuyết phục để ông bà đổi lại thì chỉ nhận được câu nói tỉnh bơ của ông:

_Cháu không thích tên 'cún con'? Không sao cả, ông còn rất nhiều tên hay nha, như là 'heo con', 'gà con', 'khỉ con' ...a mà 'khỉ con' có vẻ lạ và hay, cũng hợp với cháu nữa, cháu thấy sao?

Anh chỉ có thể nhìn ông trân chối và đổ mồ hôi lạnh. 'Khỉ con'? Thật muốn xỉu, thôi thì lấy tên 'cún con' có vẻ hay hơn.

Mỗi lần đến đây là y như rằng sẽ có hai việc chính mà anh cần làm, một là ăn cho bằng hết đống thức ăn mà ông bà chuẩn bị kiêm luôn việc nhận xét và hai là trả lời cho câu hỏi về 'cháu dâu', nếu anh trả lời hờ hững quá thì bị ông bà chê là khó chịu, lạnh lùng còn nếu anh trả lời nhập tâm quá thì lại bị ông bà giận dỗi là có người yêu quên ông bà, hazz, thiệt là nhức đầu a ~~

Như lúc này đây, ông bà đã hỏi không dưới năm lần về việc anh không đem cậu đến gặp mặt.

_Không phải là cháu không đem ạ, mà là bây giờ lịch học của em ấy khá dày ạ, nên chưa có thời gian, em ấy cũng muốn đến nhưng không hiểu sao dạo này sức khỏe em ấy hơi yếu nên không đi xa được ạ- Anh ỉu xìu nói

Nhắc đến anh lại thấy ấm ức, biết vậy anh đã không cho cậu đi học lấy bằng làm bánh gì gì đó rồi, cậu nói tuy là cậu biết làm bánh, cũng có nhiều công ty mời nhưng chẳng có gì chứng minh cả, cậu không muốn sau này người ta lại lấy điều này ra làm lý do chèn ép. Anh thấy cũng có lý nên đồng ý với cậu, nào ngờ cũng tại việc này mà thời gian anh gặp cậu càng ngày càng ít, thậm chí có những ngày anh không được nói chuyện với cậu câu nào. Còn nữa, cái này mới làm anh ức chế, đó là ngay cả việc XY cậu cũng han chế anh luôn, nào là nói cậu mệt mỏi, nào là nói ngày mai cậu phải lên lớp sớm, vân vân mây mây, làm anh chỉ có thể ôm người đẹp trong lòng mà không thể làm gì được, thật là khóc không ra nước mắt!!

Nhưng anh cũng để ý thấy dạo gần đây cậu rất hay mệt mỏi, ăn uống cũng không thấy ngon miệng, còn hay ói mửa nữa. Anh bảo cậu đi khám thì cậu không chịu, nói là sợ mùi bệnh viện. Anh lại nói muốn mời bác sĩ đến là cậu lại nói là sợ kim tiêm. Hazz, thật là hết cách với cậu. Nhưng sao anh lạ chiều cậu thế không biết, chỉ cần cậu nói là anh không cách nào từ chối nổi, không biết gọi anh là quá thương cậu hay dại trai nữa. (là dại trai đó con^^)

_Cháu dâu sao thế? Bị bệnh à- Bà lão lo lắng nói

_Em ấy chỉ là học quá nhiều nên hơi mệt mỏi thôi ạ, ông bà đừng lo lắng- Anh trấn an hai người

_À, vậy cháu nên mua gì đó tẩm bổ cho thằng bé, mà thôi để bà xuống nấu chút canh gà và một ít món dinh dưỡng để cháu mang về cho thằng bé- Bà lão nói rồi hì hục xuống bếp nấu.

Hai ông cháu chỉ biết lắc đầu ngao ngán, bà lão luôn như vậy, cái chữ 'một ít' thật là làm cho cả năm người ăn còn dư nữa, thật là muốn dưỡng thành heo mà!

_Nè, chỉ còn hai ông cháu, cháu nói thật đi, có phải đang bị ức chế, đúng chứ?- Ông lão cười gian

_Ức chế? – Anh khó hiểu

_Còn làm bộ, đã bao lâu rồi cháu không làm chuyện đó với cháu dâu rồi?- Ông lão cười nói

_Ch...cháu...ông này, sao lại hỏi những chuyện đó chứ?- Anh đỏ mặt nói

_Haha, thằng nhóc này, còn xấu hổ gì nữa chứ, nói xem nào – Ông lão tò mò

_Dạ...- Anh ngập ngừng

_Hả?

_Hai ạ- Anh lí nhí nói

_ Hai ngày sao?- Ông lão hỏi

_Dạ hai tuần ạ- Anh thở dài nói

_Cái gì? Hai tuần? Cún con này, cháu là thánh nhân sao, có thể nhịn được hai tuần, hay là cháu mắc bệnh khó nói- Ông lão ngạc nhiên nói

_Ông này, cháu thì bị gì chứ, bình thường cả, chỉ tại em ấy mệt mỏi nên cháu mới không làm ạ- Anh buồn rầu nói

_Vậy mỗi lần như vậy là cháu làm thế nào? Đi tắm nước lạnh sao?- Ông lão hỏi

_Vâng ạ- Anh cúi đầu nói

_Hazz, tội nghiệp, nhưng mà cũng đáng mặt đàn ông lắm- Ông lão khen ngợi

Anh không nói tiếp mà chỉ hướng mắt nhìn xa xăm, anh ước gì mình đồi bại một chút, đê tiện một chút, hazz, nhưng mà thôi, nếu cậu không muốn thì anh không ép, anh không muốn làm cậu tổn thương.

' Kookie à, anh nhớ em quá'

---Tại lớp học làm bánh cao cấp---

''Hắt xì, hăt xì ''

Jungkook hắt xì hai cái, người ta nói hắt xì một cái là có người chửi mình, hắt xì hai cái là có người nhớ mình, ai đang nhớ cậu vậy ta? (tk chồng con chứ ai nữa^^)

Hiện tại cậu đang ra sức học làm bánh để lấy bằng. Lúc trước, việc bằng cấp này không ảnh hưởng đến cậu, có cũng được, không có cũng chẳng sao, dù gì thì tài năng của cậu cũng được nhiều người biết đến.

Nhưng từ khi yêu anh, cậu lại nghĩ đến vấn đề này, dù gì anh cũng tốt nghiệp loại ưu trường nước ngoài, còn cậu tuy có tài nhưng chẳng có bằng cấp gì cả. Vì không muốn mọi người lấy lý do này để cười nhạo rằng tổng giám đốc Kim Taehyung nổi danh lừng lẫy mà lại yêu một người giúp việc chẳng có tí địa vị nào, cậu biết anh không để ý những việc như thế nhưng cậu để ý, cậu không muốn anh mất mặt nên rất ra sức học tập.

'Taehyung à, chờ một thời gian nữa thôi, em sẽ được quang minh chính đại yêu anh rồi'

---Tại ngôi nhà có vườn hoa anh đào---

_Nè, cháu đem về cho cháu dâu tẩm bổ nhé, nhớ là không được ăn vụn, tất cả là của cháu dâu đấy- Bà lão đóng gói lớn, gói nhỏ nói

Anh tròn mắt nhìn bà chất từng món, từng món lên tay anh, đến nỗi nó sắp cao qua đầu anh thì anh mới hồi hồn mà la lên:

_Bà ơi, nhiều thế này sao em ấy ăn hết ạ?

_Nhiều sao? Bà còn định nấu thêm mà tại không có thời gian nên làm có một ít món thôi- Bà lão tỉnh bơ nói

Anh đúng là khóc không ra nước mắt mà, đem về cậu mà thấy không biết trở thành dạng gì, có khi nào ngất xỉu tại chỗ không?

_Thôi, cháu mau về kẻo trời tối, nhớ là dặn cháu dâu ăn hết nhé- Bà lão dăn dò

_Vâng- Anh khó khăn nói

Vẫn như thường lệ, chào tạm biệt anh là những cái hôn trên trán và cái nhìn luyến tiếc của ông bà. Nhìn ông bà như vậy anh vừa cảm thấy không nỡ, vữa cảm thấy ấm áp và cũng hạ quyết tâm một ngày gần nhất sẽ đem cậu ra mắt với ông bà cũng như tính chuyện cưới hỏi.

Thật ra anh đã chuẩn bị hết rồi, chỉ còn đợi cậu học hết khóa học nữa thì anh sẽ cầu hôn cậu, sẽ chính thức rước cậu về. Chỉ nghĩ đến thôi là anh thấy hưng phấn rồi, nhìn bầu trời hoàng hôn cũng thấy đẹp lạ.

Đúng vậy, bầu trời hoàng hôn thật sự rất đẹp, bởi vì nó mang đến cho người ta cảm giác bình yên và tĩnh lặng. Nhưng đâu ai biết được khi hoàng hôn qua đi là một trời đêm đầy sao xuất hiện hay là một màn đêm tăm tối che phủ tất cả?

P/s: sắp có biến rồi, mọi người hãy sẵn sàng nhé ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net