Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Story by Mạn Tình

➻➻➻➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Em muốn hỏi phần tư liệu và những bức ảnh đó anh từ đâu mà có vậy?" Kim Taehyung cũng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.

Jung Hoseok cũng lường trước được là anh sẽ hỏi câu này, thở dài nói: "Phần tư liệu viết chữ là do anh tích góp trên mạng cho em. Sự việc đã xảy ra gần một trăm năm, lục lọi cũng chẳng dễ dàng gì, hơn nữa mấy năm đó còn chưa thịnh hành internet nữa chứ. Còn về phần ảnh, nói thật, khi anh thấy bức ảnh kia anh cũng giật mình giống như em vậy, thậm chí còn không tin vào mắt của mình."

"Em còn tưởng là photoshop cơ." Kim Taehyung nửa đùa nửa thật để giảm sự kỳ dị trong lòng mình, "Thế nguồn gốc của mấy bức ảnh đó là từ đâu vậy anh?"

Dứt lời, Kim Taehyung phát hiện ánh mắt của Jung Hoseok chợt lóe lên một tia quái dị không hiểu được.

Jung Hoseok nói: "Này... Thật sự anh cũng không biết nữa, khi anh đang điều tra thì nó tự dưng xuất hiện trong máy của anh. Mà nếu không nhờ có nó thì anh cũng không có đầu mối đâu mà tích góp được nhiều tư liệu như vậy."

"Tự dưng xuất hiện?" Kim Taehyung trợn tròn mắt, "Làm sao có thể?"

"Anh cũng không dám tin đâu, nhưng nó hiện ra trước mắt anh." Jung Hoseok rùng mình, "Lúc đó anh đang dùng địa chỉ mà em đưa để hỏi vài người bạn, máy anh chợt hiện lên thông báo có một thư mục chưa mở nên anh thấy quái lạ, nhấp vào thử thì những bức ảnh này xuất hiện trong phần thư mục đó."

Nghe thế, da gà da vịt của Kim Taehyung rợn lên từng đợt, một cơn buốt giá chạy dọc theo sóng lưng của anh.

Chuyện này...

"Mà, tại sao em muốn điều tra căn biệt thự đó vậy?" Jung Hoseok đã thắc mắc vấn đề này từ mấy ngày trước.

Kim Taehyung nhíu mày, do dự không biết có nên kể chuyện của tiểu quỷ nam nhà mình cho anh Hoseok nghe không.

"Có liên quan đến thể chất đặc thù của em à?" Jung Hoseok biết bí mật của Taehyung, bởi vì có lần Taehyung đã giúp hắn đuổi một con quỷ đi.

"Vâng." Kim Taehyung gật đầu, "Trong căn biệt thự đó có một quỷ nam chết trẻ. Cậu ấy không thể rời khỏi biệt thự với khoảng cách quá dài, nếu không sẽ tan biến, mà cậu ấy lại không biết mình làm sao chết, cho nên em muốn điều tra thử xem xem có điều tra ra được cái chết của cậu ấy không." Lại không nghĩ đến sẽ kéo ra nhiều chuyện kỳ quái như thế này.

Kim Taehyung bỗng nhiên thấy đau đầu không thôi.

"Vậy em định làm gì?" Jung Hoseok không lo lắng lắm về con quỷ kia, vì thể chất đặc thù của Taehyung còn có một công dụng khác là bảo toàn mạng sống, quỷ hồn không thể làm hại em ấy. Cái anh lo lắng là những chuyện rắc rối bị kéo ra.

"Em cũng không biết nữa." Kim Taehyung ảo não thở dài, "Đã lỡ điều tra rồi, nếu mà dừng thì em cảm thấy bất an quá, nhưng nếu tiếp tục em lại sợ sẽ có thêm nhiều chuyện khác xảy ra."

Lời này cũng trùng hợp với tiếng lòng của Jung Hoseok. Cả hai nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Chợt lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Min Yoongi vẫn luôn im lặng bị bỏ quên nãy giờ vang lên: "Căn biệt thự mà hai người nói có phải là biệt thự Matthew không?"

Kim Taehyung và Jung Hoseok đồng loạt giật mình, quay đầu nhìn sang thì mới nhớ ra chỗ này còn có một người khác.

"Đàn anh biết biệt thự đó sao?" Kim Taehyung vội hỏi.

Min Yoongi không trả lời câu hỏi của Kim Taehyung mà nhìn thật sâu vào anh. Đôi mắt đen nhánh tựa vực thẳm của y giống như có thể xoáy sâu vào trong cơ thể của Kim Taehyung, xuyên qua xác thịt, nhìn thấy được linh hồn của Kim Taehyung.

Khoảng nửa phút sau, đến khi Kim Taehyung đã nhịn không được muốn đứng bật dậy thì y mới mở miệng: "Trước năm mười tuổi, cậu có ký ức hay không?"

Câu hỏi này vô cùng kỳ lạ. Đáng lẽ ra theo người bình thường thì phải hỏi: "Cậu có nhớ gì về ký ức trước năm mười tuổi hay không?" chứ không phải: "Trước năm mười tuổi, cậu có ký ức hay không?" Nghe giống như trước năm mười tuổi Kim Taehyung vốn không sống vậy.

Tuy thấy kỳ lạ, nhưng Kim Taehyung vẫn trả lời: "Năm mười tuổi em và ba mẹ bị tai nạn giao thông, mất đi trí nhớ, cho nên em không nhớ gì về chuyện trước năm mười tuổi cả." Đó cũng là nguyên nhân cái chết của ba mẹ anh.

Min Yoongi lại hỏi: "Căn biệt thự đó là do cậu tự tìm tới hay có người đưa tới?"

"Là do bạn em giới thiệu."

"Người bạn đó họ gì?"

"Họ Park ạ."

Hỏi đến câu này thì Min Yoongi không hỏi nữa, chỉ là trên khuôn mặt vốn lạnh lùng lại xuất hiện một nụ cười nhạt giống như là trào phúng, cũng giống như tự giễu.

Kim Taehyung và Jung Hoseok nghe thấy y thì thầm: "Quả nhiên là nghiệt duyên, ha ha."

"Đàn anh, anh biết chuyện gì ạ?" Kim Taehyung cau mày, có chút khó chịu trong lòng vì thái độ của đối phương.

"Không." Min Yoongi lạnh lùng đứng dậy, không đợi cho hai người bọn họ kịp phản ứng thì đã ôm sách rời đi.

"Đàn anh!" Kim Taehyung thấy người đi thì vội đuổi theo, trước khi đi cũng không quên nói với Jung Hoseok, "Em về trước, có gì liên lạc với em nhé."

"Đi đi đi." Jung Hoseok phất phất tay.

===

yeon: ai khổ như tui không =)) nửa đêm nằm chạy dl như này =)) ba rưỡi sáng rồi ó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net