54. Bước đầu chạm đến tự do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi chân dài thẳng tắp gác chéo trên chiếc bàn vuông vức. Sunny mệt mỏi, nửa người đều là tựa sát vào ghế sofa, mắt nhắm nghiền, hai tay buông thõng không điểm tựa.

Trong căn phòng thiếu sáng, nỗi cô độc như đã ăn sâu vào cuộc sống của Sunny, ở đây chỉ có một người một hoa.

Vẫn là đóa Phù Dung xinh đẹp được đặt ở một phần bàn, như một người bạn tri kỷ trầm lặng nhưng dịu dàng, sẵn sàng lắng nghe mọi câu chuyện buồn phiền.

"Phù Dung à, người nói xem rốt cuộc tôi đã phạm phải đại tội gì mà thượng đế phải giày vò tôi từ thể xác đến tinh thần vậy?"

Một câu hỏi được đặt ra, Phù Dung vẫn ở đó nhưng chẳng thể giải đáp. Cuối cùng vẫn là để người mù mịt kia tự mình phớt tản đi lớp sương mù.

"Là do gia tộc đời trước đã làm quá nhiều chuyện sai trái, bị trừng phạt chết sạch nhưng nghiệp sát chưa trả hết nên bây giờ tôi phải gánh chịu. Nhưng tôi thật sự không cam lòng chút nào, lúc họ nhúng tay vào hồ máu tôi còn chưa hiện diện trên cõi này, tại sao cuối cùng người lãnh chịu lại là tôi? Tại sao mãi mãi tôi không có được tự do? Tại sao tôi không có được tình yêu của em ấy? Tại sao tôi phải sống một cuộc đời như thế này?"

Giọng Sunny nghẹn lại sau từng câu hỏi tại sao. Quá nhiều bất công, quá nhiều khốn khổ, anh chỉ mới 25 tuổi, còn quá trẻ, còn quá sớm để rời đi vào vòng xoáy khổ đau.

Nếu thật sự có kiếp sau Sunny Qly nguyện dùng phúc đức của cả đời mình để đổi lấy một vòng siêu thoát vĩnh viễn, mãi mãi không bao giờ trở lại thế giới này nữa.

Thật ra anh cũng từng ôm hy vọng, nếu kiếp này không thể đến được với nhau thì đành chờ đến kiếp sau, Sunny Qly luôn luôn sẵn sàng chờ đợi. Nhưng đến khi nhận ra lương duyên của hai người bọn họ là định mệnh, là sinh ra là dành cho nhau, là dù cho có trải qua vạn lần độ kiếp vẫn sẽ về lại bên nhau thì tâm anh đã không còn tia hy vọng nào nữa.

Rồi đến khi biết được dù mình có trải qua nghìn vạn kiếp nạn cũng không thể đến được với người đó, dù có cố gắng đến mức nào đi nữa thì chỉ cần cái tên đó vang lên mọi sự đều sẽ nát tan, cho dù có đánh đổi cả tính mạng cũng sẽ chỉ đổi lại được bóng hình thế thân.

Tâm đã chết lần này cũng không muốn hồi sinh. Đau như thế đã quá đủ rồi, cố chấp gần nữa đời người cuối cùng vẫn thua một định mệnh an bài.

Thôi vậy, không tranh giành nữa. Không thuộc về mình dù cho dùng đến thủ đoạn cũng vĩnh viễn không là của mình.

Cuộc đời ngắn ngủi, đừng tự ngược đãi bản thân nữa, sống hết đời này sau đó vĩnh viễn biến mất là được.

Dù sao cũng chỉ được sống một lần cuối thôi, cứ làm những gì mình thích, thực hiện những gì mình sợ hãi đi, sống có ý nghĩa một chút sau này ra đi cũng đỡ luyến tiếc.

Sunny nhẹ nhàng thở ra, một hơi này như vạn nghìn lời nói ứa nghẹn chưa thốt, như ngàn nỗi đau không ai thấu, như vậy cứ hóa thành một làn không khí vô vị hòa tan giữa đất trời mênh mông.

Bàn tay đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa kiều diễm, Sunny để lộ đôi mắt buồn đến thảm thương, giọng trầm ấm áp thì thầm, không rõ là nói chính mình hay là trò chuyện với hoa.

"Đôi mắt của em thật đẹp nhưng tôi đã không còn đủ may mắn để ngắm nhìn nó nữa rồi."

Lương duyên đôi ta thật khắc bạc làm sao.

____________

Khu quân sự.

Tại phòng bệnh.

Tiếng guốc lạnh lẽo vang lên đều đều, thỉnh thoảng sẽ dừng lại, sau đó sẽ có một tiếng "két" âm u vang lên.

Giữa đêm khuya, cô y tá từ tốn đi kiểm tra từng phòng bệnh. Nói chính xác hơn là cô đang muốn tìm người. Một người mà cô rất căm hận.

Đôi giày cao gót đỏ chót dừng lại trước cửa phòng bệnh của Kim Taehyung. Tiếng cửa mở khô khốc rợn người lại vang lên, sau đó là khép lại một cách khẽ khàng.

Thân ảnh của Kim Taehyung vẫn nằm bất động trên chiếc giường đơn điệu, sắc mặt hiện tại rất kém, nhợt nhạt như một người đã ra đi.

Đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn một thể, tiếp đó chậm rãi khép mi mắt rồi lại từ tốn mở ra. Con ngươi nâu nhạt tức khắc chuyển sang sắc tím sẫm tối, trông rất âm u.

Cô ta đứng sát mép giường, cơ thể không một cử động, đến nhịp thở bình thường cũng không có. Chỉ thấy khóe miệng của cô ta nhoẻn lên, từ nụ cười mỉm lạnh lẽo trở thành nụ cười toác hoác kinh dị. Giống như một con rối đang tập cười, chỉ có khóe miệng là kéo giãn ra hai bên, kéo cao lên gần đến mang tai, con mắt vô cảm cứ nhìn trừng trừng, gương mặt tổng thể cứng ngắc lại vô cùng kinh khủng.

Cũng chẳng biết từ khi nào mà trong tay cô ả đã nắm chặt lấy con dao phẫu thuật bén ngót, cánh tay cử động một cách máy móc, không nhanh không chậm giơ lên cao, cổ tay xoay nhẹ nhắm đến vị trí tĩnh mạch chính ngay cổ của Kim Taehyung.

Phập.

Máu bắn ra tung tóe. Con dao phẫu thuật sáng lóe ghim sâu vào da thịt nóng hổi, ánh bạc hòa cùng ánh đỏ, một nhũng tạp gớm ghiếc nhưng cũng khá vừa mắt.

Máu như nước, nhiều đến nổi làm cho một mảng vải ướt đến dính sát vào da thịt.

Cơ hồ cả căn phòng như đã rơi vào khoảng thời không gian khác. Tĩnh lặng đến đáng sợ.

Nhưng sự đáng sợ chẳng kéo dài được lâu, tiếng cười khúc khích vang lên lanh lảnh.

Albert từ trong góc phòng u uất bước ra, bộ dạng khoái chí, hai má hồng hồng, đôi mắt cong lên, một vẻ đẹp điên dại.

Cô ả kia vẫn bình chân như vại, lạnh lùng liếc nhìn lấy cô gái kì lạ dần lộ diện.

Nửa thân con dao đã ăn sâu vào da thịt, yên vị ngay ngắn trên hốc mắt của cô ả, máu chảy như suối, con ngươi rơi lủng lẳng xuống mặt, cả cái tròng được níu lại bởi vài sợi chỉ máu nhớt nhát. Nhưng ả ta lại chẳng có biểu hiện gì để thể hiện sự đau đớn cả, sắc thái vẫn yên ả như mặt hồ.

"Lại thêm con nhãi thích lo chuyện bao đồng à?", nụ cười quái dị lại kéo lên giữa gương mặt vô cảm.

Albert giơ ngón tay lên lau lau giọt nước mắt đã làm ướt khóe mi, một tay còn lại vẫn còn đang ôm bụng, tiếng cười hảo sảng vẫn vang lên đều đều.

"Đừng có vô ơn như vậy chứ, nếu không có tôi ngăn cản thì cô sẽ bị tổn hại nhiều hơn đấy."

Cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ kia nghiêng đầu nhìn Albert, tỏ vẻ khó hiểu. Ả liếc nhìn lại thân ảnh đang ngủ say, nhãn cầu híp chặt lại, ánh mắt tức khắc trở nên tối sầm.

Xung quanh người Kim Taehyung là một vòng tròn hồng nhạt, bề nổi hiện lên những đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, trông cực kỳ đẹp đẽ và tao nhã.

"Hoa mẫu đơn?", giọng cô ả trở nên méo mó, giống hệt như tiếng đài cát sét cũ.

"Người được đại vĩ hồ che chở, cô dám đụng vào không?"

Albert nghiêm túc nói nhưng trong ngữ điệu vẫn nồng nặc mùi cao ngạo, đắc thắng.

Gương mặt quái dị bên kia nổi lên từng đường gân lớn, hiện rõ sau lớp da mỏng lét. Không khí không phòng lập tức rơi xuống âm độ, cảm tưởng như có thể đóng băng lập tức một nhịp thở nào.

"Ân oán vẫn còn đó, kiếp sau vẫn sẽ trở lại."

Một câu không đầu không đuôi, không rõ ý nghĩa, Liliama thốt ra như đó là một điều rất thản nhiên. Ả liếc nhìn Albert lần cuối, thầm lặng ghi nhớ khuôn mặt xinh đẹp này, rồi cả người ả từ tốn xoay đi.

Tiếng cửa phòng bệnh lại vang lên lạnh lẽo, tiếng giày cao gót dẫm đạp lên sàn nhà vang vọng khắp nơi, sau đó như gió thoắt một cái biến mất, trả lại không gian yên tĩnh vốn có.

Đợi đến khi não bộ Albert bắt được tín hiệu an toàn, cô mới an tâm mà thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

Albert nhếch mép, cười châm biếm một cái.

"Kim Taehyung lá gan anh cũng lớn đấy, đắc tội từ người đến quỷ cũng không tha."

___

6.00 am.

Jungkook lờ đờ mở cửa phòng bước ra, lập tức mùi hương thơm ngọt của tách cà phê đã xộc thẳng vào mũi của cậu.

"Thấy trong người thế nào rồi?", Ruby đưa mắt nhìn cậu, trên tay vẫn còn cầm ly cà phê nóng hổi.

"Em ổn hơn rồi, cám ơn chị."

Nửa năm trở lại đây Jungkook đặc biệt thân với Ruby hơn, cậu xem cô ấy như một người chị ruột, từ đó cách xưng hô cũng dần thay đổi.

"Vậy thì tốt, em đừng suy nghĩ nhiều. Sunny rất hiểu chuyện."

Nghe đến những câu từ cuối, lòng Jungkook đột nhiên truyền đến một cơn đau xót.

Bởi vì Jeon Jungkook cũng từng là một người hiểu chuyện. Cậu nhẫn nhịn trăm đường, chịu đựng đủ điều cuối cùng cũng chỉ đổi lại được hai từ "hiểu chuyện", không được một lợi phẩm nào cả.

Cho đến khi Jeon Jungkook gặp được Kim Taehyung. Ban đầu cậu vẫn chịu lùi một bước, làm đứa trẻ ngoan nhưng họ Kim lại dạy cho cậu biết thế nào là "được nước lấn tới". Dần dần cậu Jeon chẳng còn muốn làm một đứa trẻ ngoan nữa, lột bỏ lớp vỏ ngoài sống thật tốt với chính mình, không để bản thân mình chịu thiệt dù chỉ một chút. Rồi còn sau đó, Jeon Jungkook còn được Kim Taehyung yêu sủng tận trời, đến nay bản tính quyết đoán, mạnh mẽ vẫn còn tồn tại trong cơ thể cậu.

.

"Dù sao em vẫn nên gặp Sunny, đàng hoàng trịnh trọng mà nói lời xin lỗi."

Jungkook vừa nói vừa tiến đến phòng bếp.

Ruby khẽ cười, cô nhấp một ngụm cà phê thơm lừng, giọng dịu dàng nói.

"Vậy cũng tốt, chị chỉ lo là em suy nghĩ nhiều mà thôi. Đừng quá tự trách mình, nếu đổi lại là chị, chị vẫn sẽ nhầm lẫn."

Không có tiếng phản hồi, Jungkook đang tỉ mỉ làm đồ ăn sáng cho bản thân.

Dù sao Jeon Jungkook cũng tỉnh mộng rồi, một đêm qua một tràng cảm xúc bủa vây đã thực sự làm cho Jungkook tỉnh rồi.

Hốt hoảng, lo lắng, tức giận, ngại ngùng...

Những thứ này Jungkook chưa từng tìm thấy trên người của Sunny, mà thật ra nó vĩnh viễn sẽ không xuất hiện. Đến giờ phút này mà Jungkook vẫn còn cố chấp quên đi cái tên Kim Taehyung thì chính là tự cầm lấy dao đâm vào tim mình, rồi lại làm liên lụy đến người khác.

.

9.00 am.

Jungkook rời khỏi nhà, đến địa điểm đã hẹn trước.

Một quán cà phê nhỏ ven đường, buổi sáng không quá tấp nập không quá ồn ào, rất thích hợp để trò chuyện.

Ít phút sau, bóng người cao gầy xuất hiện, trên người như toát ra hào quang, kiêu ngạo, soái khí mà bước từng bước đến bên cậu.

Jungkook có chút ngạc nhiên, đây vẫn là Sunny nhưng thần thái như là đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy.

.

Sunny đến bên, từ tốn ngồi xuống. Ánh mắt không lạnh không nhạt nhìn cậu.

Một màn lúng túng bao bọc lấy Jungkook, cậu thậm chí không đủ can đảm để nhìn thẳng vào gương mặt trước mắt. Bối rối nữa ngày cũng không thốt nổi một lời.

"Chuyện đêm qua cứ xem như chưa từng xảy ra là được, tôi không để bụng."

Tim Jungkook giật thót một cái, nhanh chóng ngước mắt kinh ngạc lên nhìn.

"Tôi suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này là do tôi cố chấp, là do tôi lôi cậu vào giấc mộng không hồi kết này, không liên quan đến cậu."

Jeon Jungkook trợn mắt nhìn chằm chằm, không tin vào tai mình. Cậu lấp bấp muốn nói nhưng lại bị Sunny nhanh nhảu chặn lại.

"Tôi từ trước đến giờ chưa từng cúi người chịu thua trước bất kỳ ai cả, là kẻ cao ngạo cố chấp. Nhưng hôm nay, tôi chấp nhận việc mình chào thua trước bóng hình của Kim Taehyung chỉ đổi lại một sự nhẹ lòng của cậu. Nên là Jeon Jungkook mong cậu tự do tự tại sống một cuộc sống mà cậu hằng mong ước, đừng nặng lòng vì ai, đừng ép mình vì ai, và đặc biệt đừng cúi thấp đầu trước tôi. Ngày hôm nay xem như tôi chấm dứt 182 ngày mờ ảo kia, trung thực sống với chính mình, làm một phiên bản độc lập duy nhất nổi bật trên thế giới này."

Đến bước này, Jungkook thật sự không biết nên đối đáp lại như thế nào mới hợp lý, cậu cúi đầu muốn nói lời xin lỗi nhưng ngay sau đó như sực nhớ đến điều gì liền dứt khoát ngẩng cao đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt Sunny. Từ tốn, trịnh trọng mà rằng.

"Xin lỗi, Sunny Qly tôi thành thật xin lỗi anh."

Một nụ cười hài lòng thấp thoáng xuất hiện, rồi nhanh chóng lụi tàn. Sunny dịu dàng nhìn, không rõ là đang nhìn Jeon Jungkook hay là nhìn ánh mặt trời ấm áp sau lưng cậu.

"Tôi cũng xin lỗi cậu, xin lỗi vì đã thích cậu."

_

Cứ làm những gì mình thích.

Thực hiện những gì mình sợ hãi.

Sunny cuối cùng đã hoàn thành được hai điều này.

Thích nhất là cảm giác ở bên cạnh Jeon Jungkook.

Sợ nhất là cảm giác phải chấp nhận rời xa Jeon Jungkook.

Vậy là kết thúc một đời không còn luyến lưu.

An tâm tự tại bước vào con đường nghịch đảo.

Một lần giải thoát, một lần hưởng vinh.


Người đã dám buông bỏ tôi sao nỡ lòng không để người hạnh phúc.

Đợi tôi, người sẽ có được thứ người hằng mong ước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net