9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này bông hoa nhỏ, mau lại đây làm mặt trăng ấm áp trong lòng anh đi.
.
.
.
.
.

Dạo này, tâm trạng Jungkook thực tốt. Tỉ dụ như hiện tại đã không còn mè nheo đòi Jimin trốn viện như lần trước, chỉ loanh quanh trong phòng và chăm sóc "Jungkook nhỏ". "Jungkook nhỏ" chính xác là một chùm hoa cúc họa mi hay còn gọi là hoa cúc dại.

Khoảng một tuần trước....

"Anh hai!!!"

"Không."

"Hức... Anh hai không thương Kookie nữa hả?" Mắt Jungkook rưng rưng, nước mắt chực chờ sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

"Em đừng có bướng. Anh hai thương em mới không cho em đi. Em xem bây giờ em đòi đi Busan, xa như thế mà em lại bị bệnh không thể đi. Nghe lời anh, khỏi bệnh anh hai đưa em đi nha, ok?"

Jimin cũng muốn khóc đến nơi. Tính Y vốn thương em nhưng bệnh tình lại không cho phép nó đi xa đành phải năn nỉ nó. Nhìn cái khuôn mặt nó kìa, ai nỡ không cho em đi đâu huhu.

"Không chịu đâu. Anh bắt em nằm đây cả tháng rồi, em khỏe phè cả mỡ rồi nè."

"Phè chỗ nào hả? Ốm như thế chả chịu ăn còn đòi đi chơi hả?" Jimin trừng mắt với đứa em, nhìn thằng nhóc ốm yếu chẳng chịu ăn uống là anh thấy nan giải rồi.

"Anh hai~~~"

"Đừng có như vậy. Em nghe anh đi có được không?" Jimin mếu máo không dám nhìn thẳng vào hai con mắt to tròn đen láy lay động lòng người kia mà năn nỉ. Chỉ thiếu nước chưa quỳ xuống cúi đầu van lạy mà thôi.

"Jungkookie!"

Taehyung bước vào phòng, thấy cảnh trước mặt trông buồn cười không chịu được liền giải vây cho thằng bạn.

"A... Taehyungie!"

Jungkook nghe giọng anh, hớn hở ngó ra ngoài. Hôm nay là ngày Taehyung đi công tác về. Cả tháng không có Taehyung đến thăm nên em mới mè nheo Jimin như vậy đó. Giờ thấy người ta rồi thì tíu tít với người ta, bơ luôn cả Y. Jiminie buồn kinh, Jiminie nhớ Hoseokie ghê gớm.

"Park Jimin, cậu rảnh rỗi sinh nông nỗi công ty đầy việc không về giải quyết lại chạy đến đây à?"

"Ôi thôi, tổng tài của tôi ơi, tôi biết lỗi rồi mà." Không phải cậu cũng thế mà còn nói tôi à?

"Thôi Taehyung, cậu ở đây với nó đi. Chiều có cuộc họp nhớ đến đúng giờ. Còn bây giờ tôi phải đi an ủi tâm hồn bé nhỏ yếu đuối của tôi đây." Đã trốn việc thì trốn cho chót.

"..."

Taehyung đến bên cạnh giường Jungkook, tay cầm một chậu cây nhỏ đặt lên chiếc tủ nhỏ cạnh giường.

"Cái này... quà của em, Jungkookie."

"Cái này... là gì thế a? Dễ thương thật đấy."

"Chậu hoa sao ạ? Cây này là cây gì trông quen lắm?"

"Là loài Jungkookie thích đó."

"Hoa cúc dại sao? Trồng trong chậu luôn á?"

Jungkook tròn mắt thích thú đem chậu hoa ngắm lên ngắm xuống, tay còn chọt chọt lên mấy chiếc nụ mới chớm được một tẹo trông đáng yêu vô cùng. Taehyung "ừ" một cái, nhìn em vui vẻ khiến tâm tình anh cũng thoải mái lên không ít. Cả tháng đi công tác xa, không thể tới thăm Jungkook nên Taehyung thấy nhớ em vô cùng. Anh đặt tay lên đầu em xoa xoa vài cái ôn nhu hỏi.

"Cả tháng không gặp Jungkook có nhớ anh không?"

"Nhớ chứ. Nhớ anh lắm luôn nè."

Jungkook nghe anh hỏi liền dứt khoát trả lời, tay dang ra hết mức ý muốn bảo "em nhớ anh nhiều thế này này".

"Nghe anh Jimin bảo Jungkookie không nghe lời, cứ đòi đi chơi suốt ngày."

"Ơ... Không phải. Tại em chán chứ bộ." Đôi má phồng lên phản bác.

Anh đưa tay nhéo đôi má của em sủng nịnh xoa xoa vài cái. Xúc cảm rất tốt a.

"Anh tặng em chậu cây này, tuần sau anh bận việc công ty nên không thể thường xuyên tới. Khi nào rảnh liền đưa em đi chơi, chịu chứ?"

Nhìn khung cảnh màu hồng bên trong, Hoseok có chút kì thị nhìn sang Jimin bên cạnh.

"Em có chắc tụi nó không phải như tụi mình không thế? Nhìn chỗ nào cũng thấy giống người yêu."

"Đấy. Tụi này cứ cho em ăn cẩu lương như thế, chắc em sẽ mập lăn quay mất."

"Không sao, có lăn quay anh cũng rước."

Vừa dứt câu liền bị Y cho một cú đánh vào đầu. Hoseok nhăn nhó.

"Trời ơi em yêu... anh làm bác sĩ mà vợ cứ đánh thế lỡ anh quên dao trong bụng bệnh nhân thì làm sao?"

"Đáng."

---

"Jungkook!!!"

Nghe tiếng gọi, Jungkook quay người lại cười một cái rồi tiếp tục ngắm chậu cây nhỏ.

"Anh hai không đi làm à?"

"Cái thằng nhóc này!"

Jimin nghe em hỏi, cốc đầu em một cái làm Jungkook nhăn nhó phụng phịu.

"A đau!"

"Nhìn em kìa suốt ngày cứ nhìn chằm chằm cái cây không biết chán. Nhìn hoa nhớ người hả?"

"Ừm."

Jimin sốc nhẹ. Trời ạ... đoán đại cũng trúng hả? Chắc mai Y phải đi chơi xổ số quá.

"Này, em thích Taehyung sao không nói chuyện với nó đi? Ở đây ngồi thần người ra có ích gì."

Jungkook nghe xong chỉ cười cười cho qua. Em chọt chọt chiếc nụ tim tím trả lời Y.

"Lỡ anh ấy không thích em thì sao? Người em bệnh tật thế này sẽ phiền lắm."

"Thằng nhóc này..."

Jimin bất lực nhìn em, em trai Y rất ngoan nhưng thực cứng đầu. Nói gì cũng không nghe theo nên đành để vậy. Cánh cửa mở nhẹ, Jimin thấy Taehyung bước vào cũng quay lại nói Jungkook vài câu rồi ra ngoài. Trước khi ra còn trừng mắt nhìn Taehyung kiểu 'cậu dám làm gì em trai tôi, tôi cho cậu ngắm đít gà'.

Jungkook thở dài nhìn những bông hoa chưa chịu lớn rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện. Tự nhiên nhớ đến nụ cười của Taehyung hôm đi chơi. Kim Taehyung có vẻ ngoài tuấn tú nếu không muốn nói là đẹp muốn bức người làm bậy lại là người có học thức cao rộng, chủ cả một tập đoàn lớn, tính tình nhã nhặn cũng rất lịch sự tuy là có chút lầm lì ít nói nhưng qui chung vẫn là người đàn ông lý tưởng của ai nhỉ? Của Jungkookie đó. Hoseok có nói Taehyung thường không hay cười, mỗi khi cười liền làm hắn muốn đấm đơn giản vì cái cười khinh đó của anh thực ngứa mắt ghê gớm. Jungkook lại không nghĩ vậy, Taehyung mỗi khi cười trông rất đẹp. Anh nhìn vô tư hơn, thoải mái hơn và có một chút xíu dễ thương theo lời của Jungkook. À không... Jungkook nghĩ là rất rất dễ thương.

"Nghĩ gì đấy?"

Bên tai vang lên giọng trầm ấm quen thuộc, Jungkook cong mắt cười miệng theo phản xạ mà gọi "Taehyungie~".

"Anh đây."

"Anh xem nè. Nó sắp nở thành hoa rồi, em háo hức quá."

"Háo hức cũng không thể chỉ suốt ngày ngồi yên một chỗ bỏ bữa như thế."

"Em vẫn ăn cơ mà."

Bị anh nói làm chột dạ, Jungkook bĩu môi lí nhí. Taehyung nhéo chiếc mũi xinh xắn của em.

"Em nhìn em xem, gầy như vậy, sẽ rất xót."

"Xót gì cơ?"

"Xót tim anh."

Anh đem cặp lồng mình cầm theo đặt lên bàn kéo của giường bệnh mà không để ý hai bên má Jungkook đã thành mảng đỏ hồng ưng ửng.

"Mau ăn đi."

Jungkook ngơ ngác nhìn cặp lồng trước mặt rồi nhìn anh bên cạnh đang đem mấy cái hộp sắp xếp ra bàn.

"Gì thế ạ?"

"Thằng nhóc này, em nhìn mà không thấy sao? Cơm này, mau ăn."

"Anh làm ạ?"

Taehyung không nói chỉ "ừ" một tiếng rồi ngồi bên cạnh nhìn em. Em nghe anh nấu cho em ăn liền vui vẻ cầm thìa ăn cơm.

"Anh ơi, canh kimchi ngon quá. Anh mau ăn cùng em đi."

Anh ngồi bên cạnh kéo cong khóe môi, xoa đầu em bảo mau ăn đi anh ăn rồi.

Sau khi Jungkook đã ăn uống no nê liền kéo anh lên tầng thượng.

"Lên đây làm gì?"

"À, muốn tự tử mà chết một mình buồn lắm nên rủ anh đi chung cho vui á."

Taehyung bật cười. Sau đó đi lại cho lan can quay lại đưa tay về phía em.

"Mau lên. Chúng ta đi."

Jungkook sợ hãi giải thích rằng mình đang đùa. Vì tưởng đùa chút cho vui thế mà anh lại hùa theo. Jungkook chạy lại chỗ bên cạnh Taehyung, ngước mắt lên trời cảm thán.

"Woa... nhiều sao chưa này. Taehyungie, trăng hôm nay cũng rất đẹp."

Taehyung "ừ" một cái, dời ánh mắt sang người bên cạnh, vô thức một cách có chủ ý thốt ra một câu nói.

"月 が きれい ですね?"

🌱: Ngày hôm nay vào năm 13 nào đó, Taekook đã gặp nhau lần đầu tiên đó.
\('v'\)~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC