Chap 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_À mà Taehyung này, anh cũng mới thuê người giúp việc đấy- Jhope bỗng cười nói

_Ừ, vậy sao- Taehyung có vẻ không quan tâm nói

_Ya!! Thái độ như vậy là sao hả?- Jhope nổi cáu

_Không có gì, có phải người đó tên Park Jimin đúng chứ?- Taehyung nhướng mày nói

_Ừ, đúng rồi, sao em biết?- Jhope ngạc nhiên hỏi

_Đã điều tra- Taehyung thản nhiên nói

_Ya!! Sao em điều tra người của anh- Jhope lại nổi đóa

_Người của anh?- Taehyung hỏi

_À...ừm...không phải, là người giúp việc của anh- Jhope lắp bắp nói

_Tại cậu ấy liên quan đến người của..., à không , người giúp việc của em- Taehyung cũng lắp bắp nói

_Liên quan? Anh chỉ điều tra được cậu ấy có sống chung với người tên Jeon Jungkook, không lẽ chính là Jungkook ở dưới nhà hả?- Jhope trợn mắt hỏi

_Ừ, là cậu ta, không lẽ anh điều tra mà không coi hình hả?- Taehyung nói

_Anh có, nhưng chỉ coi hình của Jimin thôi, không ngờ người sống chung với em ấy lại đẹp như vậy, thì ra đã có người yêu rồi- Jhope lẩm bẩm

Taehyung pov:' Ông anh này, vẫn không bỏ cái tật, mỗi lần có chuyện không vừa ý lại lẩm bẩm một mình, nhìn như đứa con nít ấy, nhìn thấy ai lại nghĩ ông anh chính là đại ca của giới hắc bang chứ''

Đúng vậy, Jhope chính là đại ca của giới hắc bang Seoul, là người nắm trong tay mạng sống của người khác, đừng nhìn bề ngoài của anh luôn luôn rạng rỡ tươi cười thì lầm, người đắc tội với anh thì đừng hòng sống qua ngày mai (giống thần chết z ba!!!). Nụ cười thường ngày của anh có mấy cái là thật lòng chứ, chỉ là để ngụy tạo thôi, anh chỉ để mặt thật của mình cho người mà anh tin tưởng, và Taehyung là một trong những người đó.

Thật ra, việc gặp Taehyung cũng chính là tình cờ. Khi đó, anh đang đứng trên một đỉnh núi cao, và phía trước anh chính là vực thẳm, không phải anh tính tự tử đâu, chỉ là anh muốn đứng ở nơi có gió mạnh , anh muốn gió cuốn đi hết những nỗi đau trong anh. Anh cũng từng có một gia đình êm ấm, có cha, có mẹ yêu thương, nhưng chỉ trong một đêm thì tất cả đã biến mất như một giấc mộng.

Anh còn nhớ rất rõ ràng cái đêm hôm ấy, mấy chục tên áo đen xông vào nhà, chúng giết hết những người mà chúng thấy không phân biệt già trẻ, gái trai. Anh còn nhớ cha mẹ anh đã cố gắng đưa anh ra cửa sau mà chạy thoát. Anh còn nhớ cha anh đã bảo mẹ ôm anh chạy hướng khác, còn chính mình thì đánh lạc hướng bọn đằng sau. Anh còn nhớ mẹ đã ôm anh chạy một đoạn nhưng lại lo cho cha nên đã quay lại. Anh còn nhớ mình đã chứng kiến tận mắt bọn chúng đâm thẳng vào tim cha anh. Anh còn nhớ mẹ đã bịt miệng ngăn tiếng thét của anh rồi núp vào một gần đó. Anh còn nhớ thân hình mình đã run run theo từng tiếng nấc của mẹ. Anh còn nhớ ngày hôm sau khi mẹ bảo anh núp trong cái hang gần đó còn chính mình thì trở lại để đem xác cha anh về, thấy lâu quá nên anh đi tìm và thứ anh nhìn thấy chính là cha mẹ anh nằm chung một chỗ và đã không còn hơi thở. Anh chỉ biết đứng chết chân tại chỗ, anh muốn khóc lắm nhưng không thể rơi một giọt nước mắt nào, chỉ biết đứng đó thôi.

Và đúng lúc đó có một đám người đi ngang, cậu thấy bọn họ cũng mặc đồ đen giống đám người đêm qua, cậu xông đến đánh bọn chúng, nhưng chỉ với cậu bé 7 tuổi thì có thể làm gì chúng. Một tên trong bọn muốn giết chết cậu thì đại ca của bọn chúng lên tiếng:

_Cậu bé, có muốn trả thù không? Trả thù đám người đã giết cha mẹ cậu

_Không phải là các người sao?- Anh hét lên

_Không phải, cậu tin cũng được, không tin cũng được, nhưng việc Wangsung này làm thì tôi sẽ nhận, nhưng việc tôi không làm thì đừng hòng đổ lên đầu tôi- Wangsung nói

Anh nhìn sâu vào mắt người đó và thấy được sự kiên định và chân thành, sau đó cậu nhìn xác cha mẹ mình, rồi cậu nói:

_Tôi muốn trả thù cho cha mẹ, xin ông giúp tôi- Anh ngước lên kiên định nói

_Được- Wangsung cười hài lòng

Từ đó anh được huấn luyện làm sát thủ, và sau 20 năm anh đã trở thành đại ca giới hắc bang do Wangsung để lại bởi anh là một trong những sát thủ giỏi nhất và cũng chính là người mà Wangsung tin tưởng nhất, và hắn đã đề cử anh vào vị trí đó khi hắn qua đời. Trong suốt thời gian 20 năm đó, anh đã điều tra được đám người áo đen hôm đó chính là những xác thủ được thuê để giết cả nhà anh, và người thuê họ chính là công ty đối thủ của gia đình anh. Anh đã tự mình giết chết đám sát thủ năm đó, còn cái gia đình kia anh đã hành hạ họ sau đó mới một nhát đâm thẳng vào tim từng người như cái cách mà họ đã đâm vào tim cha anh. Anh biết không nên giết người vô tội nhưng anh đành phải chấp nhận và khi đó anh biết mình đã bước một chân vào cánh cửa địa ngục rồi.

Hôm anh lên núi cũng chính là ngày giỗ của cha mẹ anh, mỗi lần đến ngày này thì anh lại nhớ đến đêm định mệnh đó. Không chịu nỗi đau thương nên anh đã leo lên đỉnh núi để đón từng đợt gió lạnh, anh muốn gió sẽ xóa bớt nỗi đau trong anh, bỗng anh bị một luồng sức mạnh kéo trở lại và ngã xuống. Chưa kịp định thần thì bị mắng:

_Ya!! Sao ngu ngốc vậy hả? Chuyện nào cũng có cách giải quyết. việc gì phải tự tử chứ?

Anh ngước lên và thấy chính là một cậu nhóc khoảng 16, 17 tuổi.

_Sao cậu biết là tôi tự tử chứ, tôi chỉ đứng đón gió thôi mà- Anh cười nói

_Hả? Không phải tự tử sao,...haha, xin lỗi- Người đó cười gãi đầu rồi quay đi

_Khoan đã, cậu tên gì?- Anh hỏi

_Em tên Taehyung, xin lỗi đã làm phiền anh- Taehyung cúi đầu nói

_Tôi tên Hoseok, cậu gọi tôi là Jhope cũng được- Anh cười cười nói

Anh và cậu nói chuyện với nhau, nhưng thật không ngờ hai người càng nói càng ăn ý, như thể đã quen nhau lâu rồi. Anh rất thích nụ cười của Taehyung, nụ cười hồn nhiên và trong sáng, như thể không gì có thể vấy bẩn nụ cười đó. 

Nhưng anh đã không còn thấy nụ cười đó nữa khi tai họa đã ập đến gia đình Taehyung, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, từ một cậu ấm trở thành kẻ trắng tay, từ một người có gia đình sung túc trở thành trẻ mồ côi. Nhìn thấy một Taehyung không còn tiếng cười, anh cảm thấy như nhìn thấy chính mình vào cái ngày ấy.

Vì thế, anh tự hứa với lòng mình là phải bảo vệ Taehyung, phải làm những điều tốt nhất cho Taehyung, như một cách an ủi cậu ấy, cũng như một cách an ủi anh, anh không muốn Taehyung đi theo con đường mà anh đã đi, con đường địa ngục.

Nhưng giờ đây, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cậu, anh lại đau lòng, dù anh đã cố gắng đến mấy cũng không cứu nổi nụ cười trong sáng kia.

''Taehyung, anh tin sẽ có một người xuất hiện đem em về như ngày xưa, đem lại nụ cười đáng có trên môi em. Taehyung, anh thật sự muốn thấy lại nụ cười ấy''

P/s: Mọi người không đọc nhầm fic đâu nha, vẫn là Vkook nha, Hốp và V như anh em thui, đừng hiểu lầm tội nghiệp mình....=)))))))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net