32. Số 13 - Sự thay đổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng thiếu sáng, một người phụ nữ với thân hình gợi cảm đang ngồi trên giường lớn và ả ta không ngừng đung đưa đôi chân xinh đẹp của chính ả.

"Ai vừa điện em đấy?.", ả vừa chìm vào điếu thuốc vừa mơ hồ hỏi.

"Một người bạn.", Ruby đứng đối diện với ả.

"Dù là bạn tình nhưng sao tôi cứ thấy khó chịu khi em tiếp xúc với người khác thế nhỉ?.", Anthea giọng khó chịu, ả ta vùi dập điếu thuốc đỏ vào lòng bàn tay của Ruby.

Làn da non mướt bị tổn thương, từng lớp da rời đi để lộ phần thịt non đỏ hỏn bên trong, nhưng có vẻ như Ruby đã quá quen với điều này, mặt của cô ấy còn chẳng thèm biến sắc.

Bỗng cả người Ruby cúi xuống, hôn tới tấp lên đôi môi của Anthea, hai thân người phụ nữ áp sát lên nhau, họ hôn nhau đến điên cuồng.

"Chị thích em sao?.", Ruby vuốt nhẹ những lọn tóc mai vương trên gương mặt ả.

Anthea im lặng ít giây, ả cố gắng ghi nhớ lại tất cả đường nét trên gương mặt người thương. Bàn tay thon mảnh vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Ruby, ả ta lại nhẹ giọng.

"Có lẽ là vậy, chị sống cũng đã quá đau khổ rồi em à."

Bị mẹ kế bạo hành, bị vứt bỏ, từng sống trong cảnh đói nghèo, từng bị xâm hại tình dục, từng làm những điều xấu xa. Anthea là một tay sai của Richter, nếu chỉ vậy thôi thì có lẽ ả ta đã được hạnh phúc...

"Tên của chị theo tiếng Ý có nghĩa là hoa đúng không?.", Ruby lại hôn nhẹ lên hõm cổ nõn nà ấy.

"Ừm, vì chỉ là hoa nên mới bị vùi dập.", Anthea cười đau khổ.

"Không, hoa sẽ được trân trọng trong tay kẻ thưởng hoa."

"Kẻ đó lại chẳng phải là em..."

"Đúng vậy, em chỉ là một kẻ thích hoa."

"Thích là ngắm, thưởng là trân trọng...đúng không?."

"Xin lỗi..."

•soạt•, từ đằng sau, Ruby nhanh nhẹn rút ra khẩu súng ngắn, cô bóp lấy chiếc cổ trắng nõn ấy, ghì chặt khẩu súng vào đầu của Anthea.

Ánh mắt của ả ta chẳng thay đổi, không hoảng sợ chỉ đau lòng.

Nguồn sinh khí khó khăn khiến cả người ả bắt đầu mê man, ánh mắt u ám như cười như hận mà nhìn lấy thân ảnh trước mắt. Ả ta mỉm cười, nụ cười dịu dàng chỉ dành cho người ả thương.

"Tại sao lại phản bội lại Richter?.", Ruby lạnh lùng.

"Chị yêu, chị tham, chị từ bỏ.", giọng ả thì thào.

Yêu là em, tham là tiền, từ bỏ là chết.

"Lời cuối?.", ánh mắt Ruby gợn lên một làn sóng nước.

Anthea nhìn thấy đôi mắt tuyệt đẹp ấy lại đau buồn vì ả thì vui lắm, dù thương hại nó vẫn là thương. Cuối cùng thì ả ta cũng được người khác thương lấy...

Anthea mỉm cười dịu dàng, gương mặt xinh đẹp đã lấm tấm nước mắt.

"Chị yêu em..."

•đoàng•, máu bắn tung tóe, thứ chất lỏng đặc sệt ấy thấm ướt đi chăn ga trắng tinh cũng thấm ướt tâm hồn của Ruby.

Một giọt nước mắt rơi xuống đôi mắt đã tê dại. Ruby vẫn lạnh giọng.

"Tôi không yêu chị."

Không muốn vạch trần, để cho ả ta ra đi trong hoang tưởng, ra đi trong vui sướng, ra đi trong mụ mị, vậy là đúng hay sai?.

.

Mặc kệ những giọt máu tanh nồng vươn lên thân thể, Ruby dứt khoát rời đi khỏi "đóa hoa".

Vừa xoay người lại, thứ đối diện thật sự làm cho Ruby bất ngờ. Đó là một chiếc gương, tấm gương có thể phản chiếu lại tất cả mọi kế hoạch, mọi sự thật.

Rút chiếc khăn tay ra khỏi túi quần, thong thả lau đi vết máu trên đầu súng. Ruby tự ngắm mình trong gương hoặc cũng là chiêm ngưỡng đóa hoa lần cuối...

"Nhiệm vụ của tôi là tiêu diệt kẻ phản bội."

--

"Chị về rồi đây.", Ruby mở cửa bước vào nhà.

Như thường lệ, Henry vẫn đang ngồi chơi game ở phòng khách.

"Vất vả rồi."

Ruby dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gượng cười, giọng cô nhẹ nhàng hỏi.

"Chuyện về Williams đã xử lý như thế nào rồi?."

Henry vẫn không nhìn Ruby, thản nhiên đáp.

"Tôi nghĩ những người đó sẽ không đủ can đảm để nộp đơn khuyến cáo nên đã nhờ Richter gửi vài đơn kiện giả về trụ sở rồi."

"Đơn kiện giả? Nếu không có đủ tính xác thực thì nó sẽ phản tác dụng đấy."

"Cô còn nhớ người đàn ông đã thu nhận 2 đội người còn lại không? Theo như tôi biết thì ông ta là một viên chức cấp cao trong Interpol nên việc qua mặt kiểm định rất dễ dàng."

Ruby nghe đến đây thì như chết lặng, sự dịu dàng như hóa vào hư không.

"Richter chưa từng nói về chức trách của bất kỳ ai, trong công việc mọi thông tin của đối phương đều được bảo vệ, có thể nói là tin tuyệt mật."

Henry như hoảng hốt mà cũng như bình tĩnh, ánh mắt tươi sáng thường ngày biến đâu mất, anh lạnh lùng nhìn Ruby.

"Cô có ý gì đây?."

Từ nãy đến giờ từ cách xưng hô, đến phong thái, đến ánh mắt, không có một chút gì giống với Henry mà cô ấy đã quen biết cả.

Ruby siết chặt nắm tay, những ngón tay đâm vào da thịt, đâm vào lớp thịt non chưa kịp liền da.

"Tại sao em lại biết chuyện này? Richter chưa từng nói với ai về thông tin của đối tác cả."

Henry không vội đáp lời, anh âm thầm quan sát trạng thái của Ruby, từ biểu cảm đến hơi thở đều toát lên vẻ lo lắng.

"Vậy tại sao cô lại lo lắng? Tại sao lại quan tâm đến việc đó? Không phải chỉ cần ngoan ngoãn thực hiện chính xác kế hoạch trả thù của Richter là xong hay sao? Cô chỉ cần ngậm mồm lại rồi làm việc như một con robot thôi, cứ giả mù đi. Chỉ cần đạt được mục đích thì tôi có dùng cách thức dơ bẩn nào cũng không quan trọng."

Cái giọng nói chứa đầy sự mỉa mai, chê trách đó thực sự không phải là Henry!

"Chị mong em không phải là số 13.", Ruby nhẫn nhịn, cắn răng hạ giọng.

"Số 13? Lại là cái gì nữa đây?.", thái độ của Henry dần trở nên tức giận hơn.

"Hôm nay em bị làm sao vậy? Em..em không phải là một người như vậy, Henry em là ánh mắt trời của chị, em dịu dàng, tinh tế, luôn luôn mang đến năng lượng..."

Cảm xúc của người con gái như dâng đến cao trào, cô ấy nói trong sự thất vọng và đau lòng, khóe mắt đỏ cả lên.

Trái ngược với cô ấy, cậu thanh niên này lại tức giận, cậu ta cảm thấy người trước mặt thật phiền phức, thật đáng ghét.

"Mẹ kiếp.", Henry gằn giọng.

"Ngậm mồm lại được rồi. Cô là ai hả? Chỉ là một đứa con gái vô dụng lúc nào cũng càm ràm về những điều vô bổ, cô lấy cái tư cách gì mà quản thúc tôi? Người có thể sai khiến tôi chỉ có thể là ông ta mà thôi. Cô không thấy bản thân mình phiền phức à? Lúc nào cũng tỏ vẻ điềm tĩnh, cao sang trong khi con người thật thì thấp hèn và kinh tởm..."

•Chát•, năm ngón tay in đỏ trên gương mặt của Henry.

Henry bị bất ngờ đến mờ mắt, khi mà tầm nhìn rõ ràng thì trong tròng mắt anh ta chính là một ánh mắt khác. Ánh mắt giận dữ và căm phẫn.

Cả cơ thể của Henry run lên vì tức giận, từng đường gân đáng sợ nổi lên một loạt trên cổ và xương hàm của anh ta, Henry nghiến răng điên tiết.

"Cmn, mày có cái tư cách gì mà dám đánh tao hả?!."

Bàn tay to lớn và rắn chắc giơ cao lên rồi đột ngột hạ xuống với một lực mạnh đến kinh người.

•CHÁT•

Gương mặt xinh đẹp hứng trọn lấy tất cả sự phẫn nộ, dấu ấn đỏ hằn lên rõ ràng. Khóe môi của Ruby rỉ máu, ánh mắt cô như vô hồn sau khi nhận cái tát như trời giáng đấy.

Cắn chặt lấy đôi môi khiến nó rớm cả máu, dù nước mắt đã ngập trong tròng mắt Ruby vẫn cố không để sự yếu đuối trong cô trào ra bên ngoài.

Trên người của Ruby vẫn còn vũ khí, ngay lúc đó cô ấy có thể sử dụng nó để hạ bệ kẻ đã sỉ nhục mình nhưng Ruby đã không làm như thế. Dù đó không phải là Henry mà cô biết nhưng dáng vẻ đấy vẫn là mặt trời nhỏ của cô, Ruby không đủ can đảm để làm tổn thương người cô trân trọng.

Quyết định cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, mặc kệ vết thương nơi bàn tay đang rỉ máu, mặc kệ khóe môi đang đau đớn, bỏ mặc cả sự thất vọng và tức giận nơi trái tim. Người con gái ấy mang lại đôi cao gót đen tuyền của mình dứt khoát rời khỏi căn nhà.

.

Lúc mà Henry nhận được cái nhìn thất vọng từ Ruby, khi mà bóng lưng của cô biến mất khỏi không gian cũng chính là lúc đầu của kẻ thô lỗ này quằn đau dữ dội.

Như là có từng nhát búa đang bổ xuống đầu của anh ta vậy. Xé toạc lớp da, lớp thịt mà hành hạ anh ta.

Henry ôm lấy đầu mình, anh la hét như một con thú hoang. Tiếng nói khàn đặc không ngừng chửi rủa, không ngừng oán trách, không ngừng la hét...

•choang•, chiếc cốc thủy tinh trên bàn bị ném vỡ tan tành.

Đó là chiếc cốc mà Henry yêu quý nhất, đó là chiếc cốc mà Ruby đã tặng cho anh.

Bỏ mặc đống lộn xộn ngoài phòng khách, Henry khó khăn bước vào lại căn phòng. Anh tiến đến chiếc bàn làm việc, bàn tay run rẩy kéo mở ngăn tủ nhỏ.

Từ bên trong lấy ra một ống tiêm, mũi kim nhọn hoắt sáng lóe lên dưới ánh đèn.

•phập•, mũi kim đâm mạnh vào vùng da ngay cánh tay, lực tác động mạnh đến nỗi bật máu.

Rút ống tiêm ra khỏi cơ thể, thần trí của Henry bắt đầu mê man không rõ ràng, anh loạng choạng bước về hướng giường ngủ. Ánh mắt mơ màng như một kẻ tâm thần và rồi...

•rầm•, cả thân người to lớn ngã xuống nền nhà lạnh lẽo.

Không gian lại chìm vào im lặng...


Số 13 là biểu tượng của sự phản bội.

Chúa Giê-su có 12 Tông đồ.

Nếu bạn có tín ngưỡng là Công giáo hoặc từng chú ý đến tín ngưỡng này thì chắc bạn đã từng nghe qua Tông đồ thứ 13.

Tông đồ thứ 13 đã phản bội lại Chúa.

[ vì khi nhắc đến Tôn giáo là vấn đề rất nhạy cảm nên mình chỉ nói sơ qua như thế thôi ]

Trong Money, chỉ có 12 người thi hành. Số 13 là một số ngoại cuộc là một vị khách không mời điều đó đồng nghĩa nó là kẻ phản bội.

--

*Interpol là tên gọi chính thức của Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế (tiếng Anh: International Criminal Police Organization),là một tổ chức liên chính phủ được thành lập vào ngày 7 tháng 9 năm 1923 tại thủ đô Viên,Áo,với mục tiêu nhằm củng cố,hỗ trợ hoạt động phòng chống tội phạm của các cơ quan cảnh sát trên phạm vi toàn cầu.Chủ tịch đương nhiệm của tổ chức hiện nay là ông Kim Jong-yang (quốc tịch Hàn Quốc).






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net